• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Mẹ Thắng Quân cũng không ngẩng đầu lên, cắt dưa muối một cách trật tự, "Chính là thanh niên trí thức Ôn ngày đó, con nhìn xem ta không nhìn lầm, vừa nhìn liền biết hai người có thể thành đôi. Nhìn chú nhỏ của con xem, điều kiện kia của người ta ở đó, tìm đối tượng dễ dàng biết bao. Lúc đến người ta chính là có chuẩn bị mà đến, hai cân thịt lợn, mọi người lại ăn sủi cảo, người ta lại muốn cưới vợ kia, nhìn người ta làm việc này, quả thật rất tốt, chậc chậc chậc..." mẹ Thắng Quân chậc chậc cảm thán.

"Cái gì?" Triệu Thắng Quân lần này hoàn toàn luống cuống, nhìn mẹ anh nhíu mày thành một đoàn.

Mẹ Thắng Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Thắng Quân, "Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con đi, chú nhỏ của con đã tìm được dì nhỏ cho con rồi! Con đó, con còn phải học từ chú nhỏ của con trong bao lâu, mới có thể làm việc trầm ổn, đừng để người ta quan tâm nữa! ”

" Mẹ nghe ai nói?" Triệu Thắng Quân không rõ nguyên nhân.

"Cả thôn đều truyền khắp nơi, ngày hôm qua mấy người trong thôn đều đến hỏi thăm ta, ta mới biết được. " MẹThắng Quân muốn dựng lên một hình tượng tốt đẹp của chú nhỏ trước mặt đứa con trai út của bà, bởi vậy chuyện không có gì to lớn miêu tả một chút quá trình sự việc.

Triệu Thắng Quân rối rắm, đối tượng của thanh niên trí thức Ôn mọi người đồn không phải là anh sao? " Mẹ, mọi người đừng nói lung tung, người ta là một cô gái trong thành phố, mới quen biết chú nhỏ vài ngày, các người làm gì đây?"

"Ai truyền lời đồn đại, ngày hôm qua mẹ Vương Đại Lực còn tới nói cho ta, nói là đám thanh niên trí thức kia nói, thanh danh của cô gái kia có bao nhiêu quan trọng, loại chuyện này còn thể có giả? Hơn nữa, chú nhỏ con điều kiện tốt biết bao, thanh niên trí thức Ôn kia cũng không phải vừa gặp mặt đã coi trọng, còn cho rằng đều giống như con sao, cà lơ phất phơ, ngay cả một cô gái ngốc cũng chướng mắt con. " Mẹ Thắng Quân trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ không chịu thua kém của bà một cái.

" Mẹ ~~ Các người đừng truyền tai nhau lung tung, đối tượng của Ôn Tri Thanh không phải là chú nhỏ của con~~~" Triệu Thắng Quân tuyệt vọng hò hét.

Mẹ Thắng Quân nhướng mày nhìn thoáng qua Triệu Thắng Quân, "Không phải chú nhỏ con còn có thể là con sao? Đừng mơ nữa! ”

Triệu Thắng Quân hóa đá tại chỗ.

"Đi, con bưng đĩa bánh bao cùng dưa muối này lên, vào phòng ăn." Mẹ Thắng quân bưng một nồi cháo kê cùng mấy cái chén rỗng đi về phía phòng chính, lưu lại một mình Triệu Thắng Quân đang ngốc tại chỗ.

Nhưng Triệu Thắng Quân hiện tại làm sao còn có tâm tư ăn cơm, trong lòng nhất thời giống như tê dại, có vị giống như đang nhai sáp.

