• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm thấp, từ tính của anh khiến cậu khó mà dứt ra được, bất giác mà nghe hết cả một bài giảng toán. Hình vẽ trên giấy nháp còn rối hơn cả mạng nhện.

Hai người dính sát vào nhau, Hạo Phong giống như đang được anh ôm vào lòng.

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai, khiến nó ngứa râm ran.

Không hiểu sao cậu thấy hơi ngại.

“Ừm...tôi hiểu rồi lớp trưởng, cậu để tôi làm thử xem”

Tu Kiệt ngẩng đầu lên khỏi quyển tập của cậu, mặt hai người bỗng chốc gần sát nhau, chóp mũi gần gũi chạm vào nhau một cái.

Anh như bị điện giật khắp người quay phắt đi.

Cậu như giống như bị ma dọa mà gấp rút dời mắt sang quyển tập của mình.

Bài tập này là bài tập áp dụng công thức vừa giảng trên lớp nên cũng không khó khăn lắm, Hạo Phong tuy không chăm chú nghe giảng lắm nhưng cũng nhớ được đôi chút, cộng thêm việc vừa được anh nói lại một lần nên làm rất lưu loát.

Tu Kiệt thất thần nhìn cậu. Anh thấy vành tai đỏ bừng từ từ rút đi, chuyển sang màu trắng nõn như bình thường, cũng thấy gương mặt nghiêm túc làm bài tập của cậu, thấy chiếc mũi cao thẳng, thấy nước da trắng ngần và đôi môi đỏ mọng.

Muốn chạm vào.....

Anh muốn chạm vào cậu lắm.....

“Xong rồi! Cậu xem, coi thử có đùng không”

Tu Kiệt liếc mắt một cái. Tuy trình bày hơi cẩu thả, nhưng đúng là đúng thật.

“Đúng rồi, làm giỏi lắm”

Anh không tiếc lời mà khen ngợi cậu, xem bộ đang này có khác gì nuông chiều đâu cơ chứ.

“Hay thiệt đó! Đây là lần đầu tui làm bài tập mà không cần nhờ vào điện thoại nha, cảm ơn lớp trưởng”

“Ừm, về nhà thôi, trễ rồi”

Trễ thật, đã là hai giờ chiều luôn rồi.

Dẹp hết tập sách vào cặp, cậu phóng ra khỏi lớp, vui vẻ đến mức quên luôn việc mua trà sữa uống.

Tu Kiệt bất lực lắc đầu, cái bộ đang này....thật làm người ta yêu thích mà.

Nhưng mà đi chưa được nửa đường anh đã thấy cậu quay lại vào lớp, trông có phần gấp gáp.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Hạo Phong không nói, chỉ là gương mặt trông khá hoảng. Kéo lấy tay anh, trốn vào trong tủ đa năng sau lớp học. Tủ khá to, nhưng để hai thằng con trai chen chút nhau thì rất chật, không khỏi chạm vào cơ thể người đối diện.

Tu Kiệt bắt đầu hoảng lên, anh cao hơn cậu 10 xen ti mét nên hiển nhiên càng giống đang ôm người vào lòng.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi, giọng khàn khàn.

Hạo Phong lắc đầu, đặt một ngón tay lên miệng mình biểu thị cho anh yên lặng.

Không hiểu lắm như anh cũng im, chỉ là tiếng tim đập thì không thể bắt nó im được. Đập như sấm nổ.

Rất nhanh sau đó là âm thanh của hai người khác vang lên.

Là một nam một nữ. Tu Kiệt nghe rõ ràng tiếng đóng cửa lớp học rầm một tiếng, sau đó là tiếng sô đỗ bàn ghế, két két vang lên.

Trước là anh nghĩ đang bạo lực học đường. Giờ này thì làm gì còn ai ở trong trường nữa chứ. Nếu có cũng là nhóm học thể dục, nhưng phải đến gần 3 giờ mới bắt đầu học mà.

Thế nên anh hiển nhiên cho rằng là một nam đang bắt nạt một nữ.

Tu Kiệt định đi ra can ngăn, nhưng Hạo Phong đứng trước ngực lại đẩy anh vào góc tường. Chắc là cậu mỏi lắm, cố gắng đứng thẳng dậy, mặt chôn vào hõm xương quai xanh của anh, mùi hương của cỏ timothy tràn vào mũi, vừa dễ chịu vừa đòi mạng.

Tu Kiệt nhắm mắt lại, đang cố gắng kiềm chế hết sức cái tư tưởng muốn nắm lấy cậu mạnh mẽ hôn lên, nhìn bây giờ giống như cậu đang đè anh vào tường, áp đảo một cách vụng về như vậy càng câu nhân.

“Đừng ra ngoài, trời ơi...cậu nhìn đi”

Hạo Phong khe khẽ nói.

Tu Kiệt nhìn qua khe hở trên tủ. Bên ngoài đúng là một nam một nữ thật. Cũng chính là hai thành viên trong lớp 11a5 này.

Nữ tên là Tú Nguyên, cô nàng này khá lầm lì, học cũng rất chăm chỉ, gương mặt cũng được tính là hơi có nhan sắc nhưng lại không được nhiều người yêu thích cho lắm.

Nam là Mạnh Dương, người này luôn cạch mặt với Tu Kiệt, rất thường hung hăng trừng mắt anh, xem giống như là ghét anh lắm, còn lại thì anh cũng không biết nhiều.

Và bây giờ đây, một lưu manh đô con đang đè nữ nhân lên bàn hôn ráo riết.

Hình ảnh này thật sự không dành cho con nít. Không giống nụ hôn ngây ngô của lứa tuổi này, mà là nụ hôn nồng cháy khó thể tưởng tượng được.

“Fu*k!”

Tu Kiệt không nhịn được chửi khẽ một tiếng.

Hạo Phong nghe được tiếng chửi mày, quyến rũ hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong đời cậu nghe thấy chửi một tiếng mà cũng có thể hay đến như vậy.

Nhưng hâm mộ chỉ là phần ít, phần nhiều là ngạc nhiên hơn.

Lớp trưởng ba tốt đang chửi thề đây này!!!

Tu Kiệt nhìn ánh mắt lấp lánh của người nào đó. Thầm nghĩ xong rồi.

Vốn ở cùng cậu trong không gian hẹp như vậy là điều khó thể kiềm chế được anh nổi, bây giờ bên ngoài còn thêm tác động tinh thần thì làm sao anh bình tĩnh cho được?

Thỏ nhỏ đứng trước người anh, nghe tiếng tim đập giống như sấm mà cũng cảm thấy đau tai.

Tác giả tâm sự chút:

“Lười lười lười!!!! Tạo động lực đẩy tác giả đi! Không thôi là lết tới tết năm sau đó!!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK