Trình Ngạn Trình Ba nghe thấy vậy trong lòng chấn động, việc này dù có nói thế nào thì kết cục cuối cùng của bọn chúng như cũng đã rõ ràng.
Hai người có thể lấy lòng Trương thị mười mấy năm, mồm miệng đương nhiên rất lanh lợi.
Sự việc bị vạch trần, không hề nghĩ ngợi gì hai người theo bản năng tìm đại một cái lý do để lừa gạt. Ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn nở nụ cười chống đỡ: "À...a, tiểu thúc..."
Gập ghềnh trắc trở nói được vài chữ, liền bị ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn đến đè ép, những chữ còn lại đều nghẹn lại trong họng không nói ra.
Hai người bị dọa run lên một cái, lại co người lần nữa. truyện kiếm hiệp hay
Trương thị không phải kẻ ngốc, nghe đến những lời này của con trai, còn có khuôn mặt tức giận kia, liền biết việc này không nhỏ, bà hỏi: "Tấn nhi, rốt cuộc chúng nó đã làm gì?" Trương thị lúc này tuy có chút sợ nhưng cũng không nghĩ đến việc hai đứa cháu này lừa gạt bà.
Thấy bộ dạng sợ hãi rụt rè của hai người bọn chúng, Trình Tấn cũng không thèm chờ bọn họ trực tiếp nói thẳng: "Nương, tiền của bọn chúng đều là từ việc lừa gạt người mà ra đấy. Trong học viện căn bản không có nhiều cuộc thi hội như vậy, mua tư liệu học tập hay giấy bút gì đó, căn bản không cần dùng nhiều tiền đến vậy, rất nhiều lúc đều là bọn nó viện cớ, mục đích chủ yếu chính là muốn vòi tiền của người."
"Con có nghe nói Trình Ngạn cùng Trình Ba bây giờ là nhân vật nổi tiếng trong học viện, thỉnh thoảng sẽ mời bạn học ăn cơm, đi chơi, cả người đều mang khí thế phóng khoáng, tiền chúng nó từ đâu mà ra chứ?"
Nói là hỏi thăm nhưng thật ra là không có, cả một đoạn đường về nhà, Trình Ngạn Trình Ba không dám nói một lời, tâm tình liền trở nên chấn động, nội tâm biến đổi rất phong phú.
"Hơn nữa..." Trình Tấn tiếp tục đọc nội tâm bọn họ, đôi mắt híp lại, cũng không nói thời gian cụ thể: "Việc lừa gạt đòi bạc này của bọn chúng không phải gần đây mới có, cũng đã được mấy năm rồi đấy."
Những lần nói dối lúc đầu, Trình Ngạn và Trình Ba đều giao hết bạc cho cha mẹ mình, sau đó bị dạy dỗ nhiều lần, họ cũng bắt đầu không vừa lòng.
Dựa vào cái gì bọn chúng lừa được, nhưng trong tay bản thân lại không có được bao nhiêu chứ.
Vì vậy mà bọn chúng cùng nhau thương lượng lừa gạt cả cha mẹ mình, chỉ đem cho cha mẹ một phần bạc gạt từ bà nội, thậm chí là không đưa, chỉ nói là bản thân học tập cần mua đồ dùng, không phải đang gạt bà nội.
Phương thị và Lý thị đều mơ ước bạc trong tay lão bà bà, đối với con mình cũng có ký thác hy vọng, Trương thị không hiểu việc học hành, vì vậy mà nàng cũng tin tưởng, hơn nửa theo số tiền tăng lên trong tay Trương thị, chu cấp cho hai đứa cháu cũng nhiều hơn.
Việc này dẫn đến việc hai huynh đệ bọn chúng có cuộc sống thoải mái trên trấn.
Trương thị nói nhi tử nói vậy, còn chưa nghe hết trong lòng cũng đã nổi trận lôi đình, bà cho cháu trai tiền tiêu, không phải để cho chúng thể hiện bản thân, vậy mà tất cả biểu hiện ngoan ngoãn kia lại là một loại thủ đoạn, cũng không phải thật sự hiếu kính với bà. Trong lòng Trương thị buồn nôn muốn chết.
Mấy tháng này đứa con trai nhỏ ngày càng trưởng thành hiểu chuyện hơn, Trương thị không hề nửa điểm nào hoài nghi Trình Tấn.
Càng nghe càng giận, đợi đến khi Trình Tấn nói xong, bà đã đoạt đi cây gậy trong tay Phương thị: "Các ngươi từ khi nào đã bắt đầu lừa gạt ta?"
Trình Tấn Trình Ba nghe Trương thị hỏi, đầu cúi thấp xuống: "Không... Không lâu lắm ạ."
"Nói thật cho ta." Trương thị không có chút tin tưởng nào.
Cũng không đợi Trình Ngạn Trình Ba nghĩ kỹ nên nói thế nào mới tốt, Trương thị lại đợi không được, chỉ nói xong câu trước liền vung tay đánh, hôm nay coi như hai thằng nhóc con này có thể nói như nào cũng không sửa đổi được chuyện bọn chúng lừa gạt thị.
Đối với hai đứa bé này, Trương thị không có nhiều khoan dung kiên trì như với con trai nhỏ của mình.
Thân là đương chủ mẫu không thể bị khiêu khích quyền uy.
Trong ngày thường hai đứa cháu hiểu chuyện nghe lời vui mừng bao nhiêu, thời điểm cho chúng nó tiền trong lòng biết bao vui vẻ, thì giờ khắc này lửa giận của Trương thị liền cao bấy nhiêu. Trình Ngạn cùng Trình Ba biết bản thân phạm sai lầm lớn, cũng không dám trốn, không thể làm gì khác hơn là tùy ý để cho bà nội đánh mấy gậy lên người mình.
Âm thanh bộp bộp vang toàn bộ cả nhà chính, Trương thị không có chút hạ thủ lưu tình nào, ra tay rất nặng, hai người xin tha nhưng đều không được Trương thị khoan dung. Phương thị cùng Lý thị thấy nhi tử nhà mình bị đánh thê thảm như vậy, đau lòng muốn ngăn lại, nhưng chính các nàng cùng sợ hãi, cho cùng thì việc này các nàng đều không có gì để nói lại.
Huống chi các nàng còn đang chột dạ.
Dạy nhi tử lừa tiền có bà nội đều là các nàng dạy.
Sau một trận đánh, Trình Ngạn cùng Trình Ba cũng không phải kẻ ngốc, dù chuyện của bản thân đã lộ ra không ít nhưng cũng không đem việc do mẹ mình xui khiến nói ra.
Trình Tấn cũng không đuổi đến cùng.
Dù sao hai vị tẩu tử này nhà hắn biến thành như vậy chỉ là do thế giới này bị sửa đổi, trong nguyên bản thế giới của hắn hai người này tuy không phải là người hoàn mỹ, tâm cơ cũng có, nhưng sẽ không làm được những chuyện như vậy.
Việc dạy con làm loại chuyện lừa gạt như này, đối với nó là tốt hay xấu, đương nhiên tẩu tử không thể nào không biết được.
Cũng sẽ không coi nó là chuyện nhỏ.
Ngày hôm nay Trình Tấn vạch trần chuyện này, một mặt khiến cho hai đứa cháu này không thể học thành cái tính nết thiếu gia, miễn cho sau này ra đường gây ra họa lớn. Còn mặt khác, dù sao cũng đã sống trong cái thế giới bị thay đổi này, chuyện gì tới cũng đã tới, đối với bọn họ mà nói tất cả đều là sự thật, cho nên hắn muốn cho Trình Ngạn cùng Trình Ba một bài học, cho chúng nó hối cải, đồng thời cho Phương thị cùng Lý thị một lời nhắc nhở.
Có hắn giám sát, sau này hai vị tẩu tử sẽ làm việc cẩn thận hơn.
Tin rằng sau khi trải qua ngày hôm này, mẹ cũng sẽ không tìm nhóm thư đồng gì cho hắn, cũng sẽ không nghĩ chính mình đã khác xa với quá khứ trước kia, nuôi dưỡng con cháu trong nhà như là công tử nhà giàu gì cả.
Trương thị sau khi hùng hùng hổ hổ đánh hai đứa cháu, liền đi làm việc của mình, tuy bà đánh có chút mạnh những Trình Ngạn cùng Trình Ba đều là tôn tử của bà, đương nhiên Trương thị đối với bọn họ có nhiều tình cảm. Hơn nữa hai đứa này còn cố gắng lấy lòng, tuy tình cảm không sánh được đối với nhi tử, nhưng cũng là bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư*.
*Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư: không sánh bằng phía trên nhưng so với phía dưới thì dư. Tương tự câu "trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình". Để vậy cho nó nguyên nghĩa ha.
Bây giờ bà biết được hai đứa cháu lấy lòng mình chỉ vì muốn xin tiền trong tay mình, qua khỏi cơn tức giận thì trong lòng bà rất khổ sở.
Trình Tấn đã sớm dự đoán được việc này, đi theo bên cạnh Trương thị, nói không ít chuyện vui, cũng khiến cho tâm tình của mẹ hắn xoay chuyển trở lại.
Thấy nương nở nụ cười, Trình Tấn cũng yên lòng.
Mà một bên khác Trình Ngạn cũng Trình Ba được cha mẹ mình dìu về phòng, quần đều bị tuột đi, lộ ra vết sưng tấy ở mông.
Phương thị thoa thuốc cho con nhà mình, chính bản thân nàng đau lòng khi nghe Trình Ngạn không ngừng gào khóc kêu đau, nhớ tới việc nó làm ra cái loại chuyện vô sỉ đó lại thiếu chút nữa là đánh vào mông nó thêm một phát: "Cái tên tiểu tử này, lại còn làm ra loại chuyện lừa giạt cha mẹ, dám cầm tiền đi làm cái loại chuyện như vậy, nếu như hôm nay bà nội không đánh con ra như vậy, thì ta cũng đánh cho đến khi con nói ra."
Nói cho cùng trong lòng Phương thị cũng vô cùng hối hận, tại sao chính mình lại bị ma quỷ ám ảnh vậy chứ, vì tiền mà khiến nhi tử trở thành thứ vô học bất lương.
"Nếu ta còn nghe con làm mấy chuyện như vậy lần nữa thì coi chừng ta."
"Nương." Trình Ngạn làm nũng một tiếng, còn thay đổi hay không thì không biết: "Con biết rồi, người xem lúc đó bị nãi nãi đánh đến mức như vậy cũng không có đem chuyện của người nói ra, người cũng không khen con một chút nào."
Phương thị hừ một tiếng: "Tên tiểu tử này còn có chút lương tâm."
Danh Sách Chương: