• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi." Lâm phụ giận tím mặt: "Con chỉ cần nói ta biết, lời của đệ đệ con nói, trong phòng con có giấu nam nhân có phải thật hay không?"

Dưới cái nhìn của ông chính là Lâm Tử Tu không muốn Lâm Chiêu sẽ đem sự việc của hắn nói ra, cho nên trăm phương nghìn kế muốn kéo theo Lâm Chiêu vào.

Đôi mắt Lâm Tử Tu đỏ lên, hắn rất kính trọng cha mẹ, biết không thể không ý tứ mà cãi lời, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nói: "Con và hắn ta không có tư tình gì cả, con chỉ là cứu hắn."

"Cho nên thật sự là con có giấu người ở trong phòng?" Lâm phụ trầm giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy tiếc hận mài sắt không thành kim.

Vậy đã tính là có tư tình, vậy mà lại đem người giấu ở ngay trong phòng của mình, cái chuyện này chỉ có kẻ ngu mới làm ra.

Từ trên xuống dưới Lâm phủ này, nhiều người như vậy. Bên cạnh Lâm Tử Tu cũng có nhiều hạ nhân, chỉ cần một người không tốt, liền không chỉ là mất đi trong sạch, toàn bộ Lâm phủ cũng sẽ mất mặt. Nếu Lâm Tử Tu thật sự sẽ gả cho người kia, nửa đời sau có thể tốt sao?

Việc này có thể đeo bám hắn đến lúc chết.

Lâm Tử Tu im lặng. Hắn cũng biết giấu người trong phòng mình là không đúng, nhưng người này chính là người mà kiếp trước Trình Tấn đã đi theo. Cũng biết được, tiểu hầu gia của Vĩnh Xương hầu phủ này chính là tâm phúc của hoàng đế trong tương lai. Tiểu hầu gia bị thương nặng, còn đang bị người truy đuổi, trốn vào trong viện của hắn, dùng đao để uy hiếp mình cứu người.

Bản thân hắn cũng không thể làm gì khác hơn là phải cứu người.

Người cũng đã cứu, nhớ đến thân phận của đối phương trong tương lai, hắn đương nhiên cũng đã chuẩn bị tốt về mọi mặt, với danh nghĩa ân nhân, không sợ sau này tiểu hầu gia sẽ không nhận hắn.

Thế nhưng, bọn họ bây giờ cùng chỉ mới ở chung mấy ngày, Lâm Tử Tu đối với người ngày cũng chỉ là dụng tâm, việc tư tình tuyệt đối không có. Kiếp trước, hắn lấy chồng nhiều năm, tâm lý so với lúc còn trẻ bất đồng, lại bị Trình Tấn cùng thứ đệ hành hạ như vậy, lòng chỉ tràn đầy mong muốn báo thù. Hắn vừa trọng sinh không lâu, không thể lập tức lại rơi vào một mối tình khác.

Tiểu hầu gia hiện tại, tuổi tác của hắn vẫn là còn chút non nớt.

Thấy Lâm Tử Tu cúi mặt im lặng chấp nhận, môi Lâm mẫu run rẩy nửa ngày, một cái tát lanh lảnh đánh lên mặt Lâm Tử Tu: "Con sao có thể làm vậy... sao lại làm thế, bình thường ta dạy con biết thương người, nhưng bây giờ con lại là người có hôn sự."

Lâm mẫu rơi nước mắt.

Lâm Tử Tu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mẫu thân, tâm tình cũng không dễ chịu gì, ánh mắt hắn chớp chớp, không biểu tình gì nhìn về Lâm phụ, trong mắt tràn đầy vẻ quật cường: "Cha, mặc kệ người có tin hay không, con chỉ là cứu người đó. Chúng con cũng chỉ quen có mấy ngày, cùng hắn không có tư tình. Hắn bị người đuổi giết, không thể rời đi cho nên dùng đao uy hiếp con, bản thân cũng không thể làm gì chỉ có thể đồng ý hắn."

Hắn còn chưa nói xong, Lâm Chiêu không đợi được liền nói chen vào: "Quen biết mấy ngày, lại còn bị đuổi giết. Hôm nay lại còn có thể vì ca ca mà xuất hiện trước mặt mọi người, rõ ràng khi đó Trình đại ca cũng đã nhảy xuống cứu chúng ta, dù hắn không xuất hiện, ca ca cũng sẽ không có việc gì. Hắn làm vậy lẽ nào không sợ người truy đuổi hắn phát hiện ra tung tích à?"

