Sau yến tiệc, hoàng thượng đang cùng các phi tần chuẩn bị trở về cung nghỉ ngơi.
Lộ Uyên không chút do dự xông vào chính điện dập đầu, quỳ gối xuống liền bẩm hết mọi chuyện đã xảy ra với hoàng đế.
“Thanh danh nam tử nặng tựa Thái Sơn, xin bệ hạ hạ lệnh để Diệp thừa tướng giải thích và xin lỗi thần trước bách tính, trả lại trong sạch cho thần.”
Mọi người ở chính điện nghe xong một mạch những gì hắn nói liền ngốc lăng.
Diệp Thanh Nhàn lắc đầu không dám tin.
“Không thể nào, ta không tin. Chàng từng viết thư cho ta, từng tặng ta ngọc bội trước mặt bách tính, từng nói nếu không phải ta thì không cưới. Ta không tin, ta không tin.”
Lộ Uyên: “Hừ!”
“Hai tháng trước ta đến chùa Bạch Mã ở ngoại ô thắp hương, chàng còn cho người tìm hiểu hành trình của ta, cũng xuất hiện ở đó vụng trộm ngắm nhìn ta. Đây còn không phải bởi vì chàng yêu ta sao?”
Lộ Uyên nghiêm mặt:
“Ngươi nằm mơ. Người ta vụng trộm ngắm là Tô Thư.”
“Chàng từng nói với Ngũ hoàng tử là chàng muốn lấy ta, nếu lấy được ta cũng sẽ yêu ta sủng ta, sẽ không làm ta khổ sở, chàng …”
Lộ Uyên đỏ mặt gãi ót.
“Cũng là nói với Tô Thư”
“Chính ta đã nhờ cha ta mang ba mươi ngàn lượng bạc cùng hai thanh bảo kiếm đến Tô gia cầu hôn nàng.”
“Hoàng thượng, bảo kiếm kia chính là phần thưởng mà ngài từng ban cho ta, cha ta có thể làm chứng!”
Rất nhanh, Lộ lão tướng quân cũng có mặt.
Sau khi nghe kể lại mọi chuyện, Lộ lão tướng quân vừa vỗ chân vừa cười ha hả:
“Ai bảo tên tiểu tử ngươi suốt ngày làm ra bộ mặt cao lãnh kia, đáng lắm!”
“Tên tiểu tử ngươi muốn ta đứng ra làm chứng cũng có thể, một ngàn vạn lượng!”
Lộ Uyên: …
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ Lộ Uyên, lão tướng quân lấy từ túi áo ở ngực ra một xấp thư.
Kể từ năm mười ba tuổi được hồi kinh thăm nhà, suốt bốn năm sau đó hắn trở lại chiến trường Bắc Mạt vẫn luôn gửi vô số phong thư về nhà.
[Cha, nhìn thư như thấy người, phiền cha giúp con để ý cửa hôn sự nhà họ Tô một chút. Tô Thư còn nhỏ, Tô đại nhân đã vội vàng tìm mối hôn sự cho nàng, con không đồng ý.]
[Cha, người giúp con đến cầu hôn trước đi, chuyện này sớm một chút mới tốt.]
[Cha, cha đã cầu hôn nàng cho con chưa?]
[Cha, cầu hôn thành công không?]
[Cha, có người nói với con ngày mười sáu là ngày hoàng đạo, thích hợp cầu hôn.]
[Cha, cha vẫn chưa cầu hôn nàng cho con sao?]
20.
Sau khi đọc hết những lá thư này, cả chính điện rơi vào im lặng.
Biểu tỷ sững sờ ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào, làm sao có thể là Tô Thư? Ta không tin, chàng lừa ta.”
Lộ Uyên hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi cho rằng bản thân mình cao quý cỡ nào? Ai ai cũng phải yêu thích ngươi? Dù ngươi là vàng, thì cũng có người chỉ thích ngọc thạch hay trân châu, có gì lạ đâu?”
Diệp gia mất hết mặt mũi, Diệp thừa tướng cùng Diệp phu nhân cúi đầu rụt cả người vào một góc, vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng, Hoàng thượng hạ lệnh cho Diệp thừa tướng xin lỗi Lộ Uyên và đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, không để bách tính tiếp tục hiểu lầm mối ngiệt duyên này của hắn.
Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc, thanh danh Diệp Thanh Nhàn xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Sau khi rời khỏi chính điện, Lộ Uyên đỡ ta ngồi lên xe ngựa.
Rèm xe vừa buông xuống, vẻ mặt mệt mõi nãy giờ của Lộ Uyên bỗng dưng biến mất.
“Tô Thư, nàng xem hôm nay ta biểu hiện tốt không? Nàng tin ra rồi chứ?”
Ta mím môi cười:
“Không tệ.”
Ánh mắt Lộ Uyên sáng ngời như con cún đang quẩy đuôi lấy lòng ta.
Hắn đưa tay ôm lấy mặt ta, ám chỉ:
“Nàng không thưởng cho ta sao?”
Ngữ điệu hắn càn rỡ nhưng ánh mắt lại hơi né tránh và ngượng ngùng.
Ta gật gật đầu, ôm lấy cổ hắn trực tiếp hôn tới.
“Lộ Uyên, ta thật sự rất thích chàng.”
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn đang lấp lánh tỏa sáng, cho dù có một số nằm gần ánh trăng khiến chúng trở nên ảm đạm hơn, nhưng vẫn luôn có người ngước lên nhìn và thưởng thức chúng.
Hoàn.