• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

Tiêu Việt trở về không thấy Ân Dao đâu, anh cũng không mấy bất ngờ. Tối qua cô đã nói sáng nay phải đi, mà dù cô không nói thì chuyện không từ mà biệt như vậy cũng rất hợp tác phong của cô.

Tiêu Việt ăn sáng một mình, nhưng phần thức ăn kia cũng không lãng phí, vì trợ lý của anh - Tiền Tiểu Sơn tới.

Tiêu Việt không có trợ lý sinh hoạt, Tiền Tiểu Sơn là trợ lý quản lý của anh, chủ yếu là quản về mặt công việc. Nội bộ công ty của bọn anh quản lý rất hỗn loạn. Trước đây lúc mới vào công ty, Tiền Tiểu Sơn là thực tập sinh, ban đầu muốn làm trợ lý sinh hoạt, không cần bao nhiêu kinh nghiệm chuyên môn. Chẳng may, lúc ấy quản lý chấp hành phụ trách Tiêu Việt đột ngột thôi việc, cậu ta cứ ù ù cạc cạc mà bị sắp xếp sang đây. Cứ như vậy cậu ta trở thành một nhân vật không rõ ràng ở bên cạnh Tiêu Việt hai năm, chạy tổ, tuyên truyền cái gì cũng làm. Năm ngoái đã kiểm tra năng lực người quản lí, bây giờ cũng coi như cậu ta có thân phận người đại diện trên danh nghĩa, nhưng nội dung công việc y nguyên không đổi.

Tiền Tiểu Sơn thuộc phái người chất phác vô tư, tích cực lạc quan, làm việc kiên định, đối đãi với nghệ sĩ mình tiếp nhận như thể móc tim móc phổi. Vừa sáng sớm cậu ta chạy tới là để báo cho Tiêu Việt rằng đã lấy được một nhân vật rất hay.

"Anh, em nói rồi, anh diễn thử phim đó hay quá chừng! Mấy gương mặt kia đều không đẹp bằng anh, diễn xuất lại không tinh quái. Chỉ cần đạo diễn không mù thì sẽ biết phải chọn ai, tuyệt, xem ra con mắt của đạo diễn này sáng sủa lắm luôn!" Tiền Tiểu Sơn vô cùng phấn khởi, chỉ cần hai ngụm đã húp xong bát cháo: "Có phải anh biết em tới, nên chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em không?"

Tiêu Việt gật đầu theo mong ước của Tiền Tiểu Sơn khiến cậu ta càng hưng phấn: "Hây dà, anh, anh tốt quá."

Cậu ta mở miệng là gọi "anh", nhưng thật ra Tiêu Việt cùng lắm chỉ hơn một tuổi.

Nhường bàn ăn lại cho Tiểu Sơn, anh lên lầu đem quần áo đã thay hôm qua rồi đi xuống bỏ vào máy giặt trong phòng vệ sinh. Lúc quay đầu chợt nhìn thấy trên giá để đồ bằng gỗ có một dây chuỗi đeo tay kiểu nữ, tối hôm qua lúc rửa mặt Ân Dao tháo ra, sáng nay gấp gáp nên quên mang đi. Tiêu Việt nhìn nhìn rồi cầm trong tay, đi ra ngoài.

Lúc này Tiểu Sơn đã ăn xong, đang đứng chỗ ghế sô pha cầm kịch bản Tiêu Việt lên nhìn, thấy anh ra, cậu ta gào lên: "Anh, cái này do ai viết?"

"Không phải có tên biên kịch sao?"

"Ầy, không phải! Không phải em nói biên kịch" Tiểu Sơn cầm kịch bản tới, chỉ vào bìa: "Anh nhìn nè anh nhìn nè, chữ này, này, này... Con gái viết đó! Đây đâu phải chữ của anh!"

Ánh mắt Tiêu Việt rơi vào nơi cậu ta đang chỉ, anh hơi ngẩn ngơ.

Lưa thưa vài chữ be bé, xinh xắn rõ nét, có điều ký tên rất ẩu...

Tiểu Sơn lẩm bẩm trong mồm: "Này là y... y cái gì, ym?"

Cậu ta còn chưa phân biệt cho rõ thì kịch bản trong tay đã bị Tiêu Việt rút đi.

Tiểu Sơn càng thấy mờ ám, cậu ta tò mò hỏi anh: "Ai vậy anh?"

Tiêu Việt không đáp, Tiểu Sơn liền nói: "Anh, có phải anh yêu đương rồi không? Thật ra yêu đương cũng không sao mà, đâu cần căng thẳng như vậy." Dù sao công ty cũng không có văn bản quy định rõ ràng rằng không thể yêu đương, chỉ cần quen nhau khiêm tốn một chút là được rồi. Nhưng mà thật tò mò Tiêu Việt đang yêu ai, lâu vậy rồi cũng không phát hiện anh có ý với cô nàng nào.

Tiểu Sơn còn muốn hỏi nữa, đột nhiên có cuộc gọi cản trở cậu ta. Công ty muốn mở cuộc họp đột xuất. Tiểu Sơn chẳng thèm hóng hớt nữa mà vội vã rời đi.

Biết Ân Dao không phải im lặng ra về, Tiêu Việt không thể chối cãi rằng dường như trong lòng anh thật sự có hơi dễ chịu. Anh ngồi trên sô pha vuốt vòng tay của cô, nom đã cũ rồi, có hơi mòn, ít nhất đã đeo từ năm năm trở lên. Nghịch một hồi, anh không còn hào hứng nữa. Cô không thiếu tiền, đồ cũ như vậy còn giữ, chỉ có thể là người rất quan trọng tặng. Lại nhớ tới lúc sáng, cô ở đây hôn anh. Kiểu đó phỏng chừng đã xem anh thành người khác, mà nhất định chính cô sẽ không nhớ rõ. Cô toàn làm mấy chuyện quỵt nợ như vậy.

Ân Dao bận đến trưa, ăn cơm xong, lúc nghỉ ngơi mới phát hiện quên mang theo vòng tay. Cô lên WeChat hỏi Tiêu Việt có thấy vòng tay của cô hay không, kết quả mãi đến chạng vạng tối kết thúc công việc rồi vẫn không thấy tin hồi đáp. Ân Dao tưởng anh đang bận việc nên không xem được. Buổi tối cô ở lại văn phòng làm việc, sau khi hoàn thành cô gọi cho Tiêu Việt, qua một hồi lâu mới kết nối.

Hình như Tiêu Việt đang ở bên ngoài, có thể nghe thấy bên anh rất ồn ào, hơi thở của anh trong điện thoại cũng rất dễ nhận ra, Ân Dao hỏi: "Anh không ở nhà sao?"

Anh ừ, "Ở bên ngoài." Mấy chữ trầm thấp hòa trong gió.

"À." Ân Dao nói: "Vòng tay của tôi hình như rơi trong nhà anh, anh có nhìn thấy không?"

"Thấy rồi"

"Vậy tôi tới lấy, chừng nào anh về nhà?"

Đầu kia im ắng.

Ân Dao nghi hoặc: "Tiêu Việt?"

"Tôi chơi bóng chỗ bạn, cách công ty cô không xa." Giọng anh nhàn nhạt: "Vòng tay của cô trên người tôi."

Ý tứ rất lộ liễu, cô muốn thì tự đến lấy.

Ân Dao đành phải nói: "Anh gửi vị trí qua đi, bây giờ tôi tới tìm anh"

Cúp điện thoại, Ân Dao thấy Tiêu Việt đã nhắn, chỉ một tin, ngoại trừ bản đồ định vị thì không có thêm lời nào. Chỗ này đúng là không xa, là một sân bóng rổ trong nhà.

Ân Dao lái xe đi khoảng chừng hai mươi lăm phút.

Xung quanh rất thuận tiện để đậu xe, cô nhắn tin cho Tiêu Việt rồi ngồi trong xe chờ anh. Năm sáu phút sau, trông thấy một người ở cửa đối diện, dáng cao mặc đồ thể thao đen thui, quần và giày cũng đồng màu đen.

Anh băng qua đường đi tới.

Ân Dao mở đèn trong xe, hạ cửa xe xuống hết.

Anh đến gần, Ân Dao cảm giác có một cái bóng đổ tới, che khuất hơn phân nửa ánh sáng.

Tiêu Việt đứng bên ngoài cửa xe, chẳng nói chẳng rằng, xòe tay ra trước mặt cô, Ân Dao liền nhìn thấy vòng tay của mình.

Cô thò tay sang lấy, nói với anh: "Cảm ơn".

"Cảm ơn cái gì, cô vì chiếc vòng tay mà chạy đến cũng đâu dễ dàng."

Ngữ khí của anh hời hợt, thậm chí Ân Dao còn nghe được một chút xíu châm chọc trong đó. Cô ngẩng đầu thấy anh đứng ở chỗ cũ, cúi đầu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô, biểu cảm không mấy rõ ràng.

Kiểu nói chuyện cách cửa xe rất bất tiện, Ân Dao hỏi anh: "Anh có muốn lên xe ngồi một lát không?"

Tiêu Việt đứng hai giây rồi cũng đi vòng qua bên kia, mở cửa ngồi vào ghế phụ. Ân Dao cúi đầu nhìn cổ tay trái đang đeo vòng tay, thần sắc rất nghiêm túc. Tiêu Việt liếc nhìn cô một hồi, mặt anh trầm như nước, môi khẽ mím chặt.

"Trân quý như vậy, bạn trai cũ tặng?"

Ân Dao ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía anh, khoảng cách gần đến vậy, nhờ ánh đèn trong xe có thể thấy tóc trước trán anh bị mồ hôi thấm ướt non nửa. Mà tựa hồ làn mi anh cũng thế khiến đôi mắt ấy trông càng tối hơn.

Hai người nhìn nhau. Bầu không khí trong xe ngừng trệ. Ngược lại ngoài cửa gió thổi lớn hơn một chút, lá cây lay động rì rào.

Một lát sau, Ân Dao quay mặt đi đầu tiên, mắt nhìn thẳng đằng trước.

"Là mẹ tôi tặng, bà ấy qua đời mười một năm rồi."

Tiêu Việt hơi giật mình, ngây ngẩn cả người một chốc. Ân Dao nói xong thì cúi đầu, không giải thích thêm gì khác. Trong xe yên lặng, trên đường từng chiếc xe chạy qua, thanh âm đến gần rồi lại ra xa.

Thật lâu sau, Tiêu Việt nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi."

Là anh thật lòng xin lỗi.

Ân Dao quay đầu nhìn anh, cô lắc đầu: "Không trách anh."

Câu nói ấy thật sự khiến cô ngạc nhiên, nhưng cô không có giận anh, chuyện này khiến chính bản thân cô cũng cảm thấy lạ kỳ.

Lặng im vài giây, Ân Dao nói với Tiêu Việt: "Tối hôm qua cảm ơn anh cho tôi ở lại, tôi ngủ ngon lắm. Tôi có để lại chữ cho anh, anh thấy không?"

Tiêu Việt gật đầu, giọng anh rõ ràng đã dịu đi: "Thấy rồi"

Ân Dao lại hỏi: "Sao lại đi xa như vậy để chơi bóng?"

Tiêu Việt: "Trước đó đã hẹn với mấy người bạn"

"Ờ, tôi còn tưởng là anh đặc biệt tới đưa vòng tay cho tôi, còn mang bên mình nữa mà". Ân Dao mù mịt nhìn anh, tựa hồ muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt ấy. Yên lặng một lúc, bỗng nhiên cô nói: "Hôm nay anh không trả lời tin nhắn của tôi, là vì không nhìn thấy hay là không muốn để ý đến tôi?"

Dĩ nhiên đáp án là vế sau, nhưng Tiêu Việt không trả lời cô.

Ân Dao nhìn biểu cảm của anh là hiểu, cúi đầu cười cười: "Anh ghét tôi à?"

Lúc cô hỏi vấn đề này đã thấy ánh mắt Tiêu Việt có biến hóa nho nhỏ, nhưng anh vẫn không đáp như cũ. Im re một hồi rồi nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Hỏi cái này để làm gì? Tôi có ghét cô hay không, quan trọng không?"

"Quan trọng chứ"

Ân Dao ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh: "Đồ của bạn trai cũ không có gì tốt để giữ, tôi vứt cả rồi, anh tin không?"

Tiêu Việt bị cái nhìn của cô làm cho sững người một chút.

Mà chính lúc này Ân Dao lại nhích đến gần một tẹo rồi thì thầm hỏi anh: "Có phải sáng nay tôi hôn anh đúng không?"

Rất dễ nhận thấy, lời này vừa thốt ra nét mặt của anh liền thay đổi. Trong đôi mắt tưởng như trầm tĩnh có sự kinh ngạc không thể che giấu và cảm xúc khác lạ. Ân Dao biết đó không phải là mơ. Cô thật sự hôn Tiêu Việt, dẫu rằng không phải là cố ý. Nhưng bây giờ tự trách mình cũng vô nghĩa.

Chẳng biết có phải bị đôi mắt Tiêu Việt mê hoặc hay không mà Ân Dao quyết hỏi đến cùng: "Anh không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

Giây phút này tựa như gió ngừng thổi, lá ngừng lay, ngắn ngủi mấy giây, chỉ nghe được tiếng thở của người đối diện. Lòng Ân Dao hơi nóng, chờ giây lát cũng không nghe anh đáp, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cô hơi cúi đầu, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt. Tiêu Việt kéo cô về phía mình rồi cúi đầu hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK