Cô muốn nắm tay anh.
Tạ Yển Xuyên ngước mắt, mi mắt dày đặc giống như con bướm đang vỗ cánh, đáy mắt loé ra tia sáng.
Chu Phỉ không hề lùi bước, ngẩng đầu nhìn Tạ Yển Xuyên đanh gần trong gang tấc.
Im lặng, khoảng cách rút ngắn dần.
Tạ Yển Xuyên nghiền ngẫm nhìn Chu Phỉ, mở miệng trước: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Chu Phỉ gian trá: "Anh cố ý."
Cố ý gọi lại cô, lại cố ý vẽ ra một vết tích mập mờ trên lòng bàn tay cô.
Cả hai đều rõ ràng, không muốn vẽ lên dấu chấm tròn quá nhanh cho đêm nay.
Tạ Yển Xuyên đột nhiên dùng sức, kéo Chu Phỉ về phía mình, khoảng cách giữa lẫn nhau lại lần nữa rút ngắn.
Quá gần, cả người Chu Phỉ gần như dán sát lấy cơ thể Tạ Yển Xuyên.
Không dám ngẩng đầu.
Giọng nói trầm khàn của Tạ Yển Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cho nên, em mắc câu rồi sao?"
Chu Phỉ ngẩng đầu, đáy mắt giống như lại lần nữa dấy lên ánh sáng, bướng bỉnh nói: "Không phải anh vừa mới nói em mê hoặc anh à?"
Tạ Yển Xuyên: "Vậy em phải thế không?"
Chu Phỉ gật đầu: "Là em đó."
Tay bọn họ còn nắm cùng một chỗ, cũng chỉ tính là cầm thôi.
Tạ Yển Xuyên: "Em mê hoặc anh, định làm thế nào?"
Nhịp tim Chu Phỉ dồn dập, cô chưa hề từng tiếp xúc với bất kỳ một người khác phái nào ở khách cách gần như vậy.
Không bài xích, ngược lại muốn càng gần thêm chút nữa.
Đây chính là khác phái hút nhau trong truyền thuyết sao?
Chu Phỉ: "Cắn anh."
Tạ Yển Xuyên nhướng mày: "Cắn anh?"
Trí nhớ của anh không kém, rất nhanh đã nghĩ tới tối hôm qua cô đã nói: Muốn cắn anh một phát.
Tạ Yển Xuyên cười: "Vậy không cần quyến rũ, anh có thể chủ động dâng lên."
Chu Phỉ không ra bài theo lẽ thường, còn nói không cắn, còn vừa ăn cướp vừa la làng: "Sao anh không thận trọng tý nào thế?"
Tạ Yển Xuyên nói: "Anh không thể thận trọng."
Chu Phỉ: "Vì sao?"
Tạ Yển Xuyên: "Bởi vì gan em quá bé."
Chu Phỉ khó thở: "Coi thường em hả!"
Tạ Yển Xuyên bỗng nhiên dựa sát lại, hơi thở ấm áp dễ ngửi phả vào mặt Chu Phỉ.
Tư thế giống như đòi hôn, Chu Phỉ vô ý thức rụt về sau. Tim đập như trống chầu, bàn tay nắm lấy Tạ Yển Xuyên cũng vô ý thức nắm chặt, móng tay cắt tỉa gọn gàng cấu vào da anh.
Cô chưa từng hôn ai.
Tạ Yển Xuyên vừa vặn điểm đến là dừng, bắn một phát đạn giả.
Đáy mắt anh ngậm ý cười dày đặc, cũng không phải chế giễu, trên thực tế anh cảm thấy cô đáng yêu muốn chết. Anh không chớp mắt nhìn cô gái nhỏ gần như núp ở trong lồng ngực mình, bàn tay bị cô nắm nắm ngược lại cô rất chặt, dễ như trở bàn tay bao bọc lấy tay cô.
Tay Chu Phỉ quá nhỏ, lọt thỏm trong lòng bàn tay anh. Tay của anh rất to, nhưng cũng không có vẻ thô kệch, ngược lại màu da trắng nõn khớp xương rõ ràng, là trình độ có thể đi làm người mẫu tay. Điểm duy nhất không hoàn mỹ nhưng lại rất đặc biệt là, lòng bàn tay anh có một lớp chai, còn có độ cứng.
Nhịp tim dần dần ổn định, Chu Phỉ dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay anh, tìm về giọng nói của bản thân: "Sao lại cứng vậy chứ."
Lời này chọc tới Tạ Yển Xuyên mập mờ không rõ cười lên tiếng: "Em chỉ chỗ nào?"
Chu Phỉ cũng hiểu ngay tức thì, hai gò má nóng bừng, dùng sức bóp lòng bàn tay anh một cái: "Em nói ngón tay anh, thô sáp, là vết chai à?"
Tạ Yển Xuyên: "Ừm."
Chu Phỉ: "Sao lại mọc cái này?"
Tạ Yển Xuyên: "Guitar."
Người gảy đàn guitar cần dùng lòng ngón tay đè dây đàn, có vết chai là việc không thể tránh được.
Chu Phỉ tò mò nâng tay Tạ Yển Xuyên lên, giống như tìm tòi nghiên cứu vấn đề học thuật gì, lại dùng ngón tay mình vuốt ve đầu ngón tay anh.
Loại cảm giác này rất không giống nhau.
Cô giống như một đứa bé tò mò: "Thế có đau không?"
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Người mới học sẽ đau ngón tay, nhưng hiện tại anh hết đau rồi."
Chu Phỉ: "Có cơ hội thấy anh ôm đàn guitar gảy trước mặt em không?"
Tạ Yển Xuyên cười: "Đó là vinh hạnh của anh."
Chu Phỉ: "Vậy em sẽ chờ mong một chút nhé."
Tạ Yển Xuyên vừa lúc lùi lại, rất có cảm giác đúng mực cho giữa hai người nhiều thêm không khí hô hấp.
Chu Phỉ rất rõ ràng mình căn bản không nhìn thấu được anh, mỗi khi cô nghĩ là sẽ có thêm một bước phát triển, thì anh đều sẽ thối lui.
*
Cuối cùng, Chu Phỉ vẫn quên đưa trả áo khoác đang mặc trên người cho Tạ Yển Xuyên.
Đợi lúc cô kịp phản ứng thì Tạ Yển Xuyên nhắn tin trả lời nói không gấp, lần sau trả lại.
Hai người tách ra chẳng qua mới vài phút.
Chu Phỉ đã bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
Bách Dung Dung híp mắt: "Chỉ thế thôi?"
Chu Phỉ một bên dùng dầu tẩy trang xoa vòng vòng trên mặt, một bên trả lời Bách Dung Dung trong video: "Ừm, chỉ thế thôi."
Bách Dung Dung rống to: "Chu Phỉ! Cậu thật sự làm mình quá thất vọng! Không phải cậu nói muốn doi hả? Không phải cậu sắc đảm bao thiên* hả? Không phải cậu rất bản lĩnh hả? Chỉ thế này? Cậu cũng quá cmn hèn đó!"
*Sắc đảm bao thiên: vì sắc đẹp mà gan to bằng trời.
Chu Phỉ vô tội: "Được rồi được rồi, đừng mắng."
Bách Dung Dung: "Là mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!"
Chu Phỉ không phản bác nữa, bởi vì cô đúng thật là chạy trối chết.
Bách Dung Dung: "Cho nên mình bảo cậu chụp ảnh, sao cậu cũng không chụp?"
Chu Phỉ: "Mình chụp kiểu gì? Móc điện thoại di động ra chụp thẳng mặt? Xấu hổ lắm."
Bách Dung Dung: "Cũng đúng, chuyện này đúng là mình suy nghĩ không chu toàn."
Chẳng qua trải qua đêm nay cô lại có sự thông hiểu hoàn toàn mới. Chính như Tạ Yển Xuyên nói, cô cũng không phải là loại người tuỳ tiện, như vậy thì để tất cả tiến hành theo chất lượng, đi theo lưu trình bình thường không được hả?
Cô cũng không chán ghét việc tiếp xúc với anh.
Bách Dung Dung: "Cho nên cậu muốn yêu đương với Tạ Yển Xuyên?"
Chu Phỉ: "Còn chưa nghĩ xa tới đó, nói tiến hành theo chất lượng mà, phát triển thành như nào thì là như thế."
Bách Dung Dung: "Cũng không phải không được."
Cô thậm chí rất vui mừng: "Trước đó mình còn tưởng rằng cả đời cậu sẽ không tiếp xúc với người khác phái, nói thật thì, mình còn tưởng tâm lý cậu có vấn đề."
Chu Phỉ: "Cậu cút đi, cho nên cậu mới làm bà mối không biết mệt?"
Bách Dung Dung: "Mặc dù người sống không nhất định phải yêu đương, nhưng mình cảm thấy, cậu không thể bởi vì nguyên nhân của cha mẹ cậu mà không tin vào tình yêu và hôn nhân. Ít nhất bọn họ đều rất yêu cậu."
Chu Phỉ: "Không phải mình không tin tưởng, chẳng qua là cảm thấy loại xác suất một phần nghìn kia sẽ không rơi vào người mình."
Bách Dung Dung thở dài: "Chu Phỉ, không phải chồng của tất cả mọi người đều bạo lực gia đình..."
Chu Phỉ im lặng.
Bách Dung Dung: "Đương nhiên, nếu như cậu thích con gái, làm bạn bè mình cũng sẽ giơ hai tay đồng ý! Mình có thể thoả đáng mà hi sinh bản thân một xíu."
Chu Phỉ trợn trắng mắt: "Tính hướng của mình vẫn bình thường."
Bách Dung Dung: "Đã nhận ra, còn phải là đúng người mới được."
Chu Phỉ: "Đúng đấy."
Bách Dung Dung: "Dù sao ngươi hôm nay cậu không do với anh ta thật đáng tiếc."
Chu Phỉ cẩn thận ngẫm nghĩ, hôm nay phát triển thành như thế thật thì cô cũng không chắc chắn rằng bản thân có cái gan đó hay không.
Dù sao...
Lúc anh giả vờ như muốn hôn cô, cô cũng đã sợ muốn chết.
Nhớ lại, thực sự quá sợ.
Chẳng qua Chu Phỉ lại cảm thấy: "Anh ta cũng không phải loại người đó."
Bách Dung Dung: "Loại người nào?"
Chu Phỉ: "Cái loại người lần đầu tiên gặp mặt đã lên giường với người khác."
Trực giác của cô luôn luôn chính xác.
Đêm nay tiếp xúc với Tạ Yển Xuyên xong Chu Phỉ cảm thấy anh là một người vô cùng có cảm giác đúng mực. Có thể cảm giác được anh có thiện cảm với cô, nhưng anh sẽ không quá vượt rào.
Anh cho người khác cảm giác đặc biệt yên tâm, cho dù là lần gặp mặt đầu tiên.
Con người luôn luôn tiêu chuẩn kép.
Mặc dù mục đích tối nay của Chu Phỉ không thuần, nhưng nếu là đêm nay Tạ Yển Xuyên thật sự làm gì với cô thì cô hoài nghi mình sẽ cúi đầu ngay tắp lự.
Loại tình huống trước mắt này, hết thảy đều là vừa lúc, cô càng ngày càng không thể tự thoát ra được.
Hai mắt Bách Dung Dung sáng choang: "Mình cảm giác cậu đánh giá anh ta rất cao đó nha! Có phải cậu thích anh ta lắm đúng không? Mình nhìn ra rồi nhá! Cậu quả thật rất thích anh ta!"
Chu Phỉ đỏ mặt: "Không nói nữa! Mình muốn đi tắm."
Bách Dung Dung: "He he, đi đi đi đi."
Kết thúc cuộc gọi video, Chu Phỉ rửa sạch mặt, tay cũng chưa kịp lau khô đã vội vàng bấm vào Wechat.
Mười phút trước, cô hỏi Tạ Yển Xuyên trên Wechat về nhà chưa.
Đến bây giờ còn chưa trả lời.
Điểm đến thì ngừng, mặc dù trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng cô sẽ không gửi thêm tin nhắn.
Rời khỏi Wechat, tìm tới app âm nhạc.
Hiện trạng của người trẻ tuổi đương đại: "Đi tắm chọn bài hát còn tập trung hơn chọn đối tượng."
Ngay lúc cô đang xoắn xuýt xem nên chọn bài nào, trên điện thoại di động nhảy ra tin nhắn của Tạ Yển Xuyên.
X: [Tới.]
Trái tim Chu Phỉ chập trùng như đi cáp treo: [Sao lâu vậy?]
X: [Lái xe lượn thêm hai vòng, tỉnh táo một chút.]
Chu Phỉ biết rõ còn cố hỏi: [Tỉnh táo gì?]
X không trả lời, mà là chia sẻ một bài hát sang.
Chu Phỉ lập tức ấn mở.
Giai điệu guitar dễ nghe rất nhanh đã khiến Chu Phỉ sa vào, cô gần như xác định trong nháy mắt, đêm nay tắm phải nghe chính bài hát này!
Nhưng điều hấp dẫn Chu Phỉ hơn chính là lời bài hát của nó, cô không biết Tạ Yển Xuyên tìm tới bài hát này như thế nào, là tiếng lòng của anh sao?
Ca từ viết quá hay, giống như là Tạ Yển Xuyên đưa tới một đáp án cho cuộc gặp mặt tối nay.
"Vì gặp em một lần
Anh sẽ bằng lòng
Đạp chân trần qua ngàn dặm đường tuyết
Dũng cảm yêu
Cũng nên cẩn thận dè dặt
Anh như muốn ngừng thở
Quá trình rung động chỉ là một giây
Muốn thề sống chết kiên trì nói nghe thì dễ
Tên người xung quanh tới tới lui lui
Nhắm mắt lại tất cả đều là em..."
Giọng nữ nhỏ nhẹ dịu dàng, rủ rỉ bên tai.
Chu Phỉ tìm thông tin ca sĩ, là người Hồng Kông, tiếng phổ thông đọc nhấn rõ từng chữ phát âm lại vô cùng tiêu chuẩn, điẻm này giống như Tạ Yển Xuyên.
4p21s sau, Tạ Yển Xuyên lần nữa gửi tin nhắn tới.
X: [Đợi lát nữa tìm em.]
Chu Phỉ không hỏi nhiều, chỉ đáp: [Ừm.]
Chỉ là Tạ Yển Xuyên nói đợi lát nữa, Chu Phỉ vẫn luôn chờ tới sắp ngủ.
23:25
Chu Phỉ nằm nghiêng trên giường chơi điện thoại, trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nho nhỏ của cô.
Trằn trọc, lại ấn mở Wechat của Tạ Yển Xuyên, muốn hỏi xem anh đang làm gì.
Ngẫm lại vẫn bỏ qua.
23:45
Điện thoại rung lên.
Chu Phỉ lập tức cầm lên.
X: [Đã ngủ chưa?]
Chu Phỉ: [Đang chuẩn bị ngủ.]
X: [Ừ.]
Chu Phỉ: [Ừ cái gì mà ừ, không phải anh nói đợi lát nữa tìm em à? Giờ đã qua bao lâu rồi.]
X: [Anh chỉ đang do dự.]
Chu Phỉ: [Do dự gì?]
X: [Do dự việc lát nữa anh muốn làm có phải sẽ lỗ mãng quấy rầy không.]
Chu Phỉ: [?]
X: [Anh đang ở dưới lầu nhà em.]
Chu Phỉ: [???]
Cứu mạng!
Chu Phỉ bật dậy, giật bắn lên từ trên giường.
X: [Không phải là muốn thấy anh ôm guitar gảy trước mặt em sao?]
X: [Lần này anh mang guitar tới.]
X: [Bây giờ em muốn nghe không?]
Tin nhắn liên tiếp gửi tới, tựa như bong bóng màu hồng càn quét trước mắt Chu Phỉ. Những bong bóng đó chiết xạ ra từng tia sáng dưới ánh mặt trời, khiến cô hoa mắt, giống như chỉ cần một chân là sẽ nhao nhao vỡ nát, bắt không được cũng vung không đi.
Chu Phỉ hoảng rồi.
Trong đầu dời sông lấp biển, chân tay luống cuống.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Cô đã tẩy trang rồi, còn mặc đồ ngủ.
Sao có thể gặp người chứ!!
- -----------------------
Bài hát "Đến chết không đổi" của Lâm Nhị Vấn ( 至死不渝 - 林二汶).