"Quan tâm quá sẽ bị loạn, khả năng cao chính là như vậy."

Y không thể để cho cha mẹ đều tin tưởng vào lời Lâm Tử Tu nói. Lúc nãy Lâm Chiêu đã nói phát hiện Lâm Tử Tu có tư tình với người khác, vì thế mà Lâm Tử Tu xúi y đi câu dẫn Trình Tấn, y vì chuyện này mà cùng Lâm Tử Tu ầm ĩ căn bản là nói dối.

Cho nên khi vừa phát hiện lỗ hổng liền lập tức "nhất châm kiến huyết" mà chỉ ra.

一针见血: nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén.

Lâm Chiêu rất thản nhiên, tuy chuyện cãi nhau là y bịa ra, nhưng y cũng chẳng thấy có lỗi gì, lúc trước Trình Tấn đã nói với y, Lâm Tử Tu đã sớm cùng tên hầu gia kia có tư tình, hiện tại trơ trẽ đứng trước mặt y nói dối, thật ghê tởm.

Bình thường đoan trang đàng hoàng, kết quả chẳng phải là làm ra loại chuyện buồn nôn này sao.

Chính mình cũng làm, vậy mà còn không thấy tự thẹn khi biết chuyện của y cùng Trình Tấn, lại còn muốn trả thù!



Trong lòng Lâm Chiêu hung hăng suy nghĩ. Không nhìn ra Lâm Tử Tu bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thực lại ăn trong bát nhìn trong nồi, đã có nam nhân khác lại còn không chịu buông tay Trình Tấn, thật sự là đáng ghét đến cực điểm.

Lâm phụ vốn đang vì sự quật cường trong mắt Lâm Tử Tu mà xúc động, nhưng vừa khi được lời này của Lâm Chiêu liền tỉnh lại. Đúng vậy, bị người đuổi giết, bắt một ca nhi giấu mình trong khuê phòng đuổi không chịu đi, tình huống như vậy có thể hiểu là sau lưng bị truy đuổi gắt gao. Nhưng lại xuất hiện trước mặt mọi người mà cứu người, hơn nữa lại còn làm tổn thương Lâm Chiêu. Nếu không phải Lâm Tử Tu đối với Lâm Chiêu có uẩn khúc thì người kia hà cớ gì phải làm vậy với Lâm Chiêu.

Mà hai đứa trẻ này ngày thường thân thiết, cũng không biết vì cái gì lại trở mặt, người kia làm sao biết Lâm Tử Tu ghét bỏ Lâm Chiêu?

Nghĩa là Lâm Tử Tu đã nói cho hắn!

Quả nhiên, Lâm Tử Tu đang lừa gạt ông, Lâm phụ uy nghiêm nhìn về phía Lâm Tử Tu: "Đã đến lúc này rồi, con còn không chịu nói thật!"

Lâm Tử Tu thất vọng đến cực điểm, hắn cũng biết cha mẹ thật ra cũng rất yêu thương mình. Kiếp trước Lâm phụ không nói ra, Lâm mẫu lại bị Lâm Chiêu sát hại, cho nên hiện tại cho dù Lâm phụ cùng Lâm mẫu có đứng về phía Lâm Chiêu thì hắn cũng không đem oán hận đổ lên đầu cha mẹ mình. Hắn chỉ hận cái miệng này cái Lâm Chiêu, lợi hại đến mức đổi trắng thay đen, hận bản thân mình tìm không ra chứng cứ gian tình của Lâm Chiêu cùng Trình Tấn.

Có thể bởi vì cha mẹ rõ ràng yêu thương mình nhưng lại không tin tưởng hắn, làm hắn càng thêm khổ sở. Hắn không nhịn được rơi lệ, hét lớn: "Con nói con không có tư tình với người kia, có tư tình thì cũng chính là Lâm Chiêu cùng Trình Tấn. Nếu không phải tại sao Lâm Chiêu khi tỉnh lại, lại nhào vào lồng ngực Trình Tấn mà khóc, dù có mẫu thân có đi tới hỏi han cũng không thấy y bỏ ra."

"Con thật sự từng thấy bọn họ hẹn riêng, còn ôm hôn nhau thắm thiết."

Lâm Tử Tu nước mắt đầy mặt, Lâm Chiêu có thể tùy ý mà sắp đặt hắn thì hắn đương nhiên cũng có thể làm lại.

Trình Tấn thấy mình rất oan uổng, kỳ thực với góc độ của Lâm Tử Tu, hắn và Lâm Chiêu đúng là không phải người tốt, nên bị trả thù.

Nhưng với một Trình Tấn nhân sinh bị xáo trộn thì làm thế nào đây?

Trơ mắt nhìn tên được hời đi tới vả mặt mình sao?

Nghe đoạn đối thoại vừa rồi hắn cũng coi như hiểu rõ, nội tâm của những người ở đây hắn cũng rõ ràng. Tiết Tam không phải do Lâm Chiêu tìm đến, lần trước hắn đã nói với Lâm Chiêu, Lâm Chiêu liền thành trẻ ngoan nghe lời, không làm chuyện dư thừa.

Tiết Tam chính là Lâm Tử Tu tìm, mà Lâm Chiêu cũng là do Lâm Tử Tu tính kế rơi xuống nước, thậm chí là bị phu quân tương lai của Lâm Tử Tu ra tay hại.

Lâm Tử Tu ở kiếp trước vô tội, hắn và Lâm Tử Tu là hai người bị bóp méo nhân sinh liền trở thành người có tội sao?

Chỉ cần Lâm Tử Tu với bọn họ không đụng chạm gì, hắn cũng sẽ không ra tay đối đầu với Lâm Tử Tu.

Mà đã đến lúc này, hắn cũng sẽ không đứng yên chịu trận.

Chuyện tư tình của mình cùng Lâm Chiêu bị lộ ra, Trình Tấn chắc chắn Lâm Tử Tu sẽ thay bọn họ tuyên bố cho mọi người đều biết, hơn nữa sẽ phá hỏng thanh danh của hắn, đối với việc thi khoa cử của hắn sẽ không tốt.

Trình Tấn lên tiếng: "Nếu Tử Tu nói từng thấy ta và Lâm Chiêu gặp riêng, đã làm ra sự tình như kia, vậy thì ngươi hãy nói lại một chút là khi nào ở đâu đi."

Trong lòng hắn biết Lâm Tử Tu chỉ mới vừa trọng sinh về, làm sao có thể biết được thời điểm mà hai người họ gặp riêng với nhau được.

Kiếp trước Lâm Tử Tu còn không biết được chứ nói gì là qua mấy chục năm rồi mới trọng sinh về.

Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là đơn giản ôm mấy cái, cũng rất ít. Nhưng tới mức hôn môi thì lại có chút khác lạ nên chưa từng làm đến.

"Ta...." Đúng như Trình Tấn nghĩ, Lâm Tử Tu không nói ra được.



Không chờ hắn nghĩ ra, Trình Tấn cau mày lần nữa mở miệng hỏi: "À, lúc Tử Tu cùng Lâm Chiêu rơi xuống hồ, ta phát hiện ra trên bờ có một tên thư sinh thần sắc hưng phấn dị thường, muốn nhảy xuống cứu người, ta liền tóm lấy hắn đưa cho Lâm đại ca trông chừng. Bá phụ có thể tra hỏi người nay một chút, nhìn qua có vẻ là hắn đã sớm biết sẽ có người rơi xuống nước." Hắn từ việc đọc nội tâm của Lâm Tử Tu biết được Lâm Tử Tu đã tự mình đi tìm Tiết Tam.

Hơn nữa còn cho tên đó một lượng bạc lớn.

Lâm Thiên Hoa nghe thấy tên mình, liền mở miệng nói: "Đúng vậy, người này là Tiết Tam, học cùng lớp với ta, ngày thường tham hoa háo sắc, lưu luyến nơi phong nguyệt, không phải loại người tốt. Không biết vì sao, hôm nay lại theo được vào. Bây giờ hắn đã bị người bắt lấy, chắc chắn vẫn còn trong phủ." Lâm Thiên Hoa ngày thường không cùng Tiết Tam có giao thiệp gì, hôm nay lại thấy Trình Tấn vẻ mặt nghiêm túc kêu hắn bắt lấy người, hắn liền bắt, chuyện kế kiếp cũng rất khẩn cấp, vẫn luôn quên xử lý.

Sắc mặt Lâm Tử Tu trắng bệch, ngàn vạn không nghĩ tới Tiết Tam lại bị tóm lấy.

Hôm nay, hắn liền biết phản kích lần này của mình đã thất bại.

Hắn cho là... là người như Tiết Tam, coi như là muốn cứu người, người khác cũng chỉ có thể là cảm thấy hắn có ý đồ xầu xa, cũng sẽ không hoài nghi gì khác.

Thời điểm này ở kiếp trước, sự việc chính là xảy ra như vậy.

Có thể là đời này đã bị thay đổi.

Cũng đúng, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu đã nghĩ đến việc tính kế hắn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy tự nhiên cũng sẽ nghĩ tới khả năng đó.

Bản thân Lâm Tử Tu cũng không muốn tự mình ra tay, như việc mua chuộc Tiết Tam, còn có việc ra tay đẩy Lâm Chiêu xuống nước, nếu như là người ngoài ra tay thì đương nhiên sẽ rất khó mà liên lụy lên người hắn. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, bên cạnh hắn không có ai. Nửa đời trước của hắn luôn được nuông chiều đến đơn thuần, hoàn toàn không ngờ được thứ đệ Lâm Chiêu sẽ ra làm ra những chuyện ác độc như vậy.

Mà Lâm Chiêu từ nhỏ ở trong phủ đã được sủng ái, đối xử với hạ nhân cũng rất hào phóng, chẳng hề khắt khe, những hạ nhân hầu hạ Lâm Chiêu đều cảm thấy y rất tốt.

Lâm Tử Tu là một đích tử, hoàn cảnh trong nhà an ổn, không có gì phải trạch đấu. Hắn từ xưa đến nay căn bản không hề có ý nghĩ gì về việc bồi dưỡng hạ nhân trung thành cho mình. Mà hắn cũng chỉ là người bình thường, không dám làm loại chuyện dơ bẩn như vậy, hắn cũng sợ bị người khác tiết lộ ra bên ngoài.

Cho nên cũng chỉ có thể tự mình làm.

Bây giờ liền xảy ra vấn đề.

Lâm phụ vẫn luôn lẳng lặng quan sát biểu tình của hai đứa bé, Lâm Chiêu thì vẫn luôn một mực cây ngay không sợ chết đứng, không có chút gì là chột dạ. Ngược lại là đích tử của ông, nói chuyện không rành mạch, một lòng chỉ muốn kéo thứ đệ xuống, lúc này mặt mày cũng đã bị dọa đến trắng bệch, lòng ông liền biết những chuyện này đích tử đã làm ở sau lưng không ít.

Ông sai người hầu bên người đi tra hỏi Tiết Tam một chút.

Không bao lâu người hầu liền trở lại: "Lão gia, Tiết Tam nói rằng có một người mặc đồ đen toàn thân tìm đến hắn, cho hắn nhiều bạc, sai hắn đếm tiệc thưởng hoa ở Lâm phủ, cứu tiểu công tử Lâm phủ bị rơi vào nước lên. Sau khi chuyện này thành công, người kia còn sẽ cho hắn thêm một túi bạc. Chúng ta đã đến nhà Tiết Tam, quả thật là có giấu một túi bạc, số lượng không nhiều, khoảng hơn trăm lượng."

Hơn trăm lượng không phải là con số nhỏ, Lâm gia mặc dù là phú thương, thế nhưng mỗi tháng tiền tiêu vặt của bọn trẻ đều được giới hạn. Đương nhiên, ngoài tiền này, cũng có thể tìm thêm....

Lâm Chiêu là thứ tử, khi có tiền liền cái gì cũng muốn mua, trong tay chỉ có chút bạc, không được bao nhiêu, ngày bình thường đều vung tay quá trớn, chẳng hề tiết kiệm gì. Mẹ y cũng chỉ là một di nương, trong nhà khó khăn, còn phải lấy tiền giúp đỡ nhà mẹ đẻ, không thể đưa cho Lâm Chiêu quá nhiều tiền.

Ngược lại là Lâm Tử Tu, có khoảng đồ cưới phong phú của nhà ngoại Lâm mẫu, trong tay có không ít bạc.

Lâm phụ nhắm mắt lại, sau đó nhìn về phía Lâm Tử Tu: "Con còn có gì để nói không?"

Lâm Tử Tu chảy nước mắt: "Cha, việc này là con làm, nhưng con làm như vậy, thật sự là vì hai người kia có tư tình, không thì tại sao con lại làm ra chuyện như vậy với Lâm Chiêu chứ."

Có thể bây giờ đã không còn ai chịu tin hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK