biết mọi chuyện có thể xảy ra. Đôi khi, mọi việc tốt lên hoặc xấu đi. Hiện tại,
rõ ràng công ty mà Lê Tô Tô làm việc đang có tình trạng tài chính không ổn
định, do đó phải sa thải một số nhân viên. Trong khi đó, Lê Tô Tô và một số
nhân viên khác sẽ phải chịu giảm lương của họ.
Sau khi nhận được tin này, điều Lê
Tô Tô nghĩ đầu tiên là tiền lương hàng tháng đưa cho mẹ chồng của cô ấy. Vì
khi thu nhập của cô ấy giảm, điều đó sẽ có tác động đến số tiền mà cô ấy đưa
cho mẹ chồng.
Ngồi ở bàn làm việc của mình, Lê Tô
Tô có vẻ đang nghịch cây bút của mình và sau đó có một người đồng nghiệp đến
gặp cô ấy.
"Lê Tô Tô, nghiêm túc
thế?" Lý Lệ, một người đồng nghiệp của Lê Tô Tô tại công ty đó, hỏi.
"Ừ, tôi đang nghĩ vài chuyện." Lê Tô Tô trả lời.
"Tại sao, cô vẫn đang an toàn.
Ít nhất là không bị sa thải. Tuy nhiên, quyết định của ông chủ cũng đúng. Phân
tích mã cổ phiếu của cô uôn chính xác, xứng đáng để giữ ở đây." Lý Lệ nói
lại.
Thực tế không phải vì việc bị sa
thải hoặc an toàn trong công ty. Điều đặt gánh nặng trên tâm trí của Lê Tô Tô
bây giờ là giảm lương mà cô ấy sẽ nhận được hàng tháng. Tuy nhiên, tất cả
những điều đó cũng khiến cho Lê Tô Tô lo bằng một chuyện khác. Đôi khi cô ấy chỉ nghĩ liệu công
ty của bố cô ấy có trải qua sóng gió như thế này không.
"Được rồi, đừng suy nghĩ hoài.
Cùng đi uống cà phê nhé," Lý Lệ mời.
Lê Tô Tô gật đầu, quyết định đi đến
quán cà phê và mua một ly Americano lạnh. Có lẽ phải đến đầu tháng sau, Lê Tô
Tô mới có thể nói chuyện thật lòng với mẹ chồng.
Vào đầu tháng, Lê Tô Tô rút một trăm
nghìn từ máy ATM và thở dài thườn thượt. Nếu trước đây cô ấy có thể đưa
năm triệu mỗi tháng thì bây giờ cô ấy chỉ có thể đưa ba triệu. Đó
là một con số giảm đáng kể. Tuy nhiên, việc đưa tiền chẳng phải cũng nên được điều
chỉnh theo thu nhập thực tế của cô hay sao?
“Về nhà đưa tiền kiểu này chắc mẹ giận lắm nhỉ?”
Những ý nghĩ hoài nghi len lỏi vào
tâm trí Lê Tô Tô. Nếu chỉ đưa ba triệu, mẹ chồng có giận không? Rốt
cuộc, nếu cô đưa năm triệu, mẹ chồng cô sẽ tỏ ra hoan hỉ như thường lệ. Lường trước điều này, Lê Tô Tô quay vào trong và rút thêm
500.000 từ máy ATM. Vậy tổng số tiền trong phong bì là 3.500.000. Mải mê với suy nghĩ hy vọng mẹ chồng sẽ không giận mình, Lê Tô Tô lên đường về nhà,
mất khoảng nửa giờ.
Về đến nhà, Lê Tô Tô lên thẳng
phòng, tắm rửa rồi xuống nhà tìm mẹ chồng.
"Mẹ định làm gì vậy mẹ?" Lê
Tô Tô hỏi, bước đến chỗ mẹ chồng cô đang đọc sách trong phòng khách.
"Chỉ đọc sách thôi. Có
chuyện gì vậy?" Hoàng Thu Hạ hỏi.
Giữa tâm trạng bất đắc dĩ lúc này, Lê Tô
Tô vẫn lấy hết can đảm để ngỏ lời với mẹ chồng. "Mẹ, mẹ thấy đấy... điều kiện tại công ty của con không ổn định, sau một đợt sa thải quy mô lớn tại công ty. Trong khi đó, đối với những nhân viên vẫn đang làm việc ở đó, thu nhập sẽ bị giảm sút. Kể cả con, thu nhập cũng giảm. Vì vậy, bắt đầu từ tháng này, xin lỗi vì số tiền mà con đưa cho mẹ cũng bị giảm đi. Tiền lương của chính con cũng đã giảm đi rất nhiều.", cô giải thích.
Lê Tô Tô không nói dối, cô nói sự
thật. Thậm chí, Lê Tô Tô còn trình bày chi tiết tình hình công ty của mình cho
mẹ chồng. Hy vọng mình sẽ không bị mẹ chồng la mắng.
"Vậy bây giờ con đưa bao nhiêu
cho mẹ?"
"Ba triệu rưỡi thưa mẹ... con xin lỗi, thu nhập của con giảm quá nhiều."
Nghe số tiền Lê Tô Tô có thể đưa,
khuôn mặt của Hoàng Thu Hạ đột nhiên thay đổi. Cuốn sách mà bà đọc trước đó bỗng bị đặt xuống bàn, bà hỏi Lê Tô Tô:
"Năm triệu một tháng chỉ đủ sống qua ngày. Giờ lại còn ít như thế này sao được hả Tô Tô."
Trong khi Hoàng Thu Hạ nói
chuyện, Khương Tịch Ngôn vừa từ công ty về. Anh lại vào phòng khách vì muốn biết chuyện gì đang xảy ra giữa mẹ với vợ mình.
"Chào mẹ,... sao con cảm thấy trong này hơi căng thẳng vậy?"
Khương Tịch Ngôn vừa về đến nhà và
cảm thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng khách. Trong khi đó, Lê Tô Tô vẫn
đang cầm một phong bì màu nâu chứa đầy tiền. "Tô Tô không thể đưa khoản
trợ cấp 5 triệu hàng tháng nữa. Giờ thì ít hơn, vì công ty không ổn
định", bà Hoàng Thu Hạ nói.
Lê Tô Tô gật đầu, "Đúng vậy, một số
nhân viên đã bị sa thải và phúc lợi hiện có của họ bị cắt giảm. Vì vậy, xin
lỗi, con chỉ có thể đưa số tiền này."
"Sống chung với chỉ năm triệu mỗi tháng đã eo hẹp rồi, Tịch Ngôn. Đặc biệt là nếu nó giảm đi, làm sao chúng ta có thể sống sót qua tuần này?" bà Hoàng Thu Hạ nói, rồi lườm Lê
Tô Tô.
Lê Tô Tô cầu xin, "Chồng à, anh có tiền dư ra không?"
Khương
Tịch Ngôn thở dài mệt mỏi, anh đã kiệt sức vì công việc và ở nhà. Mỗi ngày về nhà không được
chào đón bằng nụ cười và thái độ thân thiện, giờ lại nói về tiền nong.
"Xin lỗi, Tô Tô, anh chưa thể giúp được gì. Công ty nơi anh làm việc
cũng đang gặp khó khăn", Khương Tịch Ngôn nói. Ngay từ đầu, thu nhập của Lê
Tô Tô cao hơn Khương Tịch Ngôn. Bây giờ, khi thu nhập của Lê Tô Tô đã giảm,
Khương Tịch Ngôn cũng vẫn không thể giúp được gì.
Mặc dù sự tức giận của mẹ
chồng hẳn là nhắm vào Lê Tô Tô chứ không phải ai khác.
"Xin lỗi mẹ... con chưa giúp được gì. Chỉ đủ để thanh toán tiền điện nước hàng tháng thôi." Khương Tịch Ngôn đáp.
Bây giờ, Hoàng Thu Hạ đang rất
bực tức. Bà không thể kiếm được tiền từ Lê Tô Tô và chỉ có thể tự xoay sở với
số tiền đó.
"Liệu con không có khoản tiết
kiệm cá nhân nào sao? Con là con nhà giàu mà, cha mẹ con không thể giúp con sao?"
Lê Tô Tô nhanh chóng lắc đầu. "Không
được, mẹ. Suốt khoảng thời gian này, con chưa bao giờ nói chuyện với bố mẹ đẻ." cô trả lời.
Thật khó khăn cho Lê Tô Tô.
Cô ấy bị
áp lực về cả mặt thể chất, tinh thần và tài chính. Tình cảm trở nên đau đớn hơn
khi mẹ chồng bắt đầu phàn nàn không ngớt. Ở tình trạng như này, cô cảm thấy nhiều áp lực và tội lỗi hơn.