Mẹ Thắng Quân ở trong phòng chính múc cháo xong, lại chậm chạp không thấy Triệu Thắng Quân bưng dưa muối cùng bánh bao vào, vì thế đứng ở cửa gọi tên con trai nhỏ, nhưng nửa ngày cũng không thấy có phản ứng, mẹ Thắng Quân thở phì phì vừa mắng vừa đi vào phòng bếp, lại không thấy bóng người đâu, ngay cả cái bánh vừa ăn của con trai cũng chưa ăn xong, cắn hai miếng ném vào trong cái đĩa kia. Mẹ Thắng Quân tức giận khắp nơi tìm người, thế nhưng đâu còn thấy bóng dáng, đứng ở cửa phòng bếp mắng, "Tên tiểu tử thối này! Là có chuyện lớn gì, ngay cả cơm cũng không ăn liền đi ra ngoài phát điên rồi! ”

Triệu Thắng Quân ngày hôm nay nghe mẹ mình nói về chuyện đồn đoán trong thôn, làm sao còn có tâm tình ăn cơm, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị để mọi người đừng nói lung tung, nhưng đi ra cửa, lại không biết nên tìm ai nói rõ ràng, miệng mọi người nói chảy vàng, anh thật sự có chút mê mang.

"Ai, lần này thanh niên trí thức Ôn cái gì cũng không cần lo lắng, phỏng chừng vào thành là chuyện chắc chắn rồi, đối tượng của cô ta là đội trưởng đội điều tra, ở trên hoạt động quan hệ, còn lo không về được thành?"

"Đối tượng của cô ấy cũng chỉ là đội trưởng điều tra của trấn, chẳng lẽ cho hoạt động đến trấn.

Hơn nữa, nghe nói đội trưởng điều tra kia còn là thân thích của Đội trưởng Triệu, vậy lần sau danh ngạch sinh viên công nông binh còn không phải là cho cô ấy, tôi muốn nói, thanh niên trí thức Ôn này không biết có bao nhiêu biện pháp hay đây!"

" Ai, đúng vậy, lúc nào tôi mới có thể tìm một đội trưởng đội điều tra làm đối tượng đây, không biết đẹp đến mức nào nữa ~"

"đừng nằm mơ nữa, mau gieo hạt giống trong đất của cô đi, hôm qua cô làm ở đâu?"

"Đừng nói nữa, thắt lưng tôi sắp gãy..."

Mấy thanh niên trí thức vừa thảo luận vừa đi xuống đất.

Triệu Thắng Quân nghe thanh âm líu ríu của mấy thanh niên trí thức đi ngang qua, bối rối, làm sao có thể??? Tại sao anh lại không nhìn ra điều kiện của chú nhỏ của anh tốt như vậy? Trước mắt chính là anh đứng ra nói Ôn Hân là đối tượng của anh, sợ là cũng không có người tin!

ngày thứ năm đối tượng nhỏ không ở Dương Thạch Tử.

Trên thực tế lực lượng bi thương phẫn nộ cũng không thể khinh thường, thậm chí so với lực lượng cao hứng sinh ra còn cường đại hơn! Triệu Thắng Quân đi vào trong đất, phương pháp phát tiết chính là đem toàn bộ hạt giống của nửa mảnh đất còn lại đều gieo hết, lúc rải xong còn chưa tới buổi chiều, Triệu Thắng Quân mất hứng ngồi trên cây cổ thụ kia, vung chân như có điều suy nghĩ.

Ngày hôm qua đã làm xong công việc, hôm nay trong đất cũng không còn việc gì, Triệu Thắng Quân buổi sáng nằm trên giường đến khi mặt trời mọc lên, nghe mọi người trong nhà đều ra cửa, mới lười biếng đứng lên vào phòng bếp làm một miếng bánh ăn.

"Gâu Gâu~~"

Đồng dạng cô đơn hoá ra còn có Bối Nhĩ bị trói ở cửa.

Triệu Thắng Quân cầm bánh đi tới cửa, ngồi xổm trước mặt Bối Nhĩ, bẻ một miếng đút cho nó, sủng nịch sờ sờ đầu, " Bối Nhĩ"

Bối Nhĩ ô u ăn bánh Triệu Thắng Quân cho, ăn xong ngẩng đầu hướng về phía Triệu Thắng Quân ngốc nghếch nhếch miệng, đầu lưỡi nóng bỏng rũ xuống, không ngừng thở dốc.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Bối Nhĩ, Triệu Thắng Quân bất giác lộ ra tươi cười, nhớ tới cô gái nhỏ kia, còn có thời gian hạnh phúc bọn họ cùng nhau ở trên núi...

Triệu Thắng Quân đút nửa cái bánh cho nó, tự mình ăn nửa cái, cảm thấy trong miệng thật sự nhạt nhẽo, nhìn Bối Nhĩ, "Có phải mày cũng muốn...Lên núi sao. " Cái kia thiếu chút nữa nói ra miệng, lại nhớ tới nụ hôn ở trên núi kia, Triệu Thắng Quân vừa thẹn thùng vừa đau lòng.

"Gâu Gâu~~" Bối Nhĩ gâu gâu kêu hai tiếng.

Triệu Thắng Quân xoa xoa đầu nó, dù sao công việc trên mặt đất cũng đã xong, Triệu Thắng Quân đứng lên cởi bỏ sợi dây xích của nó, "Đi, chúng ta lên núi! ”

Triệu Thắng Quân trở về phòng tìm ra cái túi xách chuyên dụng của anh lên núi, đeo túi xách, mang theo chó nhỏ, đi lên núi.

Trong núi vẫn yên tĩnh như nhau, vừa vào không khí trong lành tiến vào trong phổi của anh, cả người đều thoải mái lên, nhưng vào núi, trong lòng đối với cô nhớ nhung cũng càng sâu, đây là ngày thứ năm, ngày mai cô gái nhỏ kia sẽ trở về, xem ra anh phải tìm cơ hội nói rõ ràng với đội ngũ, bất quá lúc nói còn phải tìm cô để thương lượng, bằng không lời không hay truyền xuống như vậy, cũng không tốt lắm.

Chó nhỏ vừa vào núi vẫn giống như cũ, nhanh như chớp liền lao vào trong rừng, không bao lâu liền ở trên kêu lên, Triệu Thắng Quân đi theo, nó vẫn tự hào như vậy, đứng ở trước mặt hang thỏ ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một tướng quân.

Gặp lại hang thỏ, Triệu Thắng Quân lại nhớ tới con thỏ trắng vĩnh viễn không tìm được cùng con thỏ đặc biệt giống thỏ trắng kia, anh từ trong túi móc xẻng ra, miệng lẩm bẩm, "Nói không chừng lần này là một con thỏ trắng nhỏ. ”

Đào vài cái liền lộ ra một ít lông thỏ, màu nâu vàng, "Cũng không phải thỏ trắng nhỏ! "Triệu Thắng Quân có chút tiếc nuối, nhưng hang đều đào ra, liền phản xạ có điều kiện bắt con thỏ nâu nhỏ đáng thương bên trong ra.

Nó chỉ to hơn bàn tay một chút, Triệu Thắng Quân nắm lấy lỗ tai nó nâng nó lên, con thỏ kia ở trong tay giãy dụa có chút lợi hại, anh đành phải hai tay nâng con thỏ nâu nhỏ này trong lòng bàn tay, vuốt tai thỏ của nó, vuốt vuốt lông, Triệu Thắng Quân lại cảm thấy con thỏ này cực kỳ giống con thỏ mà bọn họ đã bắt giữ ngày đó, Triệu Thắng Quân tự giễu lắc đầu, anh thật sự là trúng si ngốc, mấy ngày nay không lúc nào không nhớ đến cô gái nhỏ kia.

Triệu Thắng Quân thất thần, thỏ thông minh thoát một cái từ trên tay Triệu Thắng Quân trốn thoát, biến mất trong bụi cỏ không thấy đâu.

Triệu Thắng Quân vốn cũng không nghĩ sẽ bắt nó lại, mặc cho nó chạy, nhưng Bối Nhĩ lại nóng nảy, sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng tốc độ chạy của thỏ rừng ở vùng núi là cực nhanh, chỉ có chú chó ngốc kia, tuyệt đối không đuổi kịp, không có biện pháp, chạy ra ngoài một lát lại quay trở về, ở trước mặt Triệu Thắng Quân gâu gâu gâu kêu, tựa hồ oán giận Triệu Thắng Quân làm sao thả con thỏ nâu nhỏ kia.

