• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Châm nói: "Ha hả."

Cậu tự nhận mình là trưởng bối của đối phương, vậy nên cũng không thể quá thiếu kiên nhẫn, quà còn đang trong cặp sách, cậu quyết định móc ra ném cho Quan Vô Kiều xong liền đi.

Cậu vừa mới chuẩn bị lấy hộp quà ra, Quan Vô Kiều đã nói: "À. Là tới tìm tôi học bù hả, được thôi, hôm nay vẫn chưa hôn đủ đúng không, lại đây."

Tống Châm hôn mê, "Cậu nghĩ cái gì vậy?"

Quan Vô Kiều vô tội nói: "Cậu nghĩ cái gì thì tôi nghĩ cái đó."

Hắn duỗi tay xoa đầu Tống Châm mấy cái, trong giọng nói có một chút giảo hoạt thân thiết, "Nể tình cậu hôm nay không tố cáo tôi, tôi sẽ giảm học phí, cứ tùy tiện hôn tôi mấy cái là được, lại đây."

Tống Châm thầm nghĩ tớ cho cậu một đấm á!



Nhưng cậu vừa mới nhận tiền của Lâm Ảnh, sao có thể đánh con trai của người ta được, hơn nữa, cậu cũng không dám, hơn hơn nữa, bạo lực cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Cậu vừa định nói tớ đến để đưa quà, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, mình tặng quà cho Quan Vô Kiều thế chẳng khác nào chồn chúc tết gà? Quan Vô Kiều còn tinh ranh hơn cả khỉ, chắc chắn sẽ đoán được quà là của Lâm Ảnh, lỡ như hắn không nhận, vậy chẳng phải mình cầm 5000 tệ này phỏng tay hay sao.

Đầu cậu vốn không được linh hoạt, gặp phải cao thủ lắm chiêu như Quan Vô Kiều thì lập tức chết máy, sợ giây sau mình sẽ bị ngã ngựa.

Không ngờ Quan Vô Kiều lại nói: "Nhìn tôi làm cái gì? Thấy tôi không mặc quần áo nên cậu không nhịn được hả, à, đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật tôi, cậu có tới không?"

Tống Châm vui mừng khôn xiết, có lý do tặng quà rồi.

Cậu giả vờ không muốn, nói: "Để xem tớ có thời gian không đã."

Quan Vô Kiều quả thật cười muốn đau bụng, "Nếu thứ bảy cậu thức đêm chơi game thua, rồi khóc đến mức ngày hôm sau không dậy nổi, thì đúng thật là không có thời gian."

Tống Châm lần này giận thật, "Tính sau."

Cậu quay đầu muốn đi, Quan Vô Kiều lại túm cậu lại, mùi hương sữa tắm vương vãi trên người hắn.

"Cậu cũng không thể tay không đi ăn chực được, phải chuẩn bị quà cho tôi, biết chưa? Tôi còn phải đi khoe với bạn bè nữa."



Tống Châm nói: "Sao lòng hư vinh của cậu nặng vậy hả? Chẳng lẽ quà của ai cậu cũng phải làm như vậy sao, thật là mất mặt."

Quan Vô Kiều ôm lấy cậu từ phía sau, tựa như ôm một con thú bông to bự, còn cọ mặt trong hõm cổ cậu, "Tôi mà cần quà của bọn họ sao? Quan hệ giữa cậu với tôi là gì, tôi phải khoe quà của cậu chứ."

Tống Châm liên tục né, "Tớ và cậu có quan hệ gì chứ?"

Quan Vô Kiều nắm lấy tay cậu đè lên ngực của bản thân, Tống Châm cảm nhận được nhịp tim của trái tim mình.

Quan Vô Kiều đáp: "Cậu nói đi?"

Tống Châm bị hắn trêu chọc đến mức không đứng nổi, Quan Vô Kiều vẫn không buông tay, dường như rất thích con gấu bông lớn này, "Tống Châm, cậu đừng có dối lòng, những lúc hôn tôi cậu đều dính lấy tôi, ôm tôi ràm rì, hôn xong lại không nhận, cậu thừa nhận mình thích tôi thì có làm sao? Tôi chẳng lẽ còn cười cậu hả?"

Tống Châm thầm nghĩ cái loại cháu trai ngoại gì thế này! Còn nữa, cậu rầm rì hồi nào?

Quan Vô Kiều lấy điện thoại ra, chuyển tiền cho cậu, "Thấy cậu hôm nay biểu hiện rất tốt, tiền mua quà để tôi chi cho, không thể để cậu tay không đi ăn chực được đúng không?"

Tống Châm vừa thấy tiền chuyển tới đã lập tức choáng váng, số tiền này còn nhiều hơn cả tiền mà cậu bị cướp, cậu chột dạ hỏi: "Cậu chuyển cho tớ nhiều như vậy làm gì?"

"Yên tâm đi, nếu cậu biểu hiện tốt, tôi sẽ bổ sung thêm cho tài khoản nhỏ của cậu, cái này không tính." Quan Vô Kiều nói: "Cẩn thận chọn quà cho tôi, không được qua loa, nhớ chưa?"

Tống Châm giờ đã hiểu tại sao tiền là căn nguyên của mọi tội ác, cậu nhận tiền trà nước của Lâm Ảnh, không thể không hứng lấy củ khoai lang phỏng tay này, hiện tại lại lấy tiền của Quan Vô Kiều, đặt tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ số tiền cậu sẽ phải luôn mang theo bên người, mãi cho đến khi chết mới dám xài sao?

Tống Châm cắn rứt lương tâm, thái độ với Quan Vô Kiều cũng trở nên tốt hơn, cậu không động tay động chân, ngược lại nói đạo lý với hắn: "Quan Vô Kiều, cậu có tiền thì cũng không thể xài như vậy được, quà gì mà tốn nhiều tiền thế này."

Quan Vô Kiều nói: "Tiền không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu phải dùng trái tim chọn quà cho tôi."

Hắn nói vậy, Tống Châm càng chột dạ, ánh mắt thất thần đáp: "Cậu thật lắm chuyện."

"Tôi lắm chuyện chỗ nào, tôi dễ dỗ như vậy, cậu mua quà tôi cũng trả tiền đó."

Tống Châm vốn còn nghĩ nhờ hắn dạy bổ túc cho mình, hiện tại thấy chuyện này thật sự không giải quyết được, đành nói mình mệt muốn về ngủ, Quan Vô Kiều nói: "Được, vậy cậu hôn tôi một cái rồi lại đi."

Tống Châm nhìn ánh mắt ngây thơ của Quan Vô Kiều, lại nhìn tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại mình, chỉ cảm thấy tội ác chồng chất, cậu ngửa mặt lên, hôn một cái trên má Quan Vô Kiều, không chờ Quan Vô Kiều nói gì đã chột dạ chuồn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK