Trong lớp có thêm sáu học sinh mới chuyển vào, giáo viên chủ nhiệm dựa vào kết quả mà sắp xếp lại chỗ ngồi.
Nhóm bốn người không thay đổi nhiều, chỉ là từ những hàng đầu chuyển xuống gần cuối lớp. Học sinh nam duy nhất mới chuyển đến ngồi sau Lý Đông, ở bàn cuối cùng.
Do sắp lên lớp 11, không còn tập trung vào các môn khoa học nữa, các môn xã hội lại không có nhiều bài tập, vì vậy suốt mùa hè, lớp 11/3 chỉ có sáu quyển bài tập hè của các môn Văn, Toán, Anh, Lịch sử, Địa lý, Chính trị do trường phát, cùng với sáu bài nhật ký hàng tuần do giáo viên Văn giao. Bài tập ít đến mức lạ thường và rất thoải mái.
Tần Bạch sợ mình sẽ mắc bệnh trì hoãn, ngay tuần đầu tiên nghỉ hè, cô đã tự nhốt mình trong phòng, mỗi ngày hoàn thành một quyển bài tập hè và một bài nhật ký, làm liền sáu ngày là xong.
Sau khi hoàn thành hết, sáng ngày thứ bảy Thẩm Minh Hiên đến đón cô, cùng đi ăn sáng, đến khu trò chơi gắp thú bông, rồi đặt vé xem phim. Hai người đợi giờ chiếu phim tại tiệm bánh gần rạp chiếu phim.
Tiệm bánh có món bánh matcha rất ngon, Tần Bạch ăn từng miếng từng miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết một miếng bánh.
Thẩm Minh Hiên không nói gì, đẩy phần bánh của mình chưa động đến qua, uống cà phê và nhìn cô cười.
“Anh có nghĩ em ăn nhiều quá không?”
Mặc dù nói vậy, Tần Bạch vẫn rất thẳng thắn tiếp tục ăn bánh, rồi tự biện minh, “Thật ra em không ăn nhiều lắm, nhưng cái này ngon quá, em không thể kiềm chế được.”
Thẩm Minh Hiên nhìn Tần Bạch rõ ràng rất thích ăn mà giả vờ nghiêm túc, chỉ muốn cười, nhưng vẫn bảo vệ sự quật cường nho nhỏ của bạn gái, “Không sao, anh nuôi nổi.”
Rồi anh mở điện thoại lên Taobao mua bột matcha. Bánh này phải làm thế nào? Anh làm thì chắc chắn ngon hơn ở tiệm này!
Hôm nay hai người xem một bộ phim về “thanh xuân đau khổ”, tóm lại là câu chuyện về cặp đôi yêu sớm rồi đủ thứ vấn đề cuối cùng chia tay.
Ra khỏi rạp, Tần Bạch luôn miệng nói về cốt truyện:
“Phim này giả quá!”
“Thời cấp 3 làm gì có nhiều thời gian như vậy!”
“Mỗi ngày phải làm bài tập nhiều như vậy còn tâm trí đâu mà đánh nhau, cúp học!”
“Phá thai cũng giả quá, đại học còn chưa thấy chuyện này.”
Nói một lúc bỗng nghĩ ra gì đó, kéo tay áo Thẩm Minh Hiên, “Anh không lén lút trên QQ tán tỉnh cô gái khác chứ? Ở khối các anh có ai cố ý tìm anh hỏi bài rồi nói chuyện khác không? Em nói cho anh biết, nếu anh dây dưa không rõ với người khác thì em…”
“Em sẽ làm sao?”
Thẩm Minh Hiên bỗng cúi đầu, ghé sát tai Tần Bạch hỏi.
“Em sẽ cắn anh!”
Tần Bạch hung dữ nói.
Thẩm Minh Hiên cười, xoa đầu cô mà không nói gì.
Hai người ăn trưa tại một nhà hàng gia đình, trong không gian yên tĩnh. Sau khi gọi món, Tần Bạch ra bên cửa sổ ngắm nhìn cây trúc bên ngoài.
Gió thổi rụng một chiếc lá trúc, Tần Bạch giơ tay đón lấy, quay đầu muốn khoe với Thẩm Minh Hiên, nhưng không biết từ lúc nào anh đã đứng sau lưng cô, nhân lúc cô quay đầu, anh bế cô lên đặt ngồi lên bệ cửa sổ.
Rồi rất hung hăng cắn cô năm sáu phút, đến mức môi sưng lên.
Tần Bạch vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, tay ôm cổ Thẩm Minh Hiên, đầu tựa vào cổ anh.
Thẩm Minh Hiên hôn lên vành tai Tần Bạch, “Anh chỉ có một mình em thôi, em có thể tùy tiện xem điện thoại của anh, người không quen anh không nói chuyện, cả đời này anh chỉ muốn dây dưa không rõ với em, em yên tâm đi.”
Anh lại nói thêm: “Em muốn cắn anh, lúc nào cũng được, anh sẽ không phản kháng.”
Nói xong cười khẽ bên tai Tần Bạch, làm cô phải dùng nắm đấm nhỏ đánh vào ngực anh.
Ăn xong, Thẩm Minh Hiên đưa Tần Bạch về nhà, lấy ra bảy bức thư tình. Mấy ngày trước Tần Bạch ở nhà làm bài tập, hai người không gặp nhau, nhưng mỗi ngày đều có thư tình, không thiếu ngày nào.
Nhận được thư tình và một cái hôn, Tần Bạch mới lên lầu về nhà.
Trước đây khi chưa bên nhau, Thẩm Minh Hiên ít nói, lạnh lùng, nhưng sau khi bên nhau, Tần Bạch mới phát hiện Thẩm Minh Hiên có rất nhiều hành động “thả thính”.
Trước kia là những tờ giấy nhỏ ghi thơ và lời tâm tình cho cô.
Sau đó, vào sinh nhật của anh, Tần Bạch tặng anh một cây bút máy, Thẩm Minh Hiên bắt đầu viết thư tình mỗi ngày, dùng loại giấy viết thư và phong bì rất đẹp.
Nào là “em là phần còn thiếu trong cuộc đời anh, có em cuộc sống của anh mới hoàn chỉnh, mới có sắc màu…”
Những lời yêu đương ngọt ngào từng câu từng chữ.
Nhưng anh là chòm sao Ma Kết mà!
Trường học nghỉ hè từ giữa tháng 7, nhưng học sinh chuẩn bị lên lớp 12 phải nhập học sớm, từ ngày 3 tháng 8 đã phải đến trường học.
Đôi bạn trẻ vừa bên nhau ngọt ngào một tuần đã bị buộc phải tách ra.
Ba mẹ Thẩm Minh Hiên đi công tác, ngày 2 tháng 8, Tần Bạch dứt khoát đến nhà Thẩm Minh Hiên giúp anh chuẩn bị đồ đạc cho năm học mới.
Sách ôn tập trong năm năm, đề thi đại học mô phỏng của ba năm, bộ đề Thiên Lợi 38, bút chì bấm 0.5, bút chì 2B, vở, giấy rời, bài thi…
Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, cái hộp đựng mới mua cũng được lau sạch từ trong ra ngoài.
Lớp 12 và lớp 10, 11 không học chung tòa nhà, họ được xếp riêng ở tòa nhà phía Tây sân trường, xung quanh là rừng cây gỗ dương, rừng liễu và rừng trúc, trong ngày hè nóng bức quả thật mát mẻ hơn các nơi khác trong trường, chỉ là cũng có nhiều muỗi hơn.
Do là tòa nhà cũ, trang thiết bị trong lớp học cũng kém hơn, tòa nhà mới có điều hòa và tủ đựng đồ cho từng người, nhưng tòa nhà cũ chỉ có bàn ghế. Sách vở và đề thi cho lớp 12 rất nhiều, một chiếc bàn nhỏ không thể chứa hết, trước đây họ đều dùng hộp nhựa lớn để đựng đồ, vì vậy trước khi đến nhà Thẩm Minh Hiên, Tần Bạch đã chuẩn bị sẵn cho anh một cái.
Nghĩ lại thấy không yên tâm, cô còn bỏ thêm trà, bánh và vòng đuổi muỗi vào hộp.
Thẩm Minh Hiên ngồi trên ghế nhìn Tần Bạch bận rộn, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, không quên dặn anh đừng làm hỏng hộp để cô dùng tiếp khi lên lớp 12, có thể lấy may từ học sinh xuất sắc như anh.
Nên đó là lý do cô mua hộp màu hồng nhạt.
Mặc dù trong lòng anh không thích màu hồng nhạt, nhưng vẫn quyết định mang nó đến trường, dù sao cũng là của bạn gái chuẩn bị.
Khi đã sắp xếp xong, Thẩm Minh Hiên ôm Tần Bạch từ phía sau, hôn lên má cô, “Cảm ơn cục cưng, cục cưng của anh đảm đang như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một người vợ tốt.”
“Em không phải!”
Tần Bạch hơi ngượng với danh xưng này.
“Được rồi, được rồi, cục cưng nói gì cũng đúng.”
Thẩm Minh Hiên thuận thế ôm cô lên giường hôn thêm vài cái, sớm muộn cũng là vợ anh, sợ gì chứ.
Gần đây Thẩm Minh Hiên rất thích hôn lên má Tần Bạch, mỗi lần đều phát ra tiếng rõ to.
Còn thường giống như chó liếm, thè lưỡi liếm liếm, giống như tên biến thái, anh cũng không muốn như vậy, chủ yếu là do da của Tần Bạch trắng mịn, mượt mà, chạm vào rất thích, chỉ hôn thôi thì không đủ.
Hôn một lúc rồi dùng má cọ một hồi, Thẩm Minh Hiên mới hài lòng buông Tần Bạch ra, đi vào bếp lấy chiếc bánh matcha ngàn lớp mà anh tự làm ra.
Bột matcha là anh mua vài ngày trước, những ngày này, ở nhà rảnh rỗi, anh đã nghiên cứu cách làm bánh, cuối cùng cũng làm được cái tương đối giống, đầy mong chờ nhìn Tần Bạch ăn và chờ đánh giá.
Tần Bạch chỉ ăn vài miếng rồi không nhịn được đi chơi với mèo, White lớn hơn nhiều, lông trắng như tuyết, cảm giác sờ vào rất thích, hơn nữa lại rất bám người, từ khi vào cửa đã quấn lấy Tần Bạch, vừa rồi dọn đồ không có thời gian chơi với nó, bây giờ rảnh rỗi Tần Bạch chỉ muốn chơi với mèo.
Thẩm Minh Hiên không hài lòng khi thấy sự chú ý của Tần Bạch hoàn toàn bị con mèo thu hút, anh tự lấy thìa tiếp tục ăn.
“Em thấy ngon không?”
“Cũng được.”
Cũng được!
Thẩm Minh Hiên nghe thấy thì tức giận, anh khó khăn lắm mới học được cách làm bánh, Tần Bạch chưa ăn được bao nhiêu đã đi chơi với mèo, đánh giá lại chỉ là “cũng được”?
Mấy ngày trước khi ăn ở tiệm bánh, cô đã ăn không ngừng, không phải sao?
Còn khen người ta làm ngon nữa!
Anh thua cả nhân viên tiệm bánh sao?
Thẩm Minh Hiên cảm thấy ấm ức.
Nhưng mà, Tần Bạch đã ăn trưa trước khi ra khỏi nhà, lúc này không đói, chỉ tiện miệng đáp “cũng được”.
So với hôm đó, chơi mấy tiếng thì thì đương nhiên là không thèm ăn lắm.
Thẩm Minh Hiên lặng lẽ ăn hết miếng bánh.
Tần Bạch vẫn ở bên cạnh chơi với mèo, rất vui vẻ.
Thẩm Minh Hiên cực kỳ tức giận.
Vì vậy anh giật lấy White ném ra ngoài cửa.
White linh hoạt xoay 360 độ trên không và đáp xuống an toàn.
“Rầm” một tiếng bị nhốt ngoài cửa.
Tần Bạch chưa kịp thương tiếc em mèo bị anh trai vô tình bỏ rơi, đã bị Thẩm Minh Hiên đè xuống giường.
Thẩm Minh Hiên vùi đầu vào cổ Tần Bạch, buồn bực hỏi: “Có phải em ở bên anh chỉ vì còn mèo không. Anh làm bánh cho em mà em không ăn đàng hoàng, em chỉ chơi với nó, có phải em thấy nó đáng yêu hơn anh không. Nó rất đáng ghét, mỗi sáng thức dậy đều kêu làm người ta không ngủ được. Em chỉ được thích anh, không được thích nó.”
Hiếm khi Thẩm Minh Hiên mềm yếu như vậy, hơi thở phả vào cổ Tần Bạch làm cô hơi nhột, giơ tay xoa tóc Thẩm Minh Hiên, định mở miệng an ủi anh, nhưng tóc anh quá mượt nên xoa thêm vài cái.
Thẩm Minh Hiên không đợi Tần Bạch lên tiếng, mũi cọ vào cổ cô, hai tay cù vào eo Tần Bạch.
Tần Bạch chịu không nổi, nước mắt rưng rưng, không còn chỗ trốn, chỉ có thể chớp mắt cầu xin Thẩm Minh Hiên tha thứ.
Có lẽ Thẩm Minh Hiên thật sự không vui, lật người nằm một bên, không nói gì, liếc nhìn Tần Bạch.
Tần Bạch nằm bên cạnh dỗ dành anh thế nào anh cũng không nói gì tiếp.
Nói thích anh, gọi anh là bạn trai, gọi anh là cục cưng, hôn anh cũng vô dụng, Tần Bạch cảm thấy mình thật quá đáng, đã bỏ qua cảm nhận của anh, làm anh không vui.
“Em sai rồi, anh nói làm thế nào mới chịu tha thứ cho em, em đều đồng ý.”
Tần Bạch vẫn đang tự trách, hoàn toàn không phát hiện người bên cạnh đang cười thầm vì âm mưu được như ý.
“Tối nay em ở lại với anh nha.”
Để tỏ ra đáng thương hơn, Thẩm Minh Hiên lại thở dài, “Anh sắp lên lớp 12 rồi, mỗi ngày lịch học đầy ắp, không có thời gian bên em, em còn một tháng để nghỉ, không biết lúc anh ở lớp học em sẽ đi chơi với ai. Haizz, bố mẹ anh không ở nhà chăm sóc anh, không ai quan tâm anh.”
Tần Bạch vốn hơi do dự, nhưng nghe Thẩm Minh Hiên nói thảm như vậy, anh lại không vui, cô mềm lòng liền đồng ý, “Vậy anh đừng buồn nữa, cười lên nào.”
Tần Bạch nhéo má Thẩm Minh Hiên, anh phối hợp cười một cái.
Hai người dính lấy nhau một lúc, gần 4 giờ rưỡi thì ra ngoài gặp Cố Như Sơ và mọi người, để chúc mừng họ lên lớp 12, mọi người hẹn nhau ăn tối trước ngày khai giảng.
Sáu người chia nhau một chai bia, để động viên cho lớp 12 sắp tới, ăn xong sớm ai về nhà nấy, thật sự quyết tâm không chơi bời nữa mà chăm chỉ học hành.
Sau bữa ăn, Tần Bạch và Thẩm Minh Hiên tay trong tay đi dạo về nhà.
Tần Bạch đã báo với gia đình không về, ba mẹ cô cũng không quan tâm cô đi đâu, làm Tần Bạch hơi thất vọng.
Năm ngoái vào thời điểm này, cô tỉnh dậy và phát hiện mình quay trở lại năm 15 tuổi, ban đầu có chút không chân thật, thời gian trôi nhanh đã qua một năm, bên cạnh vẫn là những người bạn thân nhất và người mình thích nhất, vẫn phải đối mặt với kỳ thi đại học, trước đây sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cũng chỉ mới có hai ba năm tuổi trẻ, nhưng quay lại lần nữa, cô đã có nhiều thu hoạch mới.
Những niềm vui nhỏ.
Tâm trạng rất tốt, Tần Bạch ngoan ngoãn theo Thẩm Minh Hiên về nhà, ngoan đến mức đồng ý để Thẩm Minh Hiên ôm ngủ, còn có một nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào.
Đêm đó ngủ rất ngon, sáng tỉnh dậy trong vòng tay Thẩm Minh Hiên, Tần Bạch lén hôn lên má anh, rồi mới gọi anh dậy. Hai người ăn sáng xong, Tần Bạch đưa Thẩm Minh Hiên đến trường, trong ánh mắt lưu luyến của anh, vui vẻ đi tìm Lộ Chi Dao để đi mua sắm.
Lại là một ngày tươi đẹp!