“Ưm… đau đầu quá!”
Cô khẽ nhíu mày. Một bàn tay vẫn tiếp tục lay cô khiến Chiro bắt buộc phải mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy nước mắt của Jiji.
“May quá! Mình tưởng cậu bị làm sao rồi cơ.”
Cô khẽ lắc đầu cho tỉnh táo sau đó nhìn xung quanh. Cái hố này khá nông nếu cố gắng có thể trèo lên được nhưng lúc này cả hai đang bị thương nên không thể lên được.
“Phải làm sao đây?”
Jiji lo lắng nhìn bầu trời, lúc này trời đã chạng vạng tối tuyết đã rơi nhiều hơn nhiệt độ cũng giảm.
“Chiro, cậu có cách nào không?”
“…”
“Chiro, cậu sao vậy? Tại sao ngồi lui vào trong góc đấy làm gì? Ngồi gần nhau có thể ấm hơn.”
“…”
“Chiro?!”
“Đừng lại đây!”
Cô hét lên khiến Jiji giật mình. Đáng ghét, tại sao lúc này cô lại bị thương cơ chứ, nếu Jiji nhìn thấy dòng máu của cô thì sẽ thế nào đây? Cô không dám tưởng tượng, có thể Jiji sẽ nói cho mọi người rồi tất cả sẽ khinh bỉ cô thậm chí giết cô.
“Chiro… cậu sao vậy?”
Jiji từ từ tiến lại gần Chiro. Hình như Chiro bị thương trông sắc mặt của cô ấy rất tệ. Nhưng bị thương sao phải giấu cô chứ?
“Cậu đừng lại đây!”
Chiro thở hắt, máu ở vết thương ngày càng chảy nhiều.
“Chiro cậu đang giấu tớ cái gì đúng không?”
“JiJi, tớ…”
Trong lúc Chiro đang bối rối Jiji liền cầm lấy tay cô kéo ra. Một thứ ấm ấm liền chảy trên tay cô. Jiji nhíu mày từ từ đưa tay mình ra ánh sáng, đôi mắt của cô liền mở to. Là màu! Còn là màu đỏ thẫm nữa! Cô đã nghe sơ Jiko kể về nó, trái tim màu đỏ thẫm.
“Chiro, cậu là…”
“Đúng, tôi là trái tim màu đỏ thẫm đó. Cậu hài lòng chưa? Cậu cứ khinh bỉ tôi đi! Cứ sợ hãi tôi đi nhưng…”
Làm ơn đừng bỏ tôi!
“Chiro, xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Jiji liền nắm lấy tay Chiro bật khóc. Cô trợn tròn mắt nhìn cô nàng miệng không nói lên lời.
“Ý… cậu là sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi vì đã không quan tâm đến Chiro. Xin lỗi vì đã để Chiro cô đơn như vậy. Xin lỗi vì không chia sẻ nỗi buồn cùng Chiro. Tớ cứ nghĩ cuộc sống của cậu là hạnh phúc vì được sống trong sự giàu sang nhưng không biết rằng cậu mới chính là người đau khổ.”
“Cậu không ghét tôi sao?”
“Mình sẽ không bao giờ ghét Chiro hết!”
“Haizz, mau tìm đường lên trước rồi tính sau!”
Chiro nhìn những bông tuyết rơi ngày một nhiều chợt lóe lên một ý tưởng.
“Jiji, nếu như những bông tuyết này rơi ngày một nhiều thì có thể lấp được cái hố này chỉ cần chúng ta chờ nó dày thêm thì có thể đứng lên trèo ra ngoài.”
“Ý cậu là để tuyết lấp đầy hố ư? Nhưng còn chúng ta, nhỡ bị chôn trong tuyết thì sao?”
“An tâm, khi nào tuyết ngập đến đầu gối thì ta trèo.”
Chiro mỉm cười đầy tự tin. Nhìn nụ cười của Chiro, Jiji cũng thấy an lòng liền ngồi xuống bên cạnh Chiro chờ đợi.
Bóng đêm dần bao phủ, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
“Jiji, cậu có lạnh không vậy?”
“…”
“Jiji? Jiji! Jiji!”
Chiro lay người Jiji nhưng cô không cử động. Hình như Jiji bị sốt rất nặng, đáng lẽ ra cô sớm phải nhận ra chưa. Chiro mím môi di chuyển cánh tay bi thương kéo Jiji đứng dậy nửa cõng nửa khoác vai cố trèo lên. Miệng vết thương rách ra khiến mặt cô trở nên tím tái nhưng Chiro vẫn cắn răng trèo lên. Sắp được rồi! Cố lên. Chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô. Đôi mắt xanh lam nhìn cô đầy trách móc.
“Vì sao em lúc nào cũng làm mình bị thương vậy?”
Là mơ sao? Rồi cả người Chiro chìm vào trong vô thức.
*****
“Chiro! Chiro! Chiro!”
Do không thấy con gái về Yumi liền lo lắng đi tìm. Kaju đã phái người tìm khắp cả khu rừng rồi nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
“Công nương ở đằng kia!”
Yumi vui mừng chạy về phía Chiro. Cả người cô đầy vết thương tay trái nắm chặt lấy tay cô bé bên cạnh. Yumi sót xa ôm lấy con gái mình chợt bà phát hiện ra điều gì đó. Cô bị thương nhưng lại không có tí màu nào, có người đã lau sạch máu cho cô? Nhưng là ai cơ chứ?
****
“Chúng thế nào rồi?”
Yumi lo lắng nhìn Jiko. Do Chiro bị thương nên bà để con bé ở đây để chăm sóc. Dù sao sơ Jiko cũng có rất nhiều loại thuốc để chữa bệnh cho Chiro.
“Cả hai đều đã ổn.”
“Vậy tôi vào xem con bé.”
“Đừng vào.” – Jiko liền ngăn cản sau đó khẽ cười. – Bọn trẻ cần nghỉ ngơi.
Rồi bà hướng mắt về phía cửa phòng. Trong đấy Chiro và Jiji vẫn đang ngủ tay của cả hai vẫn nắm chặt vào nhau.
Lúc này ở một nơi khác.
“Giỏi lắm, dám sang nước Violetsun mà không có sự đồng ý của ta.”
“Con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Nghỉ ngơi? Đừng lừa ta! Ta nói cho con biết con nên biết thân phận của mình. Nó là ai chắc con cũng rõ! Nhưng không sao đằng nào cũng sắp đến sinh nhật con bé, món quà ta đã chuẩn bị xong rồi. Con có muốn đi không?”
“…”
*****
Sau lần bị thương đó, tình bạn của Chiro và Jiji ngày càng thân thiết. Chiro đã dần mở lòng với Jiji và cười nhiều hơn. Thậm chí cô còn mời Jiji đến nhà.
“Oa, nhà Chiro to thật đó!”
Jiji ngước mắt lên nhìn ngôi biệt thự. Sau đó cả hai tiến vào phía sân mẹ Chiro đang đứng ở đấy đợi cả hai. Dù mới chỉ gặp bà một lần nhưng Jiji rất thích bà vì bà là mẹ Chiro lại không hề ra vẻ quyền quý rất giản dị.
“A, Chị!”
Một bé gái liền chạy ra ôm lấy Chiro.
“Đây là em gái mình, Shiro.” – Chiro liền giới thiệu với Jiji.
“Oa chị là Jiji sao? Chị Chiro thường xuyên nhắc về chị đó.”
Shiro vui vẻ lên tiếng khiến mặt Chiro đỏ lên vì xấu hổ. Cô liền hẵng giọng:
“Ta mau vào nhà thôi.”
Jiji khẽ cười. Chiro thật dễ thương!
Nhà của Chiro không chỉ rộng mà còn rất đẹp. Cách trang trí rất trang nhã tạo ra vẻ ấm cúng.
“Jiji, cháu ăn bánh đi. Hôm nay cô làm nhiều lắm.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Jiji vừa ăn bánh vừa nhìn ngắm xung quanh tầm mắt cô dừng lại ở cây đàn dương cầm màu trắng. Cây đàn khá cũ và cổ nhưng lại mang một nét thu hút người xem. Thấy Jiji nhìn chằm chằm vào cây đàn Chiro liền giải thích.
“Cây đàn này là của mẹ mình. Đó là món quà của bà ngoại tặng cho mẹ. Mẹ mình đánh đàn rất hay đấy.”
“Vậy à, thế cậu có biết đánh không?”
“Ừm, biết chút ít.”
Sau đó Jiji liền bảo Chiro thử chơi. Lúc đầu Chiro phải bác nhưng dưới sự ủng hộ của mẹ và em gái Chiro đành chịu thua. Cô bắt đầu đánh đàn, khác với tiếng nhạc nhẹ nhàng của mẹ mình tiếng nhạc của Chiro lại đầy buồn bã khiến cho người nghe ai buồn theo.
“Chiro đánh đàn giỏi quá!”
Khi bản nhạc kết thúc liền vang lên tiếng vỗ tay rầm rộn. Chiro chăm chú nhìn chiếc đàn rồi khẽ vuốt ve nó. Đó là kỉ vật của mẹ thì cũng chính là kỉ vật của cô.
“À sắp đến sinh nhật Chiro rồi. Jiji cháu có muốn tới dự không?”
“Nhưng mà có rất nhiều người, cháu nghĩ là…”
“Không sao chỉ có dòng họ Sakura thôi. Cháu không cần lo lắng. Hôm đó cũng là ngày ba của Chiro lên làm vua đấy. Nhất định phải đến nhé.”
“Vâng ạ.”
Jiji liền gật đầu. Khi trời gần tối Chiro liền tiễn Jiji một đoạn về nhà.
“Cảm ơn Chiro, hôm nay mình rất vui mọi người ai cũng tốt với mình hết. À Chiro ta sinh nhật cậu tớ có tiết mục để lừa mọi người đó.”
“Hử?”
“Nếu tớ hóa trang giống cậu rồi cả hai xuất hiện cùng một lúc chắc chắn sẽ rất vui.”
“Vậy cậu làm như thế nào?”
“Hi hi, tớ chỉ cần đeo kính áp tròng đội tóc giả là xong. Nếu nhìn qua thì chắc chắn sẽ qua mắt được mọi người.”
“Thật là…”
Chiro khẽ than rồi mỉm cười nhìn Jiji. Giá như lúc nào cũng như vậy nhỉ. Sau khi trở về nhà cô bắt gặp ba mình đang đứng trước cổng. Ông ngước nhìn bầu trời đôi mắt đầy buồn rầu.
“Ba.”
“Chiro, lại đây.” – Ông mỉm cười dịu gọi cô lại gần.
“Hình như hôm nay ba có chuyện buồn.”
“Không sao, ta ổn. Chiro, nếu sau này không có ta ở bên cạnh thì con đừng buồn nhé mà cũng đừng hận thế giới này.”
“Ba nói gì vậy? Người vẫn ở bên con mà.”
“Chỉ là bây giờ thôi. Hãy vui lên nhé, sẽ có người thay ta bảo vệ con.”
Kaju xoa đầu con gái rồi bảo cô vào nhà. Hãy luôn mỉm cười nhé! Ít nhất từ giờ cho đến sinh nhật con. Chiro, ba xin lỗi vì không thể bảo vệ con được nữa.
******
Ngày sinh nhật của Chiro cuối cùng đã đến. Từ sáng sớm tới giờ mọi người ai cũng bận rộn chuẩn bị cho sinh nhật của cô. Người dân cả nước cũng chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật vị công nương trẻ tuổi này. Ngay sau hôm sinh nhật tại nhà của Chiro cô sẽ đến cung điện để làm bữa sinh nhật chính thức trước mặt toàn thể mọi người. Điều này khiến Chiro cảm thấy hồi hộp và mong đợi. Nhưng cô không hề biết rằng đây là sinh nhật cuối cùng của cô ở bên người thân.
“Sao vậy Chiro?”
“Không… không có gì.”
Cô khẽ lắc đầu. Từ sáng đến giờ đầu cô cứ văng vẳng câu nó của ba mình. “Chiro, tuyệt đối không được về sớm nhớ chưa?”. Ý ba là gì? Hôm nay cô cũng không có người đến đón cô nên Jiji phải đưa cô về.
“Đến đây thôi, tớ có thể đi được.”
Chiro liền bảo Jiji dừng lại. Cô phải nhanh chóng về nhà mới được, tự nhiên cô cảm thấy rất bất an.
“Vậy tớ về lấy đồ hóa trang rồi ra liền.”
Chiro gật đầu rồi chạy nhanh về nhà. Bước đến cổng cả người cô khẽ run lên, lồng ngực đau nhói. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tim cô đau đến vậy? Cô hít một hơi thật sâu tự trấn an bản thân rằng mọi người đang cố lừa cô sau đó mở cánh cửa ra.
Két.
Cánh cửa vừa mở ra cả người cô đông cứng.