Lục Nhất Ngư và Tạ Huyền còn đang điều tra tung tích của "Yến Vô Luân".
Bên kia sông Hoài, nước hồ trong veo gợn sóng lăn tăn, một bóng người lặng lẽ lên bờ giữa ánh trăng mỏng manh.
Yến Nguy Lâu thúc giục chân khí trong người, một luồng khí nóng thoát ra khiến quần áo và mái tóc ướt đẫm lập tức khô ráo. Hắn đã quay trở lại dáng vẻ sạch sẽ tươm tất, dường như chuyến đi vừa rồi chỉ là dạo quanh một vòng.
Sắc đêm lui dần, vầng sáng mông lung bắt đầu xuất hiện ở chân trời. Thuyền đò vốn chen chúc trên mặt sông nay chỉ còn lác đác vài chiếc, đèn đuốc đã tắt hơn phân nửa, tiếng gió đêm nghe như quỷ khóc nghẹn ngào.
Yến Nguy Lâu chầm chậm đi men theo bờ sông, áo dài trắng như tuyết khẽ lay động trong gió. Ánh đèn và tiếng ca xa xôi trên mặt sông tô điểm cho bóng dáng của hắn, khiến không ít người vô tình nhìn thấy bất chợt nhớ đến truyền thuyết về thần tiên dưới ánh trăng.
Chỉ có điều, vị "thần tiên" này hiện giờ không nghĩ đến hình ảnh tươi đẹp như gió mát trăng thanh, người soi bóng nước.
"3972 mảnh..."
Vệt sáng cuối cùng của vầng trăng khuất hẳn nơi chân trời, rừng cây hai bên bờ sông um tùm tươi tốt, thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá bị gió cuốn bay xuống. Vài người đánh cá và người lái đò về muộn nghe thấy giọng nói trong trẻo vui tai này, quay sang thì thấy được gương mặt dịu dàng nhã nhặn của người mặc áo trắng đang thong thả đi giữa cơn mưa lá, bất giác quên mất cái mệt mỏi của một ngày lao động dài, thậm chí còn nảy sinh cảm giác bình yên.
"..." Yến Nguy Lâu đột nhiên nhận thấy vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, lại liếc thấy những người đi ngang qua mình nở nụ cười có vẻ mơ màng khoan khoái, hắn cứ cảm thấy hình như bọn họ hiểu lầm gì đó.
Nhưng hắn không chú ý quá nhiều, ngược lại vẫn tiếp tục chìm đắm trong những tin tức vừa có được sau khi "trao đổi thân thiện" với Thiên Khôi cách đây không lâu.
"Thần hồn của lão bị xé thành 3972 mảnh, cũng khai được 3972 câu..."
Yến Nguy Lâu im lặng cúi đầu, bình tĩnh nghĩ lại, hắn cho rằng mình rất hiểu về Âm Khôi Môn và cả bản thân kẻ tên Thiên Khôi này.
"Trong đó có 700 câu là nói dối, không thể tin; 421 câu còn che giấu, không nói thật hoàn toàn; phần còn lại có thể tin khoảng 90% trở lên."
Thông qua những tin tức mà Thiên Khôi tiết lộ, kết hợp với một vài chi tiết nghe ngóng được từ kiếp trước, Yến Nguy Lâu vẫn có thể đưa ra suy đoán đại khái về nguyên nhân kết quả mọi việc.
Tất cả phải tính từ một tháng trước, môn chủ Âm Khôi Môn là Âm Trường Sinh đột phá tầng cuối cùng trong tâm pháp tối cao của môn phái - Âm Sát Ma Công, đồng thời vô tình bước được một bước vào cảnh giới Nhập Đạo, trở thành nửa Thiên Nhân.
Hệ thống tu hành võ đạo của đại lục Thần Châu đặc biệt, nếu đi từng bước theo cảnh giới thì có thể chia thành trước luyện thể chất, sau luyện chân khí, cuối cùng luyện thần hồn. Trước khi Nhập Đạo, dù mới chỉ đến 12 tầng Xiềng Xích, hoặc 3 cảnh giới trong Thấu Suốt đều không thể thoát ra khỏi phạm vi này, bước tiếp lên cao hơn chính là chạm vào ý thức về Đạo.
Trên "Thấu Suốt" là "Nhập Đạo", đây là khoảng cách lớn nhất giữa thiên tài và kẻ tầm thường, giữa người mạnh và kẻ yếu. Muốn được đạt đến Nhập Đạo thì không thể thiếu năng khiếu, nghị lực và vận may, đặc biệt là phải tu luyện ý chí võ đạo riêng của mình, người bình thường dù cố gắng đến đâu cũng không thể đạt được bước này.
Vì thế, người đã vào cảnh giới Nhập Đạo được tôn là đại tông sư.
Bước đầu tiên trong Nhập Đạo là phải ngộ ra Đạo của bản thân, tẩy rửa trái tim cho thuần khiết, kết thành hạt giống nhập đạo trong tâm linh, sau đó không ngừng mài giũa bản thân theo con đường đó, để tu tập ý thức về Đạo. Đến khi thời cơ chín muồi là có thể đột phá cảnh giới Nhập Đạo, trở thành Thiên Nhân.
Đây gọi là "lấy tim làm hạt giống, ý thức làm phân bón. Khi ý thức được viên mãn tất sẽ thành Thiên Nhân".
Người đã thành Thiên Nhân, tức đã thoát khỏi phàm trần, hưởng thọ 800, gần như có thể được xưng tụng là thần thánh. Hiện nay, trên Thần Châu, có không quá 30 vị Thánh giả ở cảnh giới Thiên Nhân đã xuất hiện công khai, trong số họ, hơn phân nửa là nhân vật lỗi lạc từ vài trăm năm trước, đến giờ không ai biết họ đang ở ẩn hay đã mất rồi.
Như vậy, Âm Trường Sinh trở thành bán Thiên Nhân đúng là một sự kiện lớn rất đáng ngưỡng mộ. Khi đó toàn bộ ma đạo phải rúng động, trên dưới Âm Khôi Môn vui như hoa nở. Nào ai ngờ vị bán Thiên Nhân này chưa yên ổn được vài ngày thì đã kết thúc trong thảm hại.
Có lẽ vì tu luyện thành công, lòng tự tin của lão bành trướng quá độ. Nhân lúc người trong ma đạo tụ hội, lão không biết điều mà đi khiêu khích cung chủ Bắc Đẩu Ma Cung Độ Cửu U, kết quả là bị đánh cho hấp hối ngay tại trận, chỉ đành cụp đuôi bỏ chạy về Âm Khôi Môn.
Sau đó, Âm Trường Sinh vội vàng bế quan. Dù không ai biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng thông qua dấu vết của việc tài nguyên thuốc men trong môn phái cạn kiệt, đám người dưới như Thiên Khôi vẫn đoán được gần đúng, chắc chắn là lão bị thương rất nghiêm trọng, có khả năng ngay cả hạt giống nhập đạo sắp hoàn thiện đã xảy ra vấn đề, cái chân vừa bước qua ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Nhân cũng phải rụt về, rơi trở lại đỉnh cao nhất của Nhập Đạo.
Dù vậy, vị môn chủ này vẫn là người nắm quyền quyết định trong một môn phái bậc trung như Âm Khôi Môn. Lão ra lệnh cho tất cả đệ tử và trưởng lão trong môn phái đi khắp nơi trong thiên hạ để thu thập thuốc quý, Thiên Khôi chính là một trong số đó.
Mục tiêu của Thiên Khôi là Thần Tiên Cốc ở Đông Lê. Từ trước đến nay, Thần Tiên Cốc luôn không giao du với bên ngoài, nhưng chắc chắn có vô số thuốc tiên.
Nào ngờ lão không gặp may, chưa kịp mò đến cổng Thần Tiên Cốc đã gặp phải một cao thủ trong Thương Hải Kiếm Tông, bị người nọ đánh bị thương xong thì trở thành đối tượng nhiệm vụ rèn luyện của đệ tử Thương Hải Kiếm Tông. Thế nên nhóm đệ tử Thương Hải Kiếm Tông, đứng đầu là Lục Nhất Ngư, suốt ngày truy đuổi theo Thiên Khôi, đuổi từ Đông Lê đến tận nội cảnh Đại Ung.
Sau hơn nửa tháng, Thiên Khôi tự thấy mình đã khôi phục sức mạnh, đang định ra tay với nhóm Lục Nhất Ngư, một lưới bắt gọn đám thiên tài của Thương Hải Kiếm Tông, cho Thương Hải Kiếm Tông biết mặt. Bất ngờ lại xảy ra, vừa bước chân vào thành Thịnh Kinh, lão đụng độ điện chủ Dao Quang của Bắc Đẩu Ma Cung. Không biết kẻ này vụng trộm làm gì, nhưng vừa gặp mặt, bà ta đã không nói hai lời mà ra tay với Thiên Khôi, có vẻ định giết người bịt miệng.
Ngay cả khi lão lợi dụng thủ đoạn để chạy thoát cũng đã bị tổn hại đến nền tảng của bản thân. Trong lúc tìm nơi chữa trị, lão lại bị Lục Nhất Ngư phát hiện, sau cùng thì lọt vào tay kẻ thù kiếp trước là Yến Nguy Lâu.
Quá trình này chỉ có thể giải thích bằng hai chữ: xui xẻo!
Sau một giây thầm cười trên nỗi đau của kẻ thù cũ, Yến Nguy Lâu bắt đầu sắp xếp lại những tin tức quan trọng mà Thiên Khôi tiết lộ.
Thứ nhất, môn chủ Âm Khôi Môn Âm Trường Sinh bị thương nặng, cần thuốc tiên mới cứu chữa được. Không ít người trong Âm Khôi Môn đang bôn ba vì chuyện này, trong đó có một người là đệ tử lớn nhất của Âm Trường Sinh - Tưởng Huyền đã có mặt tại thành Thịnh Kinh từ sớm;
Thứ hai là việc liên quan đến điện chủ Dao Quang của Bắc Đẩu Ma Cung. Theo Thiên Khôi khai báo, khi đó lão vừa đến thành Thịnh Kinh, nửa đêm chạy lung tung thì vô tình gặp phải Dao Quang trong một tòa phủ đệ nào đó. Đối phương lập tức không nương tay, định đẩy lão vào chỗ chết, xem ra là có âm mưu bí mật nào đó.
"Phố Đông Tam đường Chu Tước..."
Hắn tự động hình dung ra bản đồ theo miêu tả của Thiên Khôi, sau đó đi theo tuyến đường trên tấm bản đồ ảo này. Yến Nguy Lâu bất giác dừng chân.
Một tòa phủ đệ tráng lệ lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn. Bên ngoài cổng lớn sơn son là hai con tỳ hưu vô cùng sống động, hai cặp mắt được điêu khắc bằng ngọc thạch thượng hạng sáng lấp lánh.
Nơi này là phủ Cửu công chúa.
Chân trời lúc này đã mờ mờ sáng, bầu trời như một bức màn được chậm rãi kéo ra, những tia nắng đầu tiên rọi xuống.
"Quả nhiên..."
Yến Nguy Lâu chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài phủ Công chúa, lặng lẽ nhìn vào mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa trên tấm biển lớn trước cổng, những manh mối có được từ kiếp trước đến kiếp này đã được liên kết lại.
"Ngày 11 tháng 10, Tề Vương làm phản, đại quân Đông Lê áp sát biên giới; ngày 20 tháng 11, Cửu công chúa mưu phản giết vua, không thành công... Thiên Nhân ra mặt!"
Hôm nay là ngày 23 tháng 9.
Như vậy xem ra một loạt sự kiện xảy ra trong vòng vài tháng ngắn ngủi của kiếp trước đã có âm mưu sâu xa từ lâu rồi. Lẽ nào Bắc Đẩu Ma Cung còn chen một chân vào, thậm chí là thêm dầu vào lửa?
"Kẽo kẹt..."
Vào lúc bình minh, cổng son lớn của phủ Công chúa được mở ra, hai người đầy tớ quét dọn đi ra, nhìn thấy người mặc áo trắng lặng lẽ đứng dưới bậc thềm.
Hắn mặc áo dài với tay rộng màu trắng ngà, tóc đen như mực dường như thấm đẫm sương đêm. Gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, hai mắt dịu dàng sáng trong, hắn đứng lặng lẽ trên con đường không một bóng người, sau lưng là bầu trời màu xám khói đặc trưng khi trời vừa tảng sáng.
"Xin hỏi các hạ là..." Hai tên đầy tớ bước lên, vừa mở miệng hỏi, câu nói mới được một nửa đã nghẹn lại trong cổ họng. Vẻ nghi ngờ trên mặt bọn họ cứng đờ lại, rồi dần dần biến thành kinh hãi. Sau cùng cả hai há hốc miệng, quay ra nhìn nhau, chẳng khác nhào hai bức tượng đá.
Người áo trắng kia mỉm cười với cả hai nhưng không nói gì. Hắn bỗng nhiên biến mất dưới bầu trời đang dần sáng hẳn, như một cơn gió, một cụm sương, một vệt ánh trăng, hòa mình vào ánh mặt trời buổi sớm.
·
Phủ Tề Vương, trong phòng bí mật dùng để bế quan.
Thiếu niên đang khoanh chân ngồi trên giường nhỏ chậm rãi mở mắt, nở nụ cười khoan khoái.
Hắn không biết hành vi giải trừ hình chiếu thời gian của mình vừa rồi đã mang đến trải nghiệm gần như trong chuyện ma cho hai tên đầy tớ của phủ Công chúa. Lúc này đây, hắn rất vui vẻ múa may tay chân một phen.
Bột linh thạch chất đống trên mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ, Yến Nguy Lâu bước xuống giường, đứng giữa phòng đá, vào động tác khởi đầu để luyện công, rồi nghiêm túc đi từng chiêu từng thức.
Hiện giờ hắn chỉ có cảnh giới và kinh nghiệm, cơ thể này dù sao cũng vẫn chưa trải qua quá trình rèn luyện cần thiết, chưa hình thành ký ức thể xác, chưa đạt đến trình độ của hình chiếu thời gian do hắn tạo ra.
Vụt vụt...
Dường như có một trận cuồng phong nổi lên trong phòng đá, từng chiêu quyền nặng nề khuấy động không khí ở đây, phần linh thạch ít ỏi còn lại va chạm lẫn nhau tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Yến Nguy Lâu như đang đứng giữa tâm bão, phần thân dưới vững vàng đứng trên đất, trang phục luyện võ màu đen tuyền phát ra tiếng phần phật trong gió, tóc dài đen mượt tung bay.
Thời gian dần trôi, sau cô số lần luyện tập không biết mệt mỏi, động tác của hắn dần dần hoàn thiện.
Tiếng "ong ong" vang lên, trong cơ thể hắn dường như có một dòng sông đang ào ạt chảy qua, vụt một cái đã vượt qua 12 tầng lầu, cánh cổng trời vô hình chậm rãi mở ra trên đỉnh đầu hắn, cầu nối trời đất đã hoàn toàn thông suốt.
Linh khí đến từ đất trời liên tục tràn vào cơ thể, hình thành một vòng xoáy nho nhỏ trong đan điền của hắn.
Yến Nguy Lâu đột ngột dừng động tác, thu thế lại đứng yên. Đôi mắt đen láy tỏa ra tia sáng, chân mày hơi nhướn lên, như lưỡi kiếm sắc bén vừa rời vỏ.
Cảnh giới thứ nhất của Thấu Suốt - Thông U - đã thành.
Hắn đẩy cửa bước ra.
Vừa hay mặt trời mới mọc, sắc đỏ rọi muôn trượng hồng trần.
Giọng nói the thé đặc trưng của thái giám truyền từ xa đến gần: "Thế tử điện hạ, Bệ hạ gọi ngài vào cung."
"Hử, Hoàng bá phụ tìm ta?" Yến Nguy Lâu nhướn mày, vẻ mặt vẫn ung dung thong thả, "Có chuyện gì không?"
Vừa nói, hắn vừa thành thục ném cho tên thái giám vừa bước vào sân một túi tiền với vẻ hào phóng.
Thái giám nhận tiền cũng quen tay, sau đó nhìn quanh rồi mới dám thưa: "Là chuyện liên quan đến hôn ước của ngài. Đêm qua, Phương đại tiểu thư của phủ Trường Tín Hầu và Tam hoàng tử bí mật hẹn hò bị người ta phát hiện ra..."
Nói đến đây, gã nhìn Yến Nguy Lâu bằng ánh mắt thương hại rồi không nói tiếp nữa.
Yến Nguy Lâu:...À.
Chẳng lẽ tiếp theo là đến tình tiết hủy hôn ước mà hắn rất vui mừng được xem đây sao? ☻
Nhưng mà... kịch bản hơi sai sai thì phải!
Rõ ràng là trong kiếp trước không ai phát hiện ra bọn họ, bản thân Yến Nguy Lâu thì trở thành kẻ tù tội, hôn ước cũng tự động mất hiệu lực.
Yến Nguy Lâu thấy vô cùng khó hiểu.
Từ khi sống lại hắn vẫn luôn rất yên phận, khoan dung rộng lượng, có làm gì đâu... Tại sao hai người đó lại tự đào hố chôn mình thế chứ?