Đối với cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, tâm trạng cả hai dường như rất tốt, nói lời dạo đầu thật là ấu trĩ.
Ân Dao im lặng nhìn Tiêu Việt, thần sắc cô thả lỏng lộ ra chút lười biếng và thư thái. Gió đêm thổi mái tóc dài của cô bay bay.
Tiêu Việt nhìn cô một lúc: "Em uống rượu à?"
Ân Dao thản nhiên thừa nhận: "Ờ, có uống một chút."
"Em còn tỉnh táo không?"
Ân Dao phì cười: "Anh thấy em không tỉnh táo sao?"
Tiêu Việt không đáp.
Ân Dao lại hỏi anh: "Không phải anh nói đi đánh bóng sao? Gạt em hả?"
"Ai gạt em?" Anh nói: "Vừa đánh xong, mới đến đây chừng năm phút."
"Ồ". Ân Dao gật đầu: "Những người đó là bạn anh hả?"
"Ừm."
Ân Dao: "Đều là nam?"
Tiêu Việt hơi nhướng mày, ánh mắt anh như thể đang nói: Không phải em thấy rồi sao?
Ân Dao: "Xác nhận chút thôi."
Cách mấy giây, Tiêu Việt cũng hỏi: "Đó là bạn em hả?"
"Ừm, anh có thấy người tóc ngắn kia không?" Ân Dao nói cho anh biết: "Em từng nhắc với anh đó, Tiết Phùng Phùng." Cô nháy mắt: "Bà chằn Tiết Phùng Phùng"
Tiêu Việt: "Anh thấy rồi." Trông nét mặt và giọng nói của cô, anh có hơi bất ngờ: "Dữ dằn vậy sao?"
"Ừm, chị ấy giỏi lắm, trước đây lúc làm người quản lý của em cũng rất hùng hổ. Chị ấy giúp em bàn chuyện hạng mục, người ta không thể nào chiếm lợi được. Chị ấy mà ra giá thì không ai trả giá nổi. Nếu chị ấy mà nổi điên thì anh sẽ biết thế nào là chiến trường không khói lửa. Anh biết không, lúc cãi nhau chị ấy nói cực kỳ nhanh". Ân Dao nói: "Gấp ba lần em đó, kết quả em thua thảm hại, nên em sợ cãi lộn với chị ấy lắm."
Ánh mắt Tiêu Việt dịu dàng nhìn cô: "Em cũng biết sợ sao?"
"Đương nhiên rồi." Ân Dao cười: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ em giỏi giang lắm phải không?"
"Ừm."
Anh thuận miệng đáp, nhưng đôi mắt lại ngẫu nhiên nhìn cổ của cô. Ánh sáng không đủ, không có cách nào thấy rõ.
"Đỡ chưa? Chỗ này này." Anh đưa tay, chỉ vào bên gáy của mình.
Ân Dao sửng sốt một chút rồi bật cười, chỉ là một vết hôn thôi mà anh vẫn luôn nhớ kĩ sao?
Cô vén tóc ra, hơi nghiêng mặt để anh nhìn chỗ đó: "Đỡ chưa?"
Anh tưởng thật nên bước tới gần cô, hơi cúi đầu nhìn.
Ân Dao buồn cười, sao anh thú vị thế.
Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Anh nhìn thật à?"
"..." Tiêu Việt mới biết là cô cố ý trêu anh.
Ân Dao cảm thấy rất thú vị, có vẻ là bị cơn say quấn lấy nên cô không thể ngưng đùa: "Sao anh để ý cái này quá vậy? Bởi vì là lần đầu hả? Chà, anh giỏi quá." Đùa cợt một cách lộ liễu, trêu anh xong thì tự cô cười trước, mắt mày cong cong như trăng non.
"Buồn cười lắm à?". Tiêu Việt thản nhiên nhìn cô.
"Ờ".
"Em dễ cười quá".
"Đúng đó." Ân Dao vô cùng thẳng thắn tiếp nhận lời đánh giá này, cô bảo: "Thua xa thầy Tiêu, em tốn sức quá chừng cũng không lấy được một nụ cười của anh." Đêm nay lúc ăn cơm, cô và Hoàng Uyển Thịnh trò chuyện, hai người uống rượu vào thì bắt đầu ghẹo nhau, luôn mồm gọi "cô Hoàng", "cô Hoàng". Nên lúc này rất tự nhiên gọi một tiếng "thầy Tiêu".
Tiêu Việt cảm thấy đêm nay cô uống hơi nhiều rồi, không giống bình thường cho lắm. Đêm nay cứ cười suốt, lời nói cũng...
Không biết hình dung ra sao nữa.
Anh đã sớm hiểu rõ, sau khi uống rượu cô hay nói vớ vẩn, cũng không giữ lời, nói xong rồi chỉ biết ra vẻ vô tội bảo mình đã say.
Thấy Tiêu Việt lặng thinh, Ân Dao đưa tay kéo tay áo anh:"Lại không vui nữa hả? Chà, em đã nói mà, em vất vả quá chừng cũng không làm anh vui được."
Tiêu Việt híp mắt nhìn cô: "Em thì vất vả cái gì?"
"Em không vất vả sao?". Ngón tay của Ân Dao dọc theo tay áo anh lần mò xuống, kéo tay anh, cơ thể cô cũng sáp đến gần.
Trên người cô có hương rượu thoang thoảng, trong mắt vẫn lấp lánh ý cười.
Gió thổi tới làm tóc cô dán lên gương mặt, có chút lộn xộn che khuất tầm mắt, cô giơ tay lên vén ra sau tai: "Trong cửa hàng đông người vậy mà em còn nhận ra anh, chuyện này không dễ đâu".
Cô dựa vào gần hơn, Tiêu Việt có thể thấy rõ gương mặt cô đỏ ửng.
Ân Dao cũng không quan tâm có người đi qua hay không, chỉ muốn dựa vào lồng ngực anh. Giữa lúc chếnh choáng men say, cô bỗng để lộ ra dáng vẻ cô nhóc chìm trong tình yêu của năm đó. Mà có lẽ chính cô cũng không phát hiện. Cô ngước mặt nói: "Em nói dối đó, em muốn thấy anh ở chỗ này. Anh cũng không chịu cười một cái với em sao?"
Yết hầu Tiêu Việt nóng lên, rốt cuộc chịu không nổi dáng vẻ cô như thế, anh chớp mắt: "Em thật sự... "
Lời còn chưa nói hết đã quay mặt sang hướng khác, khóe môi cong lên tươi tắn.
"Em thật sự thế nào?"
"Quá đáng."
Tiếng cười rất trầm.
Ân Dao cũng cười nhẹ.
Có vài người ăn xong bước ra từ trong nhà hàng, đi xuống dọc theo bậc thang, âm thanh trò chuyện càng lúc càng gần.
Tiêu Việt buông tay ra, cũng vì tiếng động này mà Ân Dao lấy lại tinh thần. Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên, là Hoàng Uyển Thịnh gọi tới, vừa nhìn đã biết là giục cô nhanh lên. Ân Dao bắt máy, nói: "Mình xong rồi, đi ngay đây."
Cô cúp điện thoại, nhìn Tiêu Việt: "Em phải đi rồi, anh vào ăn đi."
"Anh đưa em đi "
Ân Dao cười từ chối: "Có vài bước thôi mà, anh vào đi, bạn anh chờ lâu rồi."
Cô nhón chân, hôn lên gò má anh. Sau đó đi xuống bậc thang, vẫy tay với anh.
Một ngày nghỉ ngắn ngủi đã kết thúc, hôm sau Ân Dao lại vùi đầu vào công việc, bận liên tục đến cuối tuần. Trong khoảng thời gian này cô không gặp được Tiêu Việt, vì đoàn phim có hoạt động tuyên truyền nên anh phải tham gia, chạy qua ba thành phố.
Ngày chủ nhật, Ân Dao hơi rảnh rỗi, kết thúc công việc rất sớm. Chập tối hoàn thành việc chụp ngoại cảnh, cô trở về studio. Đang ăn cơm chiều với Tiết Phùng Phùng trong nhà ăn thì Cận Thiệu gọi điện thoại tới. Cứ tưởng hắn lại hẹn cô tới quán bar chơi, định lên tiếng từ chối thì lại nghe Cận Thiệu nói chuyện nghiêm chỉnh.
Tiết Phùng Phùng thấy sắc mặt cô sau khi tắt máy hơi bất thường, cô ấy hỏi: "Tên kia nói gì vậy?"
"Tạ Vân Châu bị tai nạn giao thông, sáng nay." Ân Dao nói.
"Hả?"
"Không nghiêm trọng lắm, không có nguy hiểm tới tính mạng, đã tỉnh rồi."
"À" Tiết Phùng Phùng nhìn cô, dù sao cũng quen biết nhiều năm, liếc một cái đã nhìn thấu: "Có phải cô đang nghĩ có cần đi thăm anh ta hay không, đúng chứ?"
Ân Dao cũng không phủ nhận, hỏi cô ấy: "Chị cảm thấy tôi có nên đi không?"
Tiết Phùng Phùng không trả lời thẳng, kéo dài giọng: "Ờ..."
"Nói thật thì đối với Tạ Vân Châu, tôi không có thành kiến gì. Mặc dù anh ta xấu tính, độc miệng, có lúc khiến người ta muốn đánh cho một trận, nhưng ban đầu cũng rất che chở cho cô. Bạch Nghênh Nghênh quậy thành như vậy, hất nước bẩn vào người cô. Dựa vào diễn xuất của nhà họ Bạch, nếu không có Tạ Vân Châu, tôi lại chả có bản lĩnh thông thiên làm sao ép chuyện đó xuống được. Cô đội cái danh kẻ thứ ba, nhà họ Bạch lại tìm cách ngáng chân, studio của chúng ta có thể được như bây giờ sao? Chuyện này tôi nhớ kĩ." Cô ấy nói đến đây thì ngừng, uống hai ngụm canh rồi đứng lên vỗ vai Ân Dao: "Dù sao cũng là anh ruột của cô, chuyện này cô tự quyết định đi."
Nói là để cô tự quyết định, nhưng thật ra đã vẽ đường sẵn rồi. Ân Dao ngồi một mình một lát, ăn cơm xong thì về văn phòng dọn đồ. Mười phút sau, cô xuống lầu lấy xe, gọi điện thoại cho Cận Thiệu.
Ân Dao gặp Cận Thiệu ở cửa chính bệnh viện.
Hắn chỉ đứng đợi một chỗ nhưng dáng vẻ ấy lộ ra khí chất thiếu gia khác hẳn người xung quanh.
Thấy Ân Dao đi tới, Cận Thiệu lên tiếng: "Tôi còn tưởng cô sẽ không tới." Hắn nhìn giỏ trái cây trong tay cô: "Khách sáo vậy hả? Còn đem đồ theo nữa? Đâu phải cô không biết anh ta không thiếu thứ gì."
"Anh ấy không thiếu là chuyện của anh ấy." Ân Dao nói: "Đi thôi."
"Được được được, tôi dẫn cô đi". Cận Thiệu vừa đi vừa nói: "Cô tính thời gian khéo quá, người nhà họ Tạ vừa rời khỏi. Anh cô bị thương khiến nhà họ Tạ chấn động, vài nhóm người tới đây rồi đó. Nghe nói bà cụ cũng muốn đến thăm cháu trai nhưng được khuyên bảo rồi." Cận Thiệu tặc lưỡi: "Bà nội tôi không thương tôi như vậy đâu."
Ân Dao không trả lời, cô chỉ hỏi: "Anh ấy sao rồi?".
"Tạm ổn, gãy chân thôi, tạm thời không thể nhảy nhót tung tăng được nữa."
Vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đi tới phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Tạ Vân Châu dựa vào đầu giường đọc báo, trợ lý đứng bên cạnh nói gì đó. Nghe tiếng Cận Thiệu, anh ta giương mắt nhìn qua, có chút sững sờ. Tuy nói là tai nạn nhỏ, không quá nguy hiểm, nhưng nói sao thì cũng phải chịu khổ, sắc mặt anh ta hơi tệ, trên trán còn có vết trầy xước.
Ân Dao đi vào, trợ lý nhận lấy giỏ trái cây chào hỏi: "Cô Dao Dao".
Ân Dao gật đầu ngó người nằm trên giường bệnh, trầm mặc mấy giây mới nhỏ giọng gọi: "Anh".