Trong màn đêm, một cậu nhóc ăn mặc kín mít đội một chiếc mũ len màu xám bước trên đường phố vắng người. Cậu khẽ run lên chợt phát hiện ra một bóng người nằm trên ghế đá.
“Uả ai lại có thể ngủ ở đây trong cái thới tiết như thế này cơ chứ?” – Cậu nhóc lo lắng tiến về phía Chiro khẽ lay. – “Chị ơi… chị gì ơi.”
Vì lay nhiều lần nên chiếc áo khoác ngoài của Harry đắp cho Chiro liền tuột ra để lộ bộ váy toàn máu của Chiro. Cậu nhóc bàng hoàng nhìn Chiro thấy khuôn mặt của cô tái nhợt khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt.
“Cứ để chị ấy ở đây thì chị ấy sẽ chết mất. Tốt nhất nên đưa chị ấy về rồi tính sau.”
Cậu nhóc khẽ lầm bầm rồi cõng Chiro chật vật bước đi. Đứng đằng sau gốc cây Harry hướng mắt về phía cậu bé. Yumi, tôi sẽ thực hiện lời hứa!
****
Cạnh.
Cậu chật vật mở cửa ra đập vào mắt cậu là một người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ. Gương mặt trắng hồng không hề bị thời gian lão hóa, mái tóc nâu nhạt được búi lên đầy giản dị, nổi bật nhất là đôi mắt xanh lơ nhưng đồng tử của bà lại không hề cử động vì… bà không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.
“Mẹ con về rồi.”
Cậu nhóc bước vào nhà cởi mũ và áo khoác ra để lộ đôi mắt xanh lơ kế thừa của mẹ và mái tóc hung đỏ.
“Con sao vậy? Không mua được à?”
“Vâng, con còn phải vác cái bao gạo này về nữa.”
Cậu nhóc thở dài đặt cô xuống ghế.
“Ai vậy?”
“Một cô gái, chắc tầm chín, mười tuổi. Con tìm thấy chị ấy trong tình trạng thảm hại không thể thảm hại hơn.”
“Ai có thể làm thế với một đứa trẻ cơ chứ?”
“Nhưng mà cô gái này rất khác. Tại sao chị ấy lại có huy hiệu trường Sakura của nước Violetsun? Tóc nâu trà còn mắt thì để xem…” – Cậu nhóc lại gần cô khẽ kéo mí mắt lên để lộ ra đôi mắt màu lục bảo khiến trái tim cậu đập mạnh, cậu liền thả tay ra mặt đỏ bừng. – “L… lục bảo ạ.”
“Chiro – Sakura! Công nương nước Sakura nhưng sao cô ấy lại ở đây?”
Người phụ nữ ngạc nhiên chợt tiếng ti vi vang lên.
“Thật khủng khiếp! Vào đúng ngày sinh nhật của công nương Sakura thì cả gia tộc Sakura bị sát hại. Hiện tại chưa có dấu vết nào của hung thủ nhưng chúng tôi sẽ cố gắng thu thập thông tin…”
“Mẹ làm sao bây giờ? Mẹ định đem chị ấy cho đức vua à?”
“Đương nhiên là không rồi. Jeny, con mau chuẩn bị nước nóng đi, mẹ sẽ tắm rửa cho cô bé. Nhanh lên, ba con mà về thì nguy.”
Người phụ nữ liền đem Chiro vào phòng chăm sóc. Chiro vừa tắm xong máu trên người liền sạch sẽ để lộ ra làn da trắng nõn cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Jendy nhìn chăm chú không rời mắt.
“Mẹ… Ba… ông nội… Jiji.”
“Thật tội nghiệp! Tại sao đứa trẻ này lại chịu đinh mệnh như vậy cơ chứ?”
Cạch.
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Một người đàn ông với mái tóc màu đen bù xù tay cầm chai rượu đi loạng choạng bước qua người phụ nữ như bà là vô hình.
“Anna, con bé nào đây?”
Một giọng nói khàn đục vang lên.
“Em thấy nó bị thương nên…”
Bà định giải thích thì bị một cú đánh giáng xuống mặt.
“Ai cho cô mang con bé rẻ rách này vào nhà? Vứt nó đi nhanh!”
“Không được, con bé còn quá yếu. Nó sẽ chết mất!”
“Im đi. Sống hay chết là quyền của nó. Tôi không quan tâm.”
Vừa nói người đàn ông vừa lôi Chiro đi. Anna liền ngăn lại nhưng bị ông tay hất ngã xuống đất.
“Dừng lại!”
Jendy liền lao lên phía trước dang hai tay chắn trước mặt ông ta.
“Jendy! Tránh ra.”
“Ông mới là người phải tránh ra. Bỏ cô gái đó xuống!”
“Mày đang ra lệnh cho tao đấy à?”
“Mau bỏ xuống! Nếu không tôi sẽ bảo dòng họ Iriyama không trợ cấp cho ta nữa.”
Sắc mặt người đàn ông liền biến đổi. Ông ta hừ lạnh ném Chiro xuống rồi bỏ đi ra ngoài. Jendy liền tiến về phía mẹ mình lo lắng.
“Mẹ có sao không?”
“Mẹ ổn, vừa lúc nãy con thật là liều lĩnh nhỡ ông ta điên lên thì sao?”
Anna vuốt tóc con trai mình. Cậu khẽ lắc đầu rồi đỡ lấy Chiro đem vào phòng.
“Con thật sự có tình cảm với con bé?”
“Không có!” – Jendy đỏ mặt quay đi chỗ khác. – “Chỉ… chỉ là con mong có một người chị thôi.”
Anna khẽ cười sau đó bà hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Mặc dù không nhìn thấy tuyết nhưng bà vẫn biết rằng những bông tuyết đang rơi. Phải chăng chúng gửi cô bé đến nơi này mong bà chăm sóc? Mặc dù có nhiều tin đồn nói cô bé là trái tim màu đỏ thẫm nhưng bà không quan tâm. Trái tim màu đỏ thẫm thì sao chứ? Nó cũng biết yêu thương cơ mà.
******
Tuyết lại rơi! Máu hòa lẫn trong tuyết trắng tạo thành màu đỏ bi thương. cô tại sao có máu? Không phải máu của cô, vậy là của ai?“Chiro.”
Cái tên đó… Chiro là ai? Sao cô lại cảm giác thân quen với cái tên đó?
“Jiji đừng bỏ tớ! Xin cậu đó!”
Ai đang khóc vậy? Sao giống cô đến thế?
Đoàng.
Tiếng súng vang lên cả người cô gái đó ngã xuống. Không! Cô không muốn.
Chiro liền bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi . Một cơn gió nhẹ thổi qua làm chiếc chuông gió kêu leng keng. Cô cựa mình ngồi dậy hít một hơi thật sâu. Sao cô lại ở đây? Cô là ai? Tại sao mọi thứ trong đầu cô lại trắng xóa? Bóng hình ai đó hiện lên trong đầu cô rồi lại biến mất. Sao cô không thể nhớ ra họ là ai? Cô có cảm giác họ rất quan trọng nhưng lại như chưa hề tồn tại. Trái tim cô khẽ nhói đau, một nỗi đau vô hình.
Tách… Tách.
Chiro ngạc nhiên nhìn những giọt nước mắt trong suốt rơi trong lòng bàn tay mình. Vì sao cô khóc? Cô không biết! Hình bóng của ai đó cô đã quên mất. Một ai đó hiền dịu, một ai đó lém lỉnh, một ai đó tài năng, một ai đó dễ thương và một ai đó lém lỉnh. Cô vô thức bước ra ngoài, một người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ ngước lên nhìn cô.
“Tôi là ai?”
“Con là Yuki, con gái của ta.”
*****
Sáu năm sau…
“Không!!!” – Chiro ngồi bật dậy khuôn mặt trắng bệch. Khẽ lau mồ hôi trên trán, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân. Lại là giấc mơ đó! Cái giấc mơ đã ám ảnh cô suốt sau năm qua. Bọn họ là ai? Vì sao cô không tài nào nhớ được? Từ khi mất trí nhớ cô đã sống với thân phận mới, Yuki – Royale. Anna, mẹ cô đã nói cô bị mất trí nhớ do một lần sốt nặng nhưng Chiro vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Bà còn nói sau khi bị sốt màu mắt cô đã thay đổi phải đeo kính áp tròng, không được tháo kính ra trước mặt ai ngoại trừ bà.
Chiro bước xuống nhà để làm bữa sáng. Từ trước đến nay mọi việc trong nhà đều do cô lo hết dù mẹ cô nói cô không cần làm nhưng Chiro vẫn muốn giúp một phần nào đó cho gia đình.
“Sao chị dậy sớm vậy?” – Một chàng trai mười lăm tuổi có mái tóc màu hung đỏ đứng dựa lưng vào tường.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Chiro không thèm quay lại nhìn cậu tiếp tục chăm chú nấu ăn. Jendy là em trai của cô kém cô một tuổi. Dù là chị em nhưng tính cách hai người rất khác nhau, không giống như Chiro, Jendy học ở trường không được giỏi. Nhưng thể thao cậu lại rất giỏi và đương nhiên đánh nhau cũng rất siêu. Vì có khuôn mặt đẹp trai nên Jendy là tay sát gái nổi tiếng ở trường. Ngoài ra, Jendy còn có một tật xấu nữa là không cho ai tiếp cận Chiro đặc biệt là con trai. Vì Chiro có vẻ bề ngoài xinh đẹp lại học giỏi dù cô có đeo thêm cặp kính cận to che gần nửa khuôn mặt cũng không thể che lấp nó nên Jendy rất giữ chị mình.
“Yuki xinh đẹp, em muốn giúp chị mà.”
“Thôi đi, em không động vào là giúp chị rồi đó.”
“Thật mà.”
“Lại cho cái gì vào hả? Gián hay chuột?”
“Hì, bị chị phát hiện rồi.”
Jendy bật cười để con chuột nhựa xuống bàn.
“Đương nhiên, chị là chị của em mà.”
“Chị vẫn tin chúng ta là chị em sao?”
Jendy buồn bã nhìn cô. Chiro ngạc nhiên lên tiếng:
“Ý em là gì?”
“Không có gì, mà thôi đói quá!”
Jendy liền đánh trống lảng chụp luôn hai cái bánh.
“Ê, của mẹ mà. Ai cho em ăn.”
“Đồ chị già!”
“Nói gì vậy hả?”
Jendy lè lưỡi rồi chạy đi ngay lập tức Chiro liền đuổi theo cậu.
“Em đứng lại đấy! Chị mà bắt được em thì em chết chắc rồi.”
“Đồ con rùa, đuổi kịp em đi đã.”
“Không chấp!”
Jendy bật cười búng trán Chiro một cái.
“Mới sáng mà mấy đứa đã cãi nhau rồi à?”
Một người phụ nữ có đôi mắt xanh lơ từ trong phòng bước ra. Bà chính là mẹ của cô, Anna – Iriyama. Vốn Anna là con trưởng của gia tộc Iriyama, một trong những quý tộc nổi tiếng của tầng lớp thượng lưu. Bà đã phải lòng James, một thương nhân nhỏ và sẵn sàng từ bỏ danh phận là một quý tộc để đến với James nhưng ai ngờ người James yêu lại là em gái của bà. Cuối cùng không lấy được em gái bà hắn ta suốt ngày uống rượu dần dần phá sản. Năm Jendy sau tuổi, Anna đã cầu xin gia tộc trợ cấp cho bà. Gia tộc liền trợ cấp cho bà một khoản tiền lớn nhưng cũng bị hắn lấy đi. Nhưng may thay Jendy là cháu trai duy nhất của gia tộc nên tháng nào họ cũng gửi tiền cho cậu.
“Mẹ ngôi xuống ăn đi ạ.”
“Chiro tháng sau là con nên cấp ba rồi phải không?”
“Dạ vì thành tích ở trường của con rất tốt nên trường đã nộp giấy để con tham gia vào cuộc bốc thăm của trường “Stomwindy”
“Vậy à, con đừn làm việc quá sức đấy.”
“Mẹ nói đúng đó. Em thấy chị hết học lại làm thêm không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Ta vẫn còn trợ cấp từ gia đình Iriyama cơ mà.”
Jendy lo lắng nhìn cô nhưng Chiro lập tức phản đối.
“Không được, ta không thể mãi dựa vào họ được.”
“Chị… Haizz, được rồi em đầu hàng.”
Anna mỉm cười nhìn hai đứa con của mình sau đó ngước lên.
“Mấy giờ rồi Yuki?”
“Bảy giờ ạ.”
“Mẹ đến xưởng may đây.”
“Mẹ đi cẩn thận! Jendy đưa mẹ đi hẳn hôi đấy nhé.”
“Em biết rồi.”
Jendy chán nản gật đầu. Sẵn tiện Chiro nhắc nhở:
“Mà nè em đừng có dẫn mấy em chân dài về đây nhé.”
“Chị ghen à?”
“Ghen cái đầu em ý! Chỉ là mấy cô ấy không coi trọng chị thôi. Đằng nào mẹ cũng không cho người lạ vào nhà.”
“Sao chị không nói sớm! Em phải tìm cô ta tính sổ mới được.”
“Này, chị bảo em không dẫn đến chứ không bảo em tìm cô ta. Em mà đi gây chuyện nữa chết với chị.”
“Nhưng…”
“Thôi mau đi đi. Đừng quản chị chặt quá chị sắp ề rồi này.”
“Ha ha, ế cũng chẳng sao còn có em mà.”
“Đi nhanh.”
Chiro nhìn theo bóng em trai mình rồi mỉm cười. Hạnh phúc đôi khi đến với ta chỉ vì niềm vui chứ không phải vì tiền tài hay địa vị. Cô tự hào rằng mình có một gia đình ngọt ngào. Ngọt ngào tự như một viên kẹo nhưng cô đâu biết rằng trong một viên kẹo ngọt ngào luôn ẩn dấu những đắng cay.
******
“Cuối cùng cũng dọn xong!” – Cô vui vẻ đứng dậy.
Cạch.
Cánh cửa mở ra một người đàn ông cầm chai rượu bước vào. Chiro thoáng sợ hãi sau đó định lui vào trong bếp.
“Mau mua rượu cho tao.”
“Nhưng con… con không có tiền.”
“Cái gì? Mày đang lừa tao à? Số tiền cái gia tộc đáng ghét của người phụ nữ đó trợ cấp đâu?”
“Không được! Nó dùng để đóng học phí.”
“Dám cãi ta hả?”
Hắn gào lên, cái cổ mảnh khảnh của Chiro liền bị nhấc lên.
“Có phải người đàn bà đó dạy mày chống lại tao đúng không?”
“Ba… bỏ con ra… khó thở quá!”
“Ba? Ha ha nhảm nhí! Mày vốn không phải con tao! Để tao nói cho mày nghe, mày vốn chẳng mang họ Royale này đâu, mày chỉ là một đứa trẻ bẩn thỉu được người đàn bà đó nhặt được. Mày chỉ là một đứa con rơi thôi! Không khéo mày là con của người đàn bà đó với tình nhân của ả cũng nên!”
Chiro cố giãy giụa đại não thiếu oxi trầm trọng khiến mặt cô đỏ bừng lên. Cộng thêm mấy lời nói của hắn khiến tim cô đau nhói.
Bộp.
Một cú đánh thẳng vào mặt James khiến hắn ngã xuống đất Chiro cũng được thả ra.
“Khụ… Khụ.”
Chiro ho sặc sụa, cô hít lấy không khí.
“Jendy!”
Hắn ta ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt mình.
“Cái này chỉ là cảnh cáo thôi. Tôi cấm ông động đến chị ấy!”
Jendy lạnh lùng lên tiếng rồi dìu cô vào phòng.
“Sao mày phải làm vậy?”
“Ý ông là gì?”
“Con bé không phải chị mày vì sao mày phải làm vậy? Trừ khi mày đã…”
“Không liên quan đến ông!”
Jendy không quay mặt lại vẫn tiếp tục bước đi. Cậu đưa Chiro vào phòng lấy thuốc bôi cho cô. Chiro liền rụt tay lại lắc đầu.
“Không cần đâu chị ổn.”
Nhưng Jendy vẫn một mực kéo tay cô ra và phát hiện ra rất nhiều vết bầm tím vì bị đánh đập. Cậu tức giận lên tiếng.
“Ông ấy đã đánh chị bao nhiêu lần?”
“Jendy, chị quen rồi mà.”
“Yuki, sao chị lại giấu em? Chị muốn bị đánh đến gãy xương mới nói với em sao? Em phải tìm ông ta.”
“Jendy! Ông ta là ba em đó!”
“Em không quan tâm!”
“Chị không sao hết. Em hứa với chị là không được nói cho mẹ nhớ chưa?”
“Yuki!”
“Hứa với chị!”
“Được rồi, em đồng ý. Nhưng ông ta còn động đến chị là em không tha đâu.Còn nữa, chuyện lúc nãy…”
“Không sao, chị quên rồi. Chị mãi là chị gái của em mà. Còn vết thương này không đau chút nào! Cảm ơn em.”
Chiro mỉm cười bước ra ngoài bỏ lại Jendy một mình. Lòng cậu lúc này đau nhói.
“Chị gái ư? Chị có biết là em đang đau không?”