Chu Phỉ còn muốn nhìn ảnh chụp hồi bà nội còn trẻ, nhưng ảnh chụp đều cất ở lầu hai. Khi trở về từ Canada cũng xách theo rất nhiều đồ cũ về, đều đặt hết ở phòng để đồ trên lầu hai không bỏ ra.
Bà nội kể chuyện xưa càng kể càng hăng, cuối cùng thấy thời gian không còn sớm, nói thế nào cũng phải bảo Chu Phỉ ở lại: "Lầu hai có rất nhiều phòng, đã đêm hôm khuya khoắt thế rồi, cháu lại quay về thì bất tiện quá."
Chu Phỉ nói chỗ cô ở cách nơi này không xa lắm, đi xe nhiều nhất cũng mới mười lăm phút. Thế nhưng lại không nói lại được bà nội quá nhiệt tình. Ánh mắt của cô nhìn về phía Tạ Yển Xuyên, giống như cầu cứu, nhưng sao Tạ Yển Xuyên có thể nhìn thẳng vào tín hiệu cảnh báo cô phát ra.
Chu Phỉ chỉ có thể kiên trì cự tuyệt lần nữa.
Bà nội còn không chịu, gọi Tạ Yển Xuyên tới: "Đúng thật là đã muộn quá rồi, cháu dẫn Phỉ Nhi lên lầu nghỉ ngơi đi, trong nhà có quần áo sạch để thay, thiếu gì cháu hỗ trợ mua thêm một phần."
Lúc này Tạ Yển Xuyên vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng mới mở miệng nói đỡ, nhưng không phải giúp Chu Phỉ, mà là nhìn đồng hồ một cái: "Ngày mai thứ bảy không có tiết, nếu em không có cuộc hẹn quan trọng nào thì ở lại đây trước đi. Chỗ nãy không tiện bắt xe."
Chu Phỉ có lời chưa nói ra khỏi miệng, lại nuốt về.
Trong lòng tự nhủ, không phải anh có xe à?
Xe gắn máy, xe ô tô, trong gara còn có mấy cái xe!
Bà nội vỗ lên tay Chu Phỉ: "Ngoan nào, nếu cháu mà đi thì bà nội sẽ buồn đó."
Chu Phỉ là kiểu người ăn mềm không ăn cứng điển hình, được giữ lại liên tục như vậy thì cuối cùng cũng mềm lòng gật đầu.
Là ở một đêm, cũng không phải làm gì việc không thể lộ ra ngoài, quả thực không có gì phải từ chối mãi.
Nhưng sâu trong lòng Chu Phỉ cảm thấy, đêm nay ắt sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lầu hai có nhiều phòng, Tạ Yển Xuyên sắp xếp cho Chu Phỉ một căn phòng ở ngay sát vách phòng mình.
Căn phòng ngủ này nhỏ hơn phòng Tạ Yển Xuyên, nhưng vị trí cũng cũng rất đẹp.
Tạ Yển Xuyên không vào phòng, anh đứng ngoài cửa đưa những đồ dùng đã chuẩn bị xong cho Chu Phỉ: "Còn thiếu gì thì bảo anh."
Chu Phỉ giơ tay nhận lấy, nhưng Tạ Yển Xuyên lại chậm chạp không buông tay.
Đầu ngón tay chạm đầu ngón tay. Nhẹ nhàng chạm vào, lôi kéo khăn mặt vô tội.
Sức của Chu Phỉ không so được với anh, dứt khoát không thèm cướp, ngửa đầu nhìn anh: "Anh cố ý!"
Cố ý không để ý tới tín hiệu cảnh báo cô gửi tới, còn nói không tiện bắt xe, lại không đưa quần áo để thay cho cô.
Tạ Yển Xuyên lười biếng tựa lên trên khung cửa gật đầu, chủ động thừa nhận: "Ừ, là anh cố ý."
Chu Phỉ biết rõ còn cố hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Anh cũng không biết, nhưng anh biết anh không muốn em đi."
Vừa dứt lời, lòng bàn tay Tạ Yển Xuyên trùm lên trên mu bàn tay Chu Phỉ. Khô ráo, ấm áp, xen lẫn lực độ không biết tên, lôi cuốn lấy cô.
Lòng bàn tay ma sát, Chu Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Trải qua buổi chiều hôm nay, Chu Phỉ chỉ cảm thấy bây giờ lòng bàn tay mình vẫn còn nóng bỏng. Cô biết được một mặt về Tạ Yển Xuyên mà anh không muốn người biết, từng nghe tiếng than thở khó nhịn của anh, khoảng cách giữa hai người hình như cũng càng tiến gần nhau hơn.
Nghĩ đến một vài hình ảnh một tay khó có thể nắm hết, mặt Chu Phỉ đột nhiên bắt đầu nóng theo.
Cả tối Chu Phỉ chẳng nói được mấy câu với Tạ Yển Xuyên. Chỉ lo nghe bà nội kể chuyện xưa, lúc này thời gian cuối cùng cũng rốt cục thuộc về hai người bọn họ.
Tạ Yển Xuyên có đầy đủ kiên nhẫn: "Nghe bà nội kể chuyện xưa đủ rồi chứ?"
Chu Phỉ: "Em Đột nhiên cảm thấy những tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm mình từng đọc đều quá kém."
Tạ Yển Xuyên: "Thế chuyện của chúng mình thì sao, trong tiểu thuyết tình cảm thì tính là tình tiết gì?"
Chu Phỉ nhún vai: "Có lẽ căn bản không đáng giá được nhắc tới."
Tạ Yển Xuyên hiếm thấy không tán đồng: "Cũng là có một không hai."
Chu Phỉ: "Sao anh biết?"
Tạ Yển Xuyên: "Bởi vì ta anh chưa từng gặp được người nào làm anh rung động như em."
Chu Phỉ thình lình bị nhét cho một câu lời âu yếm, trong nháy mắt cảm giác ở trước mặt anh mình trả lời thế nào cũng quá qua loa.
Vốn dĩ là một câu sến súa, thế nhưng Tạ Yển Xuyên chính là có loại sức hút này, khiến trái tim người nghe tê dại.
Thời gian thật sự không còn sớm, Tạ Yển Xuyên thúc giục Chu Phỉ: "Đi tắm rửa sớm đi."
Anh không tranh giành với cô nữa, chủ động đưa đồ trên tay cho cô.
Sau khi rửa mặt tắm rửa xong, Chu Phỉ lại nằm lên giường.
Ga giường rõ ràng đều mới thay, giống như đã chuẩn bị từ trước, tất cả đều là màu sắc và hoa văn cô thích.
Chu Phỉ lăn một vòng trên giường, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thanh mát trên ga giường, thiếu đi mùi hương của Tạ Yển Xuyên.
Trên điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, đều là Bách Dung Dung gửi tới.
Bách Dung Dung: [Thế nào?]
Bách Dung Dung: [Bây giờ cậu đang làm gì?]
Bách Dung Dung: [Làm chuyện đó à?]
Tin nhắn gửi từ mười lăm phút trước.
Chu Phỉ: [Không.]
Bách Dung Dung: [Chậc, cậu cũng kém quá đó!]
Muốn Chu Phỉ nói như thế nào? Hiện tại cô đang ngủ ở phòng bên cạnh phòng của Tạ Yển Xuyên?
Thậm chí cô còn cảm thấy lại qua vài phút nữa, giữa cô và Tạ Yển Xuyên sẽ xảy ra vài chuyện.
Nhưng tình huống thực tế là hiện tại đích xác chưa xảy ra gì cả.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn đến thái quá.
Cũng chỉ sau một phút, Tạ Yển Xuyên gửi một tin nhắn cho Chu Phỉ: [Muốn xem ảnh chụp của bà nội lúc còn trẻ không?]
Đương nhiên là Chu Phỉ muốn.
Nhưng cô càng hiểu rằng, tỷ lệ cao là không đơn giản chỉ là xem ảnh chụp.
Cô cũng không chỉ muốn nhìn ảnh chụp.
Chu Phỉ: [Ừm.]
Tạ Yển Xuyên: [Đến phòng anh.]
Chu Phỉ không định giả vờ rụt rè: [Ừm.]
Cô đã tẩy trang, thay một bộ đồ ngủ, cả người bớt đi vẻ tinh xảo ban ngày, nhưng nhiều một chút ngây thơ ngọt ngào.
Tạ Yển Xuyên đã sớm nhìn thấy mặt mộc của cô, cho nên cô cũng không sợ. Chẳng qua trước khi ra khỏi phòng cô vẫn không nhịn được sửa sang lại dáng vẻ một chút, dùng mười ngón tay chải vuốt mái tóc dài vừa gội xong.
Đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, Chu Phỉ chậm rãi đẩy vào.
Tạ Yển Xuyên ngồi dưới thảm, trên tay ôm đàn guitar, ánh sáng dịu dàng từ trên đỉnh đầu chiếu lên người anh, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn về phía cô.
Cùng lúc đó, anh mở miệng:
"Am I in a dream
Có phải anh đang trong cảnh trong mơ
Crazy as it seems
Nhất định phải điên cuồng như trong tưởng tượng của anh
I think today is the best day of my life
Anh cảm thấy hôm nay là ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình..."
Chu Phỉ đi tới, yên lặng ngồi xuống trước mặt Tạ Yển Xuyên, nghe anh đàn hát.
Ngón tay anh thon dài có lực khớp xương rõ ràng, gẩy dây đàn theo tiết tấu.
Anh hát rất dễ nghe, lúc hát nhạc tiếng Anh tự mang theo một loại cảm giác cuốn hút, phát âm tiêu chuẩn. Giọng nam êm ái êm tai, tự mang hiệu quả phối âm.
Tạ Yển Xuyên vẫn chưa quên việc muốn gảy đàn guitar cho Chu Phỉ nghe, anh hơi cúi đầu, cần cổ thon dài trắng nhợt hơi nổi gân xanh, hiện ra mấy phần dã tính.
Đây không chỉ là một lần hưởng thụ về mặt thính giác, ngay cả thị giác cũng cực kỳ thoả mãn.
Biểu diễn xong một bài, Tạ Yển Xuyên đặt guitar sang một bên.
Chu Phỉ khen không dứt miệng, vỗ tay như trẻ con: "Em đơn phương tuyên bố, bạn học Tạ Yển Xuyên là ca sĩ mười tốt của trường ta."
"Cảm ơn."
Tạ Yển Xuyên nhếch môi cười, đường cong trên khuôn mặt điển trai lưu loát sắc bén, góc cạnh rõ ràng.
Hiển nhiên anh cũng vừa mới tắm xong, đổi sang một bộ quần áo mặc ở nhà, trên mái tóc ngắn còn mang hơi ẩm, cả người nhìn qua vô hại hơn vài phần so mới bình thường.
Chu Phỉ giơ tay về phía anh: "Ảnh chụp của bà nội như đã nói đâu?"
Tạ Yển Xuyên giữ chặt tay Chu Phỉ, thuận thế kéo cô ngồi vào trong lòng mình.
Anh là người nói lời giữ lời, nói cho Chu Phỉ nhìn ảnh chụp của bà nội, quyển album kia đã đặt ở bên cạnh.
Chẳng qua muốn nhìn như thế nào thì là do anh quyết định.
Hơi thở của hai người hoà cùng một chỗ.
Chu Phỉ bị Tạ Yển Xuyên giam cấm, chỉ có thể ngồi trong lòng anh. Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng sau lưng, phía sau lưng nóng lên. Hai người rúc vào với nhau, hơi thở trên người lẫn nhau tương tự, đều là mùi của cùng một loại sữa tắm.
Không muốn đẩy ra, cô sa vào cùng anh.
Lật ra trang đầu tiên của album, Chu Phỉ cảm thán từ đáy lòng: "Lúc bà nội còn trẻ thật xinh đẹp!"
Trần Đại Thanh giống như là minh tinh Hồng Kông ở thế kỷ trước, ngũ quan rõ ràng, cho dù là dùng quan điểm hiện tại xem thì cũng là đẹp đến mức không gì tả nổi.
Lật thêm vài trang sau, vẫn là ảnh của bà nội.
Có rất nhiều ảnh chụp bà nội, hoặc là bà ngồi lặng lẽ, hoặc là bà cắm hoa, hoặc là đọc báo, hoặc là đang ăn.
Giọng nói quyến rũ của Tạ Yển Xuyên vang lên bên tai Chu Phỉ: "Ảnh của bà nội đều do ông nội chụp. Ông nội rất thích chụp ảnh, ông chỉ chụp bà nội, ảnh cũng là tự ông rửa."
Chu Phỉ: "Cảm giác ông nội anh là một người rất lãng mạn."
Tạ Yển Xuyên ừ một tiếng: "Trong trí nhớ của anh, ông sẽ thường xuyên chuẩn bị cho bà nội một vài bất ngờ."
Trong lòng Chu Phỉ toát ra bong bóng màu hồng phấn: "Ông nội anh hẳn là một người đàn ông rất tốt nhỉ."
Tạ Yển Xuyên cười nhẹ: "Sự dịu dàng của ông chỉ dành cho một mình bà nội."
Khi còn bé Tạ Yển Xuyên cũng bị ông nội phạt không ít. Ông nội bảo anh rèn chữ, lúc viết không đẹp thật sự cầm thước dạy học đánh mạnh vào lòng bàn tay anh một cái, đau thấu tim.
Chu Phỉ nghe đến đây thì bật cười, có phần cười trên nỗi đau của người khác.
Tạ Yển Xuyên áp sát vào cắn nhẹ lên tai cô một phát, Chu Phỉ rụt cổ lại cầu xin tha thứ.
Lại lật về sau tiếp, là một tấm ảnh kết hôn.
Ảnh chụp ố vàng, nhân vật trong tấm ảnh mặc váy cưới màu trắng kiểu tây và tây trang màu đen. Hiển nhiên người đàn ông điển trai đứng bên cạnh bà nội chính là ông nội của Tạ Yển Xuyên.
Nói ra thì, Tạ Yển Xuyên có vài phần giống ông nội của anh, nhất là đôi mắt. Người đàn ông trong ảnh mặc tây trang màu đen, ngũ quan đẹp đẽ có thể nháy mắt hạ gục vô số nam diễn viên đang nổi hiện tại.
Chu Phỉ không nhịn được quay đầu nhìn Tạ Yển Xuyên một cái, muốn so sánh một phen.
Vừa nghiêng đầu, hơi thở ấm áp của Tạ Yển Xuyên đã chui vào xoang mũi Chu Phỉ. Chỉ cần không phẩy không một giây đó thôi, cô đã bị anh mê hoặc.
Album ảnh trong tay bị Chu Phỉ nắm chặt trong tay, lại lăn xuống trên mặt thảm êm ái.
Tạ Yển Xuyên hôn lên môi Chu Phỉ, ôm lấy cô đi về phía giường.
Anh đặt cô lên giường, cũng không sốt ruột đòi hỏi gì, mà là xác nhận với cô: "Chu Phỉ, ở bên anh được không?"
- -----------------
Bài hát trong bài là Best Day Of My Life ——Tom Odell.