Triệu Thắng Quân sờ sờ đầu nó, "Đi thôi, chúng ta bắt một con gà rừng về ăn. ”

Dọc theo con đường nhỏ lên núi một đường hướng lên trên, Triệu Thắng Quân vẫn ở vị trí lần trước bày mấy cái kẹp săn bắn, chờ con mồi mắc câu, chó nhỏ lại đi bận rộn, Triệu Thắng Quân một mình đi sơn thần miếu.

Trong sơn thần miếu ít người qua lại, Triệu Thắng Quân ngồi ở cửa, nhớ tới ôn Hân lần trước ở đây nói với anh, cô hiểu anh, nguyện ý cùng anh đứng ở một mặt trận. Kỳ thật anh chưa bao giờ chờ mong có người có thể lý giải suy nghĩ của mình, càng đừng nói đến cùng anh đứng chung đi bảo vệ sơn thần miếu, thân thể yếu đuối như cô, lại ẩn chứa dũng khí lớn như vậy, Triệu Thắng Quân hiện tại vừa nghĩ đến một khắc kia, đều thập phần cảm động, một loại cảm động từ trong lòng mà ra.

Ở sơn thần miếu một ngày, Triệu Thắng Quân lúc này mới xuống núi, đi kiểm tra mấy cái kẹp thì phát hiện có thu hoạch, bắt được một con gà rừng lớn.

Bối Nhĩ ở bên cạnh giữ chảy nước rãi, cho rằng Triệu Thắng Quân lại muốn nướng gà rừng ăn, nhưng không có đối tượng nhỏ, Triệu Thắng Quân nào có tâm tình ăn gà nướng, nghĩ đến ngày mai cô sẽ trở về, Triệu Thắng Quân liền xách gà rừng xuống núi, chuẩn bị đưa đến nhà Tiểu Hắc Tử, để ngày mai cô trở về cũng có ăn.

Triệu Thắng Quân xách gà rừng đến nhà mẹ Hắc Tử, Tiểu Hắc Tử vừa tan học, xa xa thấy Triệu Thắng Quân tới, vác một cái cặp sách chạy tới, " anh Thắng Quân, chị Ôn Hân của em không có ở đây, sao gần đây cũng không thấy anh tới? ”

Sắc mặt Triệu Thắng Quân ngưng lại, Tiểu Hắc Tử quỷ linh tinh cười cười, " anh Thắng quân, gà rừng này là cho nhà chúng em phải không? ”

Triệu Thắng Quân gật gật đầu, Tiểu Hắc Tử tiếp nhận gà rừng, ở trước mặt Triệu Thắng Quân lải nhải, " chị Ôn Hân khi nào trở về vậy ạ, hai ngày nay em không gặp được chị ấy, đều muốn nhớ chị ấy đến chết. ”

Triệu Thắng Quân nhìn cậu một cái, ở trên đầu cậu hung hăng đấm một cái, "Ngày mai, em là nhớ chị Ôn Hân của em sao? Anh thấy em đang muốn ăn đó. ”

Tiểu Hắc Tử cười hắc hắc, ở bên cạnh nhỏ giọng oán giận, "Còn không phải mẹ em, từ khi chị Ôn Hân đi mấy ngày nay, mẹ em toàn làm lương thực thô, nghẹn đến mức em nuốt không trôi nổi, hai ngày nay đều gầy đi. ”

"Anh thấy em là để cho mẹ em làm quen với hầu họng của em, ăn chút lương thực thô chống đỡ là được rồi." Triệu Thắng Quân không khách khí."

Tiểu Hắc Tử ở bên cạnh nhìn anh Thắng quân thô lỗ một cái, cảm khái nói, "Nếu không nói vẫn là chị Ôn Hân ta thương em, ai, sau này chị ấy cùng đội trưởng đội điều tra trong trấn kia làm đối tượng, cũng không biết còn có thể đối xử tốt với em hay không. "Nói xong liền xách gà vào phòng.

Triệu Thắng Quân bị đâm một đao, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lập tức vén rèm cửa đi vào, mẹ Hắc Tử đang nắm cánh gà rừng lấy dây thừng trói chân gà rừng, giương mắt nhìn thấy Triệu Thắng Quân, "Thắng quân tới rồi. ”

Triệu Thắng Quân gật gật đầu, mẹ Hắc Tử đem công việc này giao cho Tiểu Hắc Tử, đứng lên nói, " thanh niên trí thức Ôn này ngày mai sẽ trở về sao? ”

Triệu Thắng Quân gật gật đầu, "Ừm. ”

"Vậy ta còn có một túi bột mì trắng còn chưa mở ra, nếu không buổi chiều con khiêng đi?" Hắc Tử Nương nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Thắng Quân.

Triệu Thắng Quân nhìn bà, "Nói cho nhà thím ăn chính là cho nhà thím ăn, đừng lo, nên ăn thì ăn! ”

Mẹ Hắc Tử có chút hổ thẹn xoa xoa tay, "Cũng đều trách ta, ai biết thanh niên trí thức Ôn này nhanh như vậy đã có đối tượng, nghe nói đối tượng kia cũng chưa từng thấy qua vài lần liền đàm phán thành công. ”

Triệu Thắng Quân tức giận, "Thím, sao ngay cả người cũng tham gia nói lung tung, thanh niên trí thức Ôn người ta không ở đây các ngươi truyền tai nhau lung tung cái gì. ”

Mẹ Hắc Tử bị Triệu Thắng Quân nói đến không dám nói chuyện, ngược lại tiểu hắc tử bên cạnh mở miệng, "Người trong thôn kia đều nói như vậy, gần đây em đi học đầu thôn cũng không có ai chờ em cùng em hỏi thăm tin tức của chị Ôn Hân, họ đều nói thanh niên trí thức Ôn đã tìm được đối tượng. ”

" Cái gì? Một câu chị Ôn Hân, chị Ôn Hân, không ngờ lại là một con sói mắt trắng! "Triệu Thắng Quân không ngờ Tiểu Hắc Tử này ăn cơm của hắn, còn làm gián điệp nhà người khác, ăn trong lột xác! Tức giận đi lên nhắm vào mông nó liền đá.

" Em không có, ngoại trừ việc em đã nói với anh chuyện thỏ trắng lớn, em mới không có!" Tiểu Hắc Tử tức giận giậm chân.

Triệu Thắng Quân lúc này mới hòa hoãn lại.

Tiểu Hắc Tử vuốt ve mông đau đớn nhìn anh Thắng ủy khuất nói, "Anh Thắng quân anh không thể như vậy, tìm không được thanh niên trí thức Ôn làm đối tượng liền đem em ra phát hỏa. ”

Mũi triệu thắng quân sắp bốc khói, "Được rồi, đừng nói nhảm! Lại để cho ta nghe thấy em truyền tin đồn của thanh niên trí thức Ôn, sau này ăn em cũng đừng nghĩ... Ăn gà rừng đi! ”

"Vậy đối tượng của chị ôn Hân chính là đội trưởng đội điều tra, còn thân thiết với anh, nghe nói vẫn là dì nhỏ của anh, về sau cũng là người một nhà như vậy, anh Thắng Quân anh tức giận cái gì vậy?" Tiểu Hắc Tử không nói gì.

"Càng nói càng lung tung, cô ấy không phải là dì nhỏ của anh, cô ấy chị dâu nhỏ của em! "Triệu Thắng Quân tức giận nói ra những lời mấy ngày nay vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, nói xong vẻ mặt đỏ bừng vén rèm cửa đi ra ngoài.

Một nhà Tiểu Hắc Tử hai mặt nhìn nhau, Tiểu Hắc Tử từ trên cửa sổ nhìn bóng lưng anh trai cậu chật vật chạy trốn, "Ai, em nói anh thắng quân, tuổi còn trẻ sao lại như thế được. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK