Sau đó, hắn cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mỗi lần hắn về sau khi đêm xuống, lại bắt đầu "dạy dỗ" ta.
Ta bị hắn giày vò đến tinh thần hoảng loạn, những lời lẽ tử tế đến bên miệng cũng quên mất.
Đêm đó, khi ta nói muốn đi bái kiến phụ thân, Nghiêm Cẩn Ngọc vừa tắm rửa xong, cởi hơn nửa quần áo.
Hắn nghe xong, tay c ởi quần áo khựng lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ta: "Phụ thân nào?"
Ta mặc áo đơn, ôm gối ngồi bên giường, nói: "Tất nhiên là phụ thân của ngươi! Phụ thân của ta phải gọi là phụ hoàng!"
Nghiêm Cẩn Ngọc khựng lại, tiếp tục c ởi quần áo: "Nàng đồng ý sao?"
Ta ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không đồng ý? Nghiêm Cẩn Ngọc, sau khi về nhà chồng mà không đi bái kiến bậc trưởng bối mới là lạ chứ!"
Hắn cởi bỏ áo dài đi tới, nhìn ta từ trên cao xuống, giơ tay rút trâm cài tóc của ta, đợi tóc xõa xuống, rồi lại quỳ một gối lên giường, chống tay đ è xuống, giam ta trong giường, những ngón tay luồn vào tóc ta, cúi đầu muốn hôn ta.
Ta ngẩng đầu, tay chống lên n.g.ự.c hắn, nhìn khuôn mặt băng giá gần trong gang tấc kia nói: "Nghiêm đại nhân! Đủ rồi! Đủ rồi!"
Đáy mắt hắn đã có một tia d*c vọng, cúi đầu khàn giọng hỏi ta: "Sao vậy?"
Giọng ta ẩn ẩn mang theo sự nịnh nọt và cầu xin: "Hôm qua ngươi nói sẽ tha cho ta một đêm."
Trong tình huống này, dù có ngang ngược cũng vô dụng, nói chuyện tử tế, có lẽ hắn còn có thể sẽ tha cho ta.
Lúc trước ta bị hắn giày vò dữ dội, vừa khóc vừa làm ầm lên muốn nghỉ ngơi vài ngày, hắn đồng ý, buổi tối thực sự giữ phong thái quân tử, chỉ ngủ bên cạnh ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta hồi lâu, đáy mắt thoáng qua sự vui vẻ khó nhận ra, nói: "Thần xin lỗi vì đã thất hứa."
Một người luôn nói lời giữ lời, lần này lại nuốt lời! Hơn nữa còn tàn bạo hơn bình thường!
Hắn trên giường một mực "cầu xin" ta tha thứ nhưng lại làm chuyện ức h.i.ế.p thiếu nữ vô tri, vì vậy ta rất khinh thường hắn.
Nhưng nhớ lại sự bá đạo ngang ngược của hắn, ta lại đỏ mặt không biết phải làm sao, nói cho cùng, ta kiêu ngạo vô độ nhiều năm, đều dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng và các hoàng huynh, ngay cả khi Nghiêm Cẩn Ngọc năm nào cũng đối đầu với ta, cũng không đau không ngứa, ta vẫn cứ ngựa quen đường cũ.
Giờ đây, kẻ thù không đội trời chung bỗng nhiên trở thành người quản thúc ta, thậm chí còn thân mật hơn cả phụ hoàng, tổ mẫu, hoàng huynh, ta như hổ mất răng, ngay cả mèo cũng không bằng.
Hôm sau, thời tiết trong lành, Nghiêm Cẩn Ngọc đưa ta đến nhà họ Nghiêm.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Nghiêm ngự sử ngoài hoàng cung.
Vừa vào cửa, ta căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Nghiêm Cẩn Ngọc.
Một người giữ lễ nghi như hắn, ta vốn không hy vọng hắn có thể nói với ta vài lời an ủi.
Không ngờ, Nghiêm Cẩn Ngọc đi trước mặt đột nhiên dừng lại, quay người, liếc nhìn góc áo bị ta nắm chặt.
"Buông ra."
"Không."
Ta nhất quyết không buông tay, trong lòng dâng lên sự tủi thân, dù sao, hắn cũng từng ôm ta, hôn ta trong một số thời điểm, giờ đây ngay cả việc nắm góc áo cũng phải tính toán với ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc thở dài: "lôi lôi kéo kéo, không ra thể thống gì."
Nói xong, tay từ trong tay áo đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía ta.
Lòng bàn tay hắn rộng lớn, xương ngón tay rõ ràng, vô số lần ân ái, đều có thể khiến ta mặt đỏ tim đập. Nhưng giờ đây chỉ đơn giản là đưa đến trước mặt ta.