Trăng non vừa nhú, ánh trăng dịu dàng rọi trên mặt nước sông Hoài. Sắc trời đã khuya, núi sông xa xa, lầu các trong tầm mắt, hết thảy được được bao phủ dưới ánh trăng mông lung.
Hai bờ sông Hoài, sân khấu ca múa đèn đuốc sáng trưng, thuyền hoa đi lại chật như nêm cối, khi một nửa thành Thịnh Kinh đang chìm trong giấc ngủ thì nơi này lại chỉ vừa bắt đầu một đêm hoan lạc.
Thuyền đò to nhỏ gần như chen chúc chật cả mặt sông, ở một góc gần bờ, một công tử trẻ tuổi bước lên con đò nhỏ. Vạt áo tay áo đều rộng, tà áo không dính một hạt bụi.
"Nhà đò, đến Tiêu Dao Lâu."
"Được thôi!" Người chèo đò đáp lời, khi ngước lên nhìn khách thì bất giác ngẩn ngơ.
Ôi chao, chèo đò kiếm sống trên sông Hoài này cả nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một người đẹp đến như vậy! Phải nói rằng người tuấn tú hơn vị công tử này chưa hẳn đã hiếm, thế nhưng hắn lại toát ra một thứ khí chất rất khó tả. Người chèo đò suy nghĩ mãi, nhưng cũng chỉ tìm được chữ "đẹp" để hình dung. Dù người lên đò chủ yếu đều sẽ đến Tiêu Dao Lâu, nhưng một nhân vật dáng như thần tiên thế này mà cũng muốn đến chốn ăn chơi dạo một vòng, nhà đò không khỏi thấy quái lạ.Nếu vị này mà đặt chân vào Quần Phương Các của Tiêu Dao Lâu, đứng cạnh các hoa khôi nổi danh ở đấy, chưa biết là ai chiếm hời hơn ai.
Trong lúc người chèo đò đang sững sờ, lại có tiếng bước chân vang lên, một nhóm thanh niên nam nữ cùng nhau bước chân lên đò, cười cười nói nói.
"Nghe nói Tiêu Dao Lâu là nơi ăn chơi nổi tiếng nhất của thành Thịnh Kinh? Không biết bao nhiêu phú hào ở trong đó một đêm, khi ra về chẳng còn sót một hào trong túi. Hiếm khi đến Thịnh Kinh một chuyến, sao có thể không đến thăm thú một phen?"
"Nhưng cũng phải nói trước, xem qua thì được, nhưng không được làm bừa làm bậy. Nếu để lỡ việc chính, để cho các bậc bề trên trong môn phái biết chuyện, đặc biệt là ông già nhà ta, chắc chắn không thể tránh khỏi ăn đòn."
"Lục sư huynh yên tâm, đương nhiên phải thế."
Trong lúc nói cười, mấy người nọ đã bước lên đò.
Người được vây ở giữa là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi, anh ta mặc áo gấm, bề ngoài tuấn tú, một thanh kiếm bằng vàng ròng chói lòe lòe treo trên thắt lưng, ngay cả cán kiếm cũng được khảm vàng nạm ngọc, trông thì mang tính thưởng thức nhiều hơn là thực dụng.
Nhà đò hiểu ngay. Xem ra đây lại là một công tử nhà giàu nghe lắm chuyện giang hồ, lầm tưởng rằng chỉ cần mang theo một thanh kiếm là thành hào kiệt giang hồ ấy thôi.
Người kia vừa bước lên đò đã sảng khoái hỏi: "Đò này có đi Tiêu Dao Lâu không?"
"À," Không kịp ngăn cản, để hai lượt khách va chạm với nhau, nhà đò hơi khó xử, "Rất xin lỗi, trên đò đã có..."
"Không sao." Giọng nói ôn hòa bình tĩnh vang lên, "Nếu đã đi chung đường thì ngại gì cùng đi."
Âm thanh này lành lạnh như ngọc, vô cùng bắt tai.
Thanh niên áo gấm nghe mà sửng sốt, gần như không phát hiện ra trên đò còn một người khác. Anh ta vô thức căng cứng cả người, ánh mắt vốn biếng nhác nay lại toát ra tia sắc lạnh, như mãnh thú đột nhiên giật mình nên cong lưng gầm gừ, bất cứ lúc nào cũng có thể vung móng vuốt ra.
Thế nhưng khi anh ta quay đầu nhìn về hướng giọng nói kia, cơ thể lại bất giác thả lỏng, đáy mắt vụt lóe một tia kinh ngạc.
Ở một góc đò, có vị công tử trẻ tuổi rất tao nhã lịch sự, hình như đã lên đò trước bọn họ.
Người này chỉ im lặng ngồi trên đò, áo dài trắng ngà bị gió nhẹ hất tung một góc, mà vẻ mặt hắn vẫn khoan thai điềm tĩnh. Cổ tay thấp thoáng dưới tay áo, đầu ngón tay gần như chạm vào mặt nước. Hắn hạ mắt nhìn trăng trong nước, dịu dàng quyến luyến khôn tả.
Ánh trăng làm mờ tướng mạo hắn, cả người hắn như đã hòa thành một thể với đêm trăng này. Nếu hắn không lên tiếng nói chuyện, ắt chẳng khác nào một ảo ảnh hư vô mờ mịt.
Nhóm người vốn còn vô tư cười nói bất giác nhẹ giọng, như chỉ sợ làm phiền đến giấc ngủ của lũ cá dưới nước.
Lát sau, thanh niên áo gấm lên đò trước tiên đứng ra chắp tay vái chào, cười nói: "Thật thất lễ, không ngờ trên đò đã có người. Nếu huynh đài đã không chê, tại hạ đành mặt dày đi cùng một chuyến."
"Không sao, các vị tự nhiên."
Mấy người theo cùng cũng lanh lợi, lập tức lấy ra một thỏi bạc, nhà đò vội cười mà nhận, không lên tiếng nói lời dư thừa nữa, chỉ ra sức mà chèo.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng sóng nước vỗ vào nhau đặc biệt rõ ràng. Một con đò nhỏ lướt đi trên mặt nước phủ ánh trăng, xuyên qua giữa những đình đài lầu các và thuyền hoa.
Có lẽ không khí này quá tuyệt diệu, khiến người trên thuyền không thể kìm được phải lên tiếng: "Công tử cũng đến Tiêu Dao Lâu sao?"
Vừa nói xong, thiếu niên nọ đã ý thức được mình hỏi một câu ngớ ngẩn, mặt đỏ bừng lên.
Cũng may là công tử trẻ tuổi nọ không để bụng, ngược lại còn cười đáp: "Đúng vậy. Các người từ nơi khác đến?"
Thiếu niên lại đỏ mặt, nhưng lần này không phải vì ngượng ngùng, mà là vì hưng phấn quá đỗi.
"Đúng vậy, chúng ta từ Đông Lê đến Đại Ung, lần đầu tiên đặt chân đến thành Thịnh Kinh đấy." Hai mắt cậu ta sáng bừng, "Nghe nói Tiêu Dao Lâu cái gì cũng có, không biết là thật hay giả?"
Gương mặt búp bê của cậu ta đầy vẻ ao ước.
Hai người nhỏ giọng nói vài câu, chẳng hiểu vì sao, thiếu niên chỉ thấy vị công tử áo trắng này thật là thân thiết, như vừa gặp đã quen, chỉ muốn nói hết tất cả mọi điều mình biết cho hắn.
"Ta tên Việt Chiêu, đây là tam ca Việt Bình, các vị còn lại là sư huynh sư tỷ đồng môn..." Thiếu niên mặt mày rạng rỡ, như trẻ con khoe khoang trước mặt bạn mới: "Ai cũng đều rất lợi hại! Nhất là Lục sư huynh, công tử nhất định đã từng nghe danh tiếng của huynh ấy..."
"A Chiêu!" Anh trai cậu ta đứng bên cạnh quát khẽ.
Nghe thấy cảnh cáo, thiếu niên mới giật mình vội vàng ngậm miệng, nhưng vẻ mặt vẫn rất không phục.
Thấy cậu ra như vậy, Việt Bình bắt đầu cảnh giác. Liên tưởng đến các loại bí pháp quỷ quái của ma đạo, ánh mắt hắn nhìn người lạ mặt vừa tình cờ gặp gỡ bên kia càng trở nên nghi ngờ. Chẳng lẽ người này đã thi triển bí thuật tà ma gì? Nhưng khi hắn quay lại nhìn thanh niên mặc áo gấm vẫn đang tỏ ra biếng nhác, đối phương lại ngầm lắc đầu, tỏ ý bảo hắn đừng manh động.
So với Việt Bình, tu vi võ đạo và kiến thức của thanh niên áo gấm kia rõ ràng cao hơn rất nhiều, tất nhiên có thể nhìn ra kia chẳng phải là bí thuật gì, chẳng qua là trình độ tu luyện thần hồn của người kia đã cao đến một cảnh giới nhất định, nên mới có thể ảnh hưởng đến người khác tự nhiên như thế. Càng là người có ý chí yếu đuối, cảnh giới thấp kém thì càng dễ bị tác động.
Tương truyền rằng Thánh sư "Nguyên" thời thượng cổ đã đạt đến đẳng cấp cao nhất, chỉ cần một lời nói cũng đủ độ hóa ngàn vạn yêu ma.
Thanh niên mặc áo gấm phất tay: "Không sao, Việt sư đệ. Chúng ta có làm gì mờ ám đâu. Ắt hẳn huynh đài đã nhận ra thân phận của ta."
Công tử áo trắng gật đầu: "Vàng vốn mềm, theo ta được biết, người dám dùng vàng đúc kiếm trên đời này chỉ có một người."
Chân truyền đời thứ 7 của Thương Hải Kiếm Tông, Lục Nhất Ngư.
"Biển xanh bao la vô bờ, ai sánh được với thần của kiếm?" Trăng soi mặt hồ mênh mông, công tử áo trắng thì thầm, cất giọng xa xăm, "Vứt bỏ thần kiếm Thương Hải, chọn vàng ròng đúc thành một thanh kiếm tầm thường, đây phải gọi là quyết đoán."
Thương Hải Kiếm Tông xem thần kiếm Thương Hải là món vũ khí trấn cửa, trên đó lưu giữ ý thức của đời đời tiên tổ truyền lại. Đệ tử chân truyền tài năng kiệt xuất nhất mỗi đời sẽ được Thương Hải Kiếm bảo vệ khi hành tẩu giang hồ.
Mỗi đời đề tự đều xem đó là vinh quang vô hạn, chỉ riêng hai người không làm theo lẽ thường. Một vị là Thiên Kiếm Tiêu Bạch Tịch ngày xưa, người còn lại là Lục Nhất Ngư.
"Ầy! Quyết đoán gì đâu, chẳng qua là người đời thổi phồng thôi." Lục Nhất Ngư không cho là vậy, chỉ lắc đầu, rồi đột nhiên hạ giọng cười khì, "Không sợ nói thật với huynh, thật ra là vì dùng thần kiếm không thuận tay."
"..." Các đệ tử Thương Hải Kiếm Tông bên cạnh đều phải ngoảnh mặt đi.
Anh ta đột nhiên đổi giọng: "Mà tính ra thì huynh đài cũng có vẻ không tầm thường đâu."
Khi nói ra câu này, ánh mắt Lục Nhất Ngư chỉ có tò mò đơn thuần, không hề lẫn lộn cảm xúc khác.
Công tử áo trắng vẫn thản nhiên như không, chưa hề biến sắc: "Tại hạ Yến Vô Luân, chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi."
"..." Cái tên Yến Vô Luân rất có tiếng trong giới thượng lưu ở Thịnh Kinh, nhưng lại không gây chú ý là mấy, Lục Nhất Ngư chỉ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mặt đầy vẻ hoài nghi, hai mắt như viết rõ ràng rành mấy chữ "Ta mà dám tin".
Những người khác thì kinh ngạc không thôi. Với khí chất này, hắn tự xưng là công tử thế gia hoặc danh sĩ ẩn cư còn tương đối đáng tin, không ai liên tưởng được hắn với một thương nhân nồng nặc mùi tiền cả.
"Cuộc sống khó khăn..." Công tử áo trắng vẫn mỉm cười, nói thêm một câu, "Chỉ có thể buôn bán nhỏ qua ngày thôi."
Vừa nói, hắn vừa khẽ thở dài.
Ánh trăng kia dường như trở nên ảm đạm, ngọn gió nức nở lướt qua mặt hồ, cảnh đẹp thoáng chốc bị sắc màu u sầu che phủ, các đệ tử Thương Hải Kiếm Tông xung quanh cũng chẳng rõ vì sao mà tâm trạng lại nặng nề hơn trước.
Đặc biệt là Việt Chiêu bất giác đỏ mắt, tự suy diễn ra một loại những câu chuyện quá khứ đầy chua xót, rồi ánh mắt cậu ta nhìn về hướng công tử áo trắng cũng phức tạp hơn.
Ánh mắt Lục Nhất Ngư cũng tối đi trong một thoáng, vô cớ u buồn, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, anh ta lập tức tỉnh táo lại, nụ cười nhẹ nhàng ung dung bất giác nhạt đi, thay vào đó là sự sửng sốt tột cùng. Ánh mắt anh ta nhìn về người áo trắng cũng tràn đầy thán phục.
Dù thế nào thì đây cũng chỉ là một quý công tử không có chút tu vi nào, thế nhưng thần hồn của hắn lại mạnh mẽ đến mức có thể khiến anh ta bất giác cảm động theo, chẳng lẽ đây chính là năng khiếu bẩm sinh?
Hai người quay sang tán gẫu, càng nói càng hăng hái.
Thương Hải Kiếm Tông là thánh địa trong thiên hạ, đệ tử trong môn phái đều là nhân tài vạn người chọn một. Lục Nhất Ngư là đệ tử chân truyền, bất chấp việc tác phong của anh ta khác người, nhưng phải công nhận là có tài năng hơn người, kiến thức lại càng không tầm thường.
Môn phái này giấu mình giữa miền núi bao la trong nội địa Đông Lê, cách đô thành Thịnh Kinh của Đại Ung đâu chỉ ngàn vạn dặm.
Theo lời Lục Nhất Ngư, bọn họ chỉ ra ngoài rèn luyện trong phạm vi thế lực của môn phái mình, nguyên nhân khởi hành đến Thịnh Kinh là vì nhận nhiệm vụ đuổi theo một tên ma đầu coi trời bằng vung.
Bọn họ không nói kẻ đó là ai, Yến Nguy Lâu cũng không hỏi, nhưng lòng đã có suy đoán riêng.
·
Rào rào...
Xuôi theo dòng nước, không biết con đò đã đi được bao xa. Càng đi về phía nước sâu của sông Hoài, đèn đuốc bốn phương lại càng rực rỡ, qua vài ngã rẽ, nhóm người trên đò bất giác sững sờ, vẻ mặt chấn động.
Xung quanh có vô số những con đò nhỏ chở đầy người như thế này, không biết ai đã phải thốt lên kinh ngạc.
Trước mắt mọi người hiện ra một hồ nước rộng không thấy bờ, trên mặt hồ là vô số đóa sen vàng nở rộ, tim sen lấp lánh ánh lửa, tựa như hoa đăng che phủ mặt nước.
Ở trung tâm hồ, nơi được sen vàng bao bọc là một tòa thành hùng vĩ lặng lẽ đứng đó. Hơi nước mịt mờ dâng lên bốn bề, rực rỡ sắc màu, sương trắng phản xạ ánh trăng cùng vô vàn những điểm sáng nhỏ bé trên mặt hồ, khiến cảnh sắc nơi đây như cõi tiên ở trần gian.
Trong tiếng kêu kinh ngạc, con đò vượt sóng mà đi, xuyên qua tầng sương mờ ảo. Mùi rượu thơm nhàn nhạt thoảng qua, quyến rũ lòng người.
"Suối rượu."
Lục Nhất Ngư đột nhiên ngồi thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu. Anh ta vô cùng hào hứng, hai mắt sáng rực như sao.
Nước hồ bên dưới trong veo, từng gợn sóng nhỏ dập dềnh, tỏa ra hương rượu nồng nàn ngây ngất, lan giữa màn sương.
Mây mù cuồn cuộn, đò nhỏ rẽ nước, những con thuyền khác cũng lục tục cập bến, mọi người đều được bao phủ trong mùi rượu thoang thoảng.
Xa xa văng vẳng tiếng hát uyển chuyển. Chưa đặt chân vào Tiêu Dao Lâu, mà những người này đã như say như mê, rơi vào mộng ảo.
Tòa thành bị sương mù bao phủ dần dần hiện rõ.
Đột nhiên, bốn phía tĩnh lặng. Tiếng cười, tiếng hát, tiếng cảm thán, tiếng reo hò, hết thảy đều biến mất.
Gió cũng ngừng thổi, từng ngọn đèn bùng sáng từ xa đến gần, hàng ngàn đốm lửa rọi cả vùng trời này sáng như ban ngày.
Từ bến đò, vô số thuyền lớn đò nhỏ nối lại với nhau thành một con đường lớn thẳng tắp nối đến tâm hồ, đầu kia đường là một chiếc du thuyền cờ xí phấp phới, vừa hay nối thành một đường thẳng với con đò nhỏ này.
Đèn đuốc huy hoàng, một hàng người bước ra trên boong thuyền.
"Cung nghênh lâu chủ!"
Tất cả đồng thanh lên tiếng, ánh mắt cung kính hướng về con đò trước mặt.
"Đúng là... bất ngờ."
Công tử trẻ tuổi vốn đang yên tĩnh ngồi trong một góc hơi sửng sốt, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, cười bất đắc dĩ.
"Vậy đành phải tạm biệt Lục huynh và các vị tại đây."
Hắn đứng lên, chào hỏi một câu rồi bước ra khỏi con đò trong ánh mắt kinh ngạc cực độ của mọi người, đặt chân lên đường lớn hợp thành bởi vô số thuyền bè.
Trước cảnh tượng huy hoàng này, một vầng sáng kỳ lạ vụt qua dưới đáy mắt hắn.