• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Châm không thích ăn cơm nhà ăn của trường, bởi vì cậu có hơi kén ăn.

Cậu không thích hành gừng tỏi, cũng không thích thịt dê thịt bò, ngoại trừ những thứ này cậu còn có rất nhiều thói quen ăn uống đến bản thân cũng không nói được, toàn là đột phát, ví dụ như món khoai tây xào ớt xanh của hôm nay, cậu đột nhiên cảm thấy rất không muốn ăn, nhưng bọn họ tới muộn, nhà ăn chỉ còn lại món này.

Song cậu nghĩ trước mặt Quan Vô Kiều mà lựa ớt xanh ra thì không tốt lắm, cậu rất nghiêm túc với chuyện này, có một người họ hàng đã từng phê bình cậu rất nặng nề chỉ bởi trong bữa tiệc liên hoan cậu lén lựa hành có trong món ăn ra trên đĩa.

Cho nên Tống Châm không thích ăn cơm cùng người khắc lắm.

Quan Vô Kiều nhìn cậu, "Cậu không thích ăn ớt xanh sao?"

Tống Châm: "Ặc, không phải."

Quan Vô Kiều rất tự nhiên mà đẩy bát mì của mình sang một bên, cầm một đôi đũa mới cẩn thận gắp hết ớt xanh ra giúp cậu.

Tống Châm phát hiện hắn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, chỉ chốc lát, ớt xanh đã được gắp ra hết.

Quan Vô Kiều đẩy khay cơm lại, nói với cậu: "Ăn đi."

Tống Châm đột nhiên cảm thấy trong lòng quái quái, ba cậu còn chưa bao giờ gắp đồ ăn cho cậu như vậy.

Cậu quyết định mua cho Quan Vô Kiều một món quà xem như xin lỗi, thuận tiện cũng cảm ơn một chút, mua gì mới tốt đây? Tống Châm lén đánh giá Quan Vô Kiều, thầm nghĩ hình như nhà hắn cũng khá giàu, nhìn không thấy thiếu cái gì, hay là mua cho hắn đôi giày? Hỏi hắn đi size mấy có kỳ lạ quá không nhỉ?

Quan Vô Kiều phát hiện Tống Châm đang nhìn trộm mình, không kìm được cười một cái, "Sao vậy?"

Tống Châm nhanh chóng lắc đầu há miệng ăn cơm, cậu cảm thấy mình cứ bí mật quan sát thì tốt hơn.

Ăn cơm xong, Tống Châm đi về lớp, Quan Vô Kiều khẽ cúi đầu đối diện với cậu, nói: "Đừng quên tìm tôi nhé."

Tống Châm vội vàng đáp: "Được."

Khi cậu về đến lớp không ít bạn học cũng đã có mặt, mới ngồi xuống chưa được bao lâu Chúc Hạo liền đi vào, cậu ta đi tới chỗ của Tống Châm, tức giận vỗ mạnh xuống bàn, quát một tiếng: "Tống Châm!"

Chúc Hạo cao to, vạm vỡ, thoạt nhìn rất không dễ chọc, trên thực tế cũng rất không dễ chọc, mới khai giảng lớp 10, Tống Châm đã đắc tội với cậu ta.

"Trong lòng cậu có nghĩ đến điểm số không hả!" Chúc Hạo mắng cậu, "Toán được 49 điểm còn dám cho tôi chép?"

Tống Châm nhìn cậu ta một cái, dũng cảm biểu đạt một ít tinh thần phản kháng, nói: "Cậu cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tớ thi được 49 điểm."

Chúc Hạo phẫn nộ, cậu ta lại vỗ mạnh xuống bàn Tống Châm, "Tôi mẹ nó cứ tưởng cậu trúng tủ!"

Tống Châm: "Thì tớ cũng tưởng tớ trúng tủ."

Chúc Hạo giơ nắm đấm lên, lúc này cậu ta rất muốn đập lên đầu Tống Châm, nhưng nghĩ lại trong lớp có camera đành phải nhịn xuống.

"Cậu chờ đó cho tôi." Chúc Hạo nói: "Chờ."

Tống Châm nói: "Lần sau cậu chép của người khác là được mà."

Chúc Hạo: "Cậu đang dạy ông đây làm việc phỏng? Tôi muốn chép của cậu thì làm sao?"

Tống Châm: "Vậy cậu cứ chép đi, tớ cũng đâu có giấu."

Nói rồi cậu cầm lấy bài thi của mình nhét vào ngăn bàn, động tác này suýt chút nữa chọc cho Chúc Hạo tức đến hôn mê.

Chúc Hạo: "Điểm cậu kém như vậy thì có cái mẹ gì mà giấu? Hả? Chính cậu nói không giấu mà?"

Tống Châm: "Tớ đâu có giấu, không phải đã cho cậu xem rồi sao."

Chúc Hạo hoàn toàn phát điên.

Cậu ta liếc nhìn camera giám sát, nói với Tống Châm: "Cậu chờ đó."

Con người Tống Châm vẫn tương đối thức thời, vừa tan học, cậu ngay cả cặp sách cũng không xách đã lao ra ngoài. Bởi vì không dám về phòng ngủ của mình, cậu đi thẳng đến phòng Quan Vô Kiều.

Chờ một lúc Quan Vô Kiều mới trở về, Tống Châm lủi vào phòng hắn, nhanh chóng đóng cửa lại.

Quan Vô Kiều có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Tống Châm nói: "Mâu thuẫn nhỏ với bạn bàn sau."

Quan Vô Kiều: "Bị người ta bắt nạt?"

Hắn vừa dứt lời, Chúc Hạo đã đá cửa bên ngoài, "Lăn ra đây!"

Tống Châm sợ Chúc Hạo đá hư cửa, nhưng lại không dám mở m, không ngờ Quan Vô Kiều đã mở cửa ra.

Chúc Hạo có hơi sửng sốt, không để ý tới Quan Vô Kiều, nói với Tống Châm: "Ra đây, có chuyện muốn nói với cậu."

Tống Châm: "Cậu cứ nói ở đây luôn đi."

Chúc Hạo cười lạnh, "Lúc chiều cậu nói những lời đó là có ý gì?"

Tống Châm nói: "Ý của tớ là, lần sau cậu đừng chép bài của tớ nữa, thành tích của tớ lại không tốt."

Chúc Hạo ngang ngược nói: "Đừng nhiều lời, tôi nói cho cậu, kỳ thi lần tới tôi vẫn chép của cậu, chỉ cần 1 môn không đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ đánh chết cậu!"

Tống Châm rất đau đầu, cậu đang nghĩ ngợi nên giải quyết chuyện này như thế nào, lại đột nhiên nghe được Quan Vô Kiều nói: "Cậu vẫn nên đổi người để chép đi, Tống Châm nếu tiến bộ quá lớn, cậu chép theo thì sẽ lòi."

Chúc Hạo nhìn Quan Vô Kiều, "Cậu là ai?"

Quan Vô Kiều đột nhiên ôm lấy eo Tống Châm, vô cùng tự nhiên mà mở miệng nói: "Tôi là bạn trai Tống Châm."

Cửa phòng ngủ lập tức chìm vào yên lặng quỷ dị.

"Chuyện này chỉ có cậu biết, nếu như bị truyền ra ngoài, tôi sẽ đi tìm cậu." Quan Vô Kiều nói: "Cậu nhớ chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK