Nhưng chỉ cậu - người đang mặc cái áo này mới biết nó rộng đến cỡ nào.
Hạo Phong rất tự tin mình là một con thỏ cường tráng, mạnh mẽ, cộng thêm nhìn bên ngoài cậu và anh cũng không cách biểu nhau mấy, giữa mét bảy mấy với mét tám mấy thôi mà.
Nhưng khi khoác cái áo này lên người, cảm nhận sâu sắc sự cường tráng của lớp trưởng.
May mà mũ áo rộng. Tai thỏ vừa trồi lên liền được che kín kĩ càng. Bây giờ là đông, buổi tối càng lạnh, cậu kéo mũ áo trùm đầu như vậy cũng không phải việc gì bất bình thường.
Hạo Phong vui vẻ định nghĩ ngơi.
Đến chỗ Tân Nhiên đang đứng. Hào phóng mà vỗ một cái thật mạnh lên lưng cậu chàng.
Chỉ là bên này Tu Kiệt nhìn theo bóng lưng cậu. Tim đập hơi nhanh.
Có phải rất thích anh rồi không?
Nếu không thì cũng không mượn áo thế kia.
Dù nghĩ như vậy nhưng anh không nói ra lời nào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh đó.
Các em học sinh lớp 10 cũng thật là hướng ngoại. Thấy Hạo Phong vẻ ngoài trông đẹp mắt, nhay cũng giỏi liền có vài người đến hỏi tên, xin infor các thứ.
Cậu thích giao lưu nhưng cũng không tới mức ai cũng có thể quét bạn được, nên một vài người đến, cảm thấy cách ăn nói không hợp, hay ngoại hình không ổn liền sẽ từ chối khéo ngay.
Dù sao thì con người chính là động vật sống băng mắt. Cậu - một con thỏ tinh cũng cảm thấy cách sống này của con người tuy đê tiện nhưng vẫn rất đúng, rất giống mình.
Dọn ghế xong xuôi. Các giáo viên hầu như đã về hết. Chỉ có một vài học sinh là bây giờ vẫn còn ở lại. Hoặc là chụp hình, hoặc là lưu luyến cái sự vui vẻ của buổi tối hôm nay.
Hạo Phong dựa người vào lang cang bấm điện thoại. Cậu muốn chôm cái áo có mùi cỏ timothy này của lớp trưởng quá đi.
Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng! Ngày mai mới trả áo nhé! Tôi lạnh quá, nhất định sẽ giặc sạch cho cậu//
Lớp trưởng lớn lên cường tráng như vậy, hẳn là sẽ không lạnh gì đâu nhỉ?
Cậu vẫn muốn tự miệng nói với anh. Nhưng vừa dọn ghế xong thì người liền biến đi đâu mất không thấy. Đành phải nhắn tin qua điện thoại.
Lúc này, sân khấu vốn đã tắt đèn đổi ngột nhảy điện.
Hạo Phong nghe thấy tò mò nên cũng ngẩng đầu lên xem.
Đàn chị Hoa Chi đứng trên sâu khấu. Cô mặt một bộ áo dài rất đẹp màu xanh biển, trang điểm lại tỉ mỉ tinh xảo. Đứng dưới anh đèn sân khấu, nhủ trên mắt lấp lánh giống như những vì sao trông thật là đẹp mắt.
“Các bạn học!!! Chị là đàn chị hằng ngày luôn phải chịu sự thống khổ của việc học tập và giải đề đây! Các em có nghe rõ không?”
Hạo Phong nghe rõ, các bạn học quanh mình cười khúc khích rồi hét lên có. Cậu tức thì cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng đáp lại cô, nhưng lại bằng lời rất nhỏ. Phải, cậu hơi ngại.
Hoa Chi thấy tương tác rất ổn, cười nhẹ một cái nhắm hiểm rồi nói tiếp.
“Học thật vất vả quá đi thôi! Vậy các em à? Có từng nghĩ muốn chấm thêm điểm nào đó cho con đường cấp 3 của mình thêm đặc sắc không?”
“Có!!!”
“Em muốn ra tiệm net mỗi ngày!!”
“Muốn bài tập ít đi một chút!!”
Hạo Phong cũng cười. Câu thì thầm trong lòng mình the thẻ.
Ông muốn yêu đương!!!
Muốn có người yêu!!!
Muốn một người yêu yêu thỏ nhỏ!!!
Người yêu ngực bự!!! (:))))
Hoa Chi cười phá lên khi nghe những lời tâm sự nhỏ này.
“Nhưng mà bài tập thì chắc chắn sẽ không ít đi rồi, việc học cũng sẽ chẳng nhẹ hơn đâu....nên... có bạn nào cảm thấy được động lực đi học của mình chưa? Nói ra nhé! Chị trước! Chị muốn đến lớp mỗi ngày để gặp cậu ấy!”
Thỏ nhỏ giật mình!!
Đừng nói đàn chị định tỏ tình công khai ở đây nhé.
“Nhưng mà không nói cho mấy em đâu! Chị nhát lắm” Hoa Chi tiếp tục.
Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Một vài bạn học nào đó cũng lặng lẽ thở phào, nếu như đàn chị này mà tỏ tình thành công thì cơ hội của họ như chẳng còn.
“Nhưng mà....như vậy không tốt chút nào! Thích thì phải nói ra chứ....vậy nên....nói ra đi nhé! Hôm nay! Trời đẹp mây nhẹ lên cao, thử tỏ tình với người mà bạn thích nào!”
Cô nói xong. Tất cả đền trong hội trường ngoài trời đều tắt ngúm đi hết.
Cả một khoảng sân rơi vào yên lặng, tối đen hết đi, chỉ có mỗi chỗ cậu đang cầm điện thoại là vẫn còn sáng.
Anh sáng hắt nhẹ nhàng lên gương mặt tinh xảo của cậu. Giống như là đang dẫn đường cho ai đó.
Một đôi môi mềm dán lên miệng cậu.
Hạo Phong bị bất ngờ, tay cầm điện thoại buông lỏng ra, khiến nó rơi xuống đất. Ánh sáng cuối cùng của hội trường ngoài trời cũng biến mất.
Cậu bị đè mạnh, phải dựa vào hàng rào. Người này chắc chắn phải là một thanh niên cường tráng lắm, muốn đè cậu thật cũng chẳng dễ dàng gì mà.
Một nụ hôn mềm mại giống như cánh hoa đào. Không dám lấn sâu, nhưng lại lưu luyến từng một phút giây nhỏ.
Thỏ nhỏ trực tiếp đơ người. Mất đi khả năng suy nghĩ.