• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên cánh đồng hoang vu không có người, thanh âm hỏi thăm giòn tan của Ôn Hân vang lên, đặc biệt dễ nghe. Động tác vung cuốc của người thanh niên dừng một chút, đứng thẳng dậy quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Ngoài dự liệu chính là, trong ánh mắt kia cũng không hề có yêu thương cùng lấy lòng như Ôn Hân nghĩ, thay vào đó là một loại ghét bỏ cùng chán ghét, người nọ lửa giận hừng hực trừng mắt nhìn Ôn Hân một cái, xoay người cúi đầu cuốc đất.

Ôn Hân bị ánh mắt như vậy trừng đến sửng sốt, có ý gì?

"Người trong thành phố các cô không phải không thiếu tiền sao, Tiểu Hắc Tử không làm được việc của đại tiểu thư trong thành phố các cô đâu, tôi sẽ cuốc đất cho cô." Thanh niên kia một bên cuốc đất, đưa lưng về phía cô nói một câu, giọng điệu kia vừa gay gắt vừa không tốt, không lịch sự chút nào.

Ôn Hân không hiểu sao mình lại bị sặc, vẻ mặt lờ mờ, khi cô phản ứng lại, hoá ra người này là tới đây để đứng ra bênh vực cho em trai mình.

Ôn Hân trong bụng tự nhiên có một ngọn lửa giận, mấy ngày nay cô và đứa nhỏ Tiểu Hắc Tử dần dần đã trở nên quen thuộc, cảm thấy bản tính của đứa nhỏ không xấu, chỉ là thiếu giáo dục tốt, hôm nay vừa nhìn liền thấy, một thân tật xấu của đứa nhỏ chính là từ người này mà ra.

Ôn Hân trước kia nếu không bị bệnh, thì cô đã là một cảnh sát rồi, bởi vậy trong lòng trời sinh có loại cảm giác chính nghĩa. Lúc này hai tay cô ôm ngực, tiến lên hai bước, một cước giẫm lên mặt đất thanh niên đang cuốc, lời nói cũng không hề khách khí, "Không - được! "

Công việc của Triệu Thắng Quân bị gián đoạn, nhíu mày ngẩng đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, khoảng cách này có chút quá gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của đối phương, hơi ửng hồng rất đẹp mắt, cậu còn chưa từng nói chuyện với cô gái trẻ tuổi nào gần như vậy, nhất thời có chút nóng mặt, tức giận lui về phía sau một bước, đứng ở bên ngoài khoảng cách an toàn nhíu mày rất chặt, nhìn Ôn Hân vẻ mặt không kiên nhẫn, thanh âm thô lỗ gầm lên, " Đi ra. "

Người này không quan tâm đúng sai chút nào, còn không biết xấu hổ rống cô, Ôn Hân hừ lạnh một tiếng, rống lại, " Cậu tránh ra! Đây là đất của tôi, ai bảo cậu cuốc? "

Giận dữ làm cho ánh mắt cô trở nên đen bóng, Triệu Thắng Quân vội vàng quay ra hướng khác, xoay người nhìn chằm chằm vào một mảnh đất còn chưa cuốc bên cạnh, cũng không nói lời nào, đổi phương hướng, cuốc hung hăng đập xuống.

- "Này, tôi nói không cho cậu cuốc, có nghe thấy không?"

Người thanh niên cứ lặp đi lặp lại, cuốc không ngừng nghỉ!

"Này!"

"Này, tôi nói cái gì cậu cũng không nghe thấy đúng không? Tôi nói cậu đừng cuốc đất nữa! " Ôn Hân không biết đang xảy ra chuyện gì với khúc gỗ trước mắt này, vì thế cô lại đứng ra chuẩn bị ngăn cản cậu lại.

Nhưng mặt đất vừa bị cuốc lật lên lung lay, Ôn Hân một chân giẫm lên một mảnh đất lỏng lẻo, chân nghiêng một cái, cả người ngã xuống đất.

Triệu Thắng Quân đang giơ cuốc mạnh mẽ phát tiết rất thô bạo, nhưng trong đầu lúc này vẫn là hình ảnh đôi mắt màu nho đen bóng của cô, lúc này cô đột nhiên vọt tới, Triệu Thắng Quân sợ tới mức hoảng sợ suýt chút nữa đem cái cuốc đập lên người cô.

Trong nháy mắt, Ôn Hân giơ tay lên ngăn cản cuốc của cậu, Triệu Thắng Quân một bên vội vàng đưa tay đỡ cô ngã xuống, một bên vội vàng thu cuốc lại, cái cuốc kia rất nặng, quán tính rất lớn, ngay cả cậu trọng tâm cũng không giữ ổn định được. Không biết là bị Ôn Hân ngăn cản hay là vì Triệu Thắng Quân ném cuốc ra ngoài nên bay lên mặt đất bên cạnh. Nhưng hai người vì trạng thái lực tác động khác nhau mà va vào một chỗ. Toàn bộ thân thể Ôn Hân nghiêng đầu đụng vào lồng ngực cậu, cảm giác như đụng phải đất đen rất cứng rắn.

Thập niên bảy mươi, nhận thức về sự khác biệt giữa nam và nữ đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, Dương Thạch Tử chính là một thôn nhỏ khép kín, đối với vấn đề này càng là bảo thủ hơn, so với quan niệm trong thành thị còn kém hơn nhiều, trong thôn những người trẻ tuổi, nam nữ gặp nhau, cũng đều không nói lời nào, những người yêu nhau, đi trên đường còn phải cách xa nhau hơn một mét. Càng đừng nói đến tư thế mập mờ của hai người như hiện tại.

Ôn Hân cả người dựa vào lồng ngực đối phương, lúc này cô còn chưa chưa kịp điều chỉnh trọng tâm xong, cả người đã bị một lực thô bạo đẩy ra phía sau, người nọ một chút cũng không nhẹ nhàng, dùng lực rất lớn, nhưng mắt cá chân của Ôn Hân lại bị mắc kẹt vào trong khối đất nghiêng, trong lúc nhất thời còn đứng không vững, đành phải túm lấy góc áo của cậu ta.

Triệu Thắng Quân liên tục đẩy hai lần cũng không đẩy cô ra được, vừa tức giận lại vừa phiền não, " Cô.....đứng.... Lên! "

Ôn Hân trong lòng cũng là một bụng tức giận, chẳng lẽ cô không muốn đứng lên sao, cô cũng rất tức giận, cô hét lại, " Tôi kẹt chân rồi. "

Vì không muốn té ngã, sức của cô dùng nhiều, hơn nữa Triệu Thắng Quân vẫn đẩy cô ra, Ôn Hân đành phải nắm chặt hơn, áo ba lỗ màu lam của Triệu Thắng Quân nghiễm nhiên đã bị Ôn Hân kéo thành áo ngực thấp, áo ba lỗ bị kéo thành hai sợi dây thừng, lộ ra lồng ngực màu đồng cùng cơ ngực rắn chắc của cậu.

Triệu Thắng Quân cũng sốt ruột, vươn chân ra một cước đá văng một khối đất lớn trên chân Ôn Hân, sau đó thập phần thô lỗ đem Ôn Hân đẩy ra ngoài.

Ôn Hân bị cậu đẩy lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được, ngẩng đầu lên liền thấy người này giống như tránh né ôn dịch đứng cách cô ba mét, điều chỉnh áo đã biến dạng của mình, trên làn da nâu lộ ra một màu ửng đỏ nhàn nhạt, vẻ mặt ngượng ngùng.

Thấy ánh mắt Ôn Hân nhìn qua, Ôn Hân còn chưa mở miệng, cậu ngược lại hợp tình hợp lý mắng, " Cô... Cô... Cái người phụ nữ này, cô là có chuyện gì xảy ra, như thế nào... Như thế nào... Cái cuốc của tôi không có mắt! Một người phụ nữ như cô đang làm loạn cái gì vậy? "

Ôn Hân bị cậu đẩy vào cơn thịnh nộ, mắt cá chân vẫn còn hơi đau, cũng không để ý mà xoa, đi về phía trước hai bước hùng hổ, "Cuốc của cậu không có mắt, cậu bị mù à? Hay cậu bị điếc? Đây là đất của tôi, ai bảo cậu cuốc! "

Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân đến gần, tâm hoảng ý loạn lùi lại hai bước, vụng về nói, "Không phải là... Một bữa bột mì trắng hay sao, ai cuốc không đúng chỗ? Cô... Người phụ nữ này đừng... Đừng không biết tốt xấu. "

Ôn Hân bị mắng không biết tốt xấu tức giận bật cười, " Ôi, con trai của đội trưởng Triệu đến làm việc cho tôi, tôi không cảm ơn và chào đón sự nhiệt tình này của cậu, Triệu đội trưởng có phải hay không không cho tôi trở về thành phố? "

"Người phụ nữ này cô đang nói cái gì vậy? Số tiền đó cũng là của tôi... Chính là tôi không cần, dù sao...người dân Dương Thạch Tử cũng không nợ đồ của ai cả, ai làm mà không giống nhau? "Triệu Thắng Quân cau mày không hiểu vì sao nữ nhân trong thành phố này lại khó đối phó như vậy.

" Có phải sau này Tiểu Hắc Tử giết người, cậu cũng muốn đến cục công an giúp nó nhận tội phải không!"

"Nó vẫn còn là một đứa trẻ."

"Tuổi còn nhỏ không chịu học giỏi, cứ ba ngày lại trộm đồ của người khác! Phạm sai lầm không thừa nhận, gây họa liền chỉ biết gọi anh trai nó đến giải quyết, bây giờ còn nhỏ, trộm một hạt lương thực, lớn lên có phải muốn đi cướp bóc hay không! Tật xấu này tất cả đều là từ người quen như cậu mà ra! "Ôn Hân không khách khí, gằn giọng mắng, Triệu Thắng Quân bị cô nói đến mặt hết đỏ lại trắng một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK