Nghiêm Cẩn Ngọc nhướng mày: "Không còn nữa."
"Cái gì gọi là không còn nữa?"
Nghiêm Cẩn Ngọc nghiêm mặt nói: "Thần đã uống rồi."
Thật sự là mở mắt nói nói nhảm! Mới một ngày, bộ là trâu là bò hay sao mà uống hết cả một hộp trà?
Ta nắm chặt tay, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Nghiêm Cẩn Ngọc: "Ngươi dám lừa gạt bổn công chúa!"
"Công chúa cứ tìm."
Hắn đã mở miệng, ta đương nhiên không khách sáo. Giật lấy ống tay áo phẳng phiu của hắn, đưa tay vào lục lọi, không có gì cả, sau đó kéo cổ áo hắn ra, tay thò vào, sờ s0ạng, chỉ sờ thấy một thân cơ bắp cứng rắn, mặt đỏ bừng, hung hăng nói: "Gian thần! Ngươi cuối cùng giấu ở đâu!"
Hai ống tay áo của hắn đầy nếp nhăn, lộn xộn chất đống trên cánh tay, cổ áo vốn xếp chồng trật tự cũng bị ta lật tung lên, lộ ra một mảng ngực lớn.
Nghiêm Cẩn Ngọc ánh mắt thâm sâu, bóp chặt eo ta, ta kinh hãi kêu lên.
"Trạm Trạm, ta đã nói, ta đã uống rồi."
Ta xấu hổ và tức giận: "Đã uống trà của ta, sao không về phòng!"
Nói xong, ta vội vàng che miệng lại.
C h ế t tiệt, sao lại nói ra lời trong lòng rồi!
Nghiêm Cẩn Ngọc từ từ đứng dậy, từ ngước nhìn biến thành cúi nhìn ta, giam cầm ta trên bàn, trong mắt mang theo một tia hiểu rõ: "Thì ra công chúa có ý này."
"Ta không có! Ngươi đừng tự mình đa tình!"
Nghiêm Cẩn Ngọc càng ngày càng đến gần ta, gần đến mức ta ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người hắn, không biết từ lúc nào, ta đã quen với việc hắn đến gần, thậm chí có chút lưu luyến.
"Tiếc là công chúa đã làm loạn tấu chương của thần, nhất thời không thể về được."
Hắn ôm lấy eo ta, xoay người ta lại, lưng ta dựa vào hắn và bàn án.
Ta bị kẹt khó chịu, động đậy, mặt đỏ tai hồng nói: "Ngươi... ngươi buông bổn công chúa ra đã!"
"Đợi công chúa sắp xếp xong tấu chương, thần tự khắc sẽ thả người."
Tấu chương trên bàn án chất đống lộn xộn, ta không hiểu một chữ nào, làm sao phân biệt được, còn cãi lại: "Ta không biết!"
Nghiêm Cẩn Ngọc ồ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Vậy thì chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận phạt."
"Nhận phạt gì? Không có lý nào như vậy, Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi dám phạt bổn công chúa à!" Ta giãy giụa hét lên, hoàn toàn vô dụng, trong tay bị nhét hai tờ tấu chương.
"Phân loại." Hắn ra lệnh.
Lúc đầu, ta còn có thể lý lẽ đầy đủ để phản bác vài câu, không lâu sau đã đổi thành cầu xin: "Đừng... không được... ở đây không được..."
"Thần có nhiều thời gian và sức lực, chờ công chúa phân loại xong tấu chương. Nếu còn sức, không bằng thay thần viết luôn tấu chương nhé." Giọng điệu Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt, bất kỳ ai nghe bên ngoài cũng không tìm ra lỗi. Không biết rằng, trong phòng, đã là một cảnh tượng khác...
Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong thư phòng, trên người đắp một lớp chăn mỏng, cử động một chút, cảm giác đau nhức lan tỏa từ tứ chi đến các kẽ hở, ta vén chăn lên, phát hiện đã mặc quần áo chỉnh tề, đầu óc choáng váng, vội vàng vịn tường, miễn cưỡng đứng dậy, từng bước di chuyển đến bàn án, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh.
Không thấy dấu vết đáng ngờ nào, ngay cả những tờ tấu chương bị quét xuống đất, trải khắp nơi hôm qua, cùng với cây bút ta tay yếu không cầm được, rơi trên bàn án đều biến mất không còn dấu vết, mặt bàn sạch sẽ, sáng bóng như mới. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần đốt sạch.
Cứ nghĩ đến những dấu vết không thể cho người khác biết, ta liền thở gấp, mặt đỏ tim đập.