Ngày hôm sau ta thức dậy đã đến giữa trưa, cảm nhận được thắt lưng vẫn còn đau nhức như muốn gãy ra. Tiểu nha hoàn Lưu Ly vừa thu dọn vừa ai oán:
“Lúc trước còn cảm thấy cô gia rất tốt, hiện tại xem ra cũng chỉ là một hán tử thô lỗ chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Đêm qua cũng đã khuya như thế mà còn …”
“Lưu Ly, câm miệng.”
Ta tuy mắng Lưu Ly ra miệng nhưng đôi mắt chân mày vẫn cong cong ý cười, khóe miệng cũng không thể đè xuống.
Ta mở cửa sổ, ngắm nhìn cây ngọc lan đang đón gió phơi phới, đột nhiên cảm thấy không khí thật quá dễ chịu và ấm áp.
Lộ Uyên nói hắn không hề yêu thích biểu tỷ.
Hắn nói năm hắn mười ba tuổi người mà hắn nhìn thấy là ta mặc một bộ xiêm y xanh ngọc giống bông rau cần đang thả diều giấy ở ngoại ô.
“Bông rau cần?”
Ta dở khóc dở cười.
Lộ Uyên lại gật đầu, cầm tay ta nâng niu.
“Ta từ lúc mười tuổi đã theo phụ thân đến biên quan Bắc Mạc trấn giữ ba năm. Ở đó há miệng cũng ngậm cát, mùa đông lại không được ăn rau, nên làm ta rất thèm rau cần.”
Khi đó hắn cứ ngây ngốc nhìn ta chằm chằm, người bên cạnh hắn nhìn thấy cũng hừ lạnh giễu cợt.
“Lộ thế tử, ngươi nhìn chằm chằm nữ nhi nhà người ta làm gì?”
Người kia cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua rồi gật gù.
“A, thì ra là nhìn Diệp tiểu thư! Mắt Lộ thế tử cũng rất tinh nha, Diệp Thanh Nhàn chính là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An này đấy!”
Lúc ấy ta cùng biểu tỷ thường ra ngoài chơi cùng nhau, nhưng chỉ có biểu tỷ được mọi người chú ý, còn ta chỉ như một cái đuôi nhỏ. Nhưng ta không ngờ, cái đuôi nhỏ không hề đáng chú ý này lại thu hút ánh mắt của Lộ Uyên thế tử.
Bất quá, hắn đối với ta lúc đó chính là xem ta như một bó rau xanh.
Hắn không nhìn trúng biểu tỷ, lại nhìn trúng ta.
Ta đã không còn là thế thân của biểu tỷ. Từ giờ trở đi, ta có thể muốn làm gì thì làm, yên tâm sống thoải mái mà không cần phải lo nghĩ.
Ta hạnh phúc như muốn bay lên trời.
12.
Thời gian chẳng mấy chốc trôi qua, ta sắp phải tham gia cung yến.
Lộ Uyên từng nói Hoàng hậu muốn gặp ta và tặng ta một ít lễ vật, chính là ở lúc cung yến này.
“Mẫu hậu quá thiên vị rồi, cây trâm ngọc Khổng Tước này con đã xin mẫu hậu ban cho con ba lần rồi mà mẫu hậu không cho, nay lại cho nàng.”
Tam công chúa ôm lấy cánh tay Hoàng hậu vừa lắc nhẹ vừa làm nũng. Hoàng hậu lại không có vẻ gì là tức giận, điểm tay lên chóp mũi nàng:
“Tiểu hầu này, trong cung của bổn cung có thứ gì tốt mà ngươi chưa từng thấy qua? cây trâm Khổng Tước này đáng để ngươi nhớ thương mãi sao? Lộ tướng quân là mãnh tướng triều đại ta, công lao lớn như thế, phu nhân của hắn xứng đáng nhận phần lễ vật này.”
Tam công chúa lại hừ lạnh một tiếng, không phục nói:
“Mẫu hậu, nếu mẫu hậu muốn lấy lòng Lộ tướng quân thì mẫu hậu ban thưởng nhầm người rồi. Ai mà không biết nữ tử tên Tô Thư này chỉ là một thế thân mà Lộ Uyên cưới về, người hắn chân chính thích chính là Diệp Thanh Nhàn tỷ tỷ nha. Mẫu hậu, người lấy lại tặng cho Thanh Nhàn tỷ đi mà, dung mạo của tỷ ấy mới xứng.”
Tam công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, ta đương nhiên không thể làm gì nàng.
Nghe nàng nói xong, nữ quyến dự yến đều xấu hổ không ai dám lên tiếng.
Chỉ có Diệp Thanh Nhàn nghe thấy liền vui vẻ, che miệng cười nói:
“Tam công chúa, chuyện hôn sự vốn dĩ là lệnh của phụ mẫu, ta cũng không dám trái lời. Vả lại, thích hay không thích cũng chẳng có gì quan trọng, người đừng làm Hoàng hậu mất vui.”
Sau khi yến tiệc kết thúc, Tam công chúa lại mời các vị tiểu thư khuê các đến dạo Ngự hoa viên một lát.
Nàng ta dẫn mọi người đến một cái đình nằm giữa hồ sen, dưới hồ nuôi một ít cá chép đủ màu sắc, trên cái bàn tròn giữa đình cũng đã chuẩn bị đầy đủ điểm tâm và trà.
Các tiểu thư rôm rả trò chuyện, chủ đề câu chuyện luôn xoay quanh Lộ Uyên cùng Diệp Thanh Nhàn.
Diệp Thanh Nhàn trong lòng rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dáng thật bất đắc dĩ.
“Tô Thư, Lộ tướng quân đối xử tốt với ngươi chứ?”
Ta gật đầu, chưa kịp mở miệng thì Tam công chúa đã ngắt lời:
“Làm sao mà tốt được chứ? Hắn chính là một nam nhân lạnh lùng, gặp ai cũng bày ra bộ mặt băng lãnh, nhàm chán muốn c h ế t. Bây giờ hắn còn phải cưới nữ tử hắn không thích thì làm sao có thể đối xử tốt cho được?”
“Thật sao?” Diệp Thanh Nhàn đột nhiên nắm lấy vai ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi là muội muội ta, nếu hắn dám không đối xử tốt với ngươi, ta sẽ đi giáo huấn hắn.”
Nếu không phải ta cùng Lộ Uyên đã thổ lộ rõ lòng mình cho nhau, chỉ sợ ta sẽ bị dáng vẻ này của Diệp Thanh Nhàn lừa gạt.