• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Minh Hiên cảm thấy mình sắp mất kiểm soát. Nghe Hứa Triết nói cô bé không ở nhà chơi với Cố Như Sơ mà đến trường làm bảng tên lớp, anh quyết định đến xem, trên đường còn xếp hàng nửa tiếng để mua trà sữa.

Kết quả thì sao?

Vừa đến đã thấy Tần Bạch đứng cùng một cậu trai lạ trước cửa lớp, đứng cực kỳ gần (thật ra là cách nửa mét) không biết đang nói gì, cô bé còn gật đầu phụ họa theo.

Một chút màu xanh thật đẹp.

Thẩm Minh Hiên bừng bừng sát khí bước tới, “Bạn học, còn chuyện gì nữa không?”

“Không…”

“Vậy đi đi, chúng tôi còn có việc.”

Không chờ Đào Nhiên trả lời, anh kéo Tần Bạch đi xuống cầu thang.

Khu lớp học của lớp 10 và lớp 11 gần cổng nam của trường, phía tây là sân bóng rổ. Tần Bạch ngồi ở ghế bên cạnh sân uống trà sữa.

Thẩm Minh Hiên đưa cô tới đây rồi không nói gì nữa, chỉ chăm chú xem người ta chơi bóng rổ.

“Nếu không có việc gì, tôi về làm bảng tên lớp tiếp đây.”

“Em… muốn yêu sớm không?”

Thẩm Minh Hiên hỏi xong cũng sững sờ trước lời nói của mình.

Tần Bạch: …

Thẩm Minh Hiên: “Ý tôi là chuyện lúc nãy…”

“Là người lớp bên cạnh, không quen.”

Tần Bạch hút một ngụm trà sữa, “Tôi sẽ không yêu sớm, tôi phải học hành chăm chỉ.”

“Ừm, học hành chăm chỉ.”

Hai ngày qua, Tần Bạch luôn nghĩ về chuyện hôm thứ bảy, Thẩm Minh Hiện chỉ bảo cô học hành chăm chỉ, không nói gì thêm nữa, đưa cô về tận cửa lớp, trước khi đi còn xoa đầu cô.

Tần Bạch không hiểu lắm, nhưng lại thấy hơi rung động.

Anh ta vừa nói gì nhỉ?

Yêu sớm.

Thứ hai chỉ học buổi sáng, buổi chiều, các lớp bắt đầu chuẩn bị cho hội thao.

Bảy nam sinh trong lớp đột nhiên thay đổi, đảm nhận việc mua nước và trang trí khán đài.

Xong việc trong lớp, Tần Bạch không đợi Cố Như Sơ, về nhà lấy quần áo thể thao.

Lục lọi quần áo, cô tìm thấy mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm giấu trong tủ, tiện tay lật vài trang.

“Người này thật đáng ghét, nữ chính thầm nghĩ.”

“Gần đây luôn gặp anh ta, có vẻ hơi để ý.”

“Thật sự rất thích anh ấy, muốn tỏ tình, muốn ở bên anh ấy.”

Tần Bạch cảm thấy nội dung thật sến súa, nghi ngờ sở thích trước đây của mình, sao lại đi đọc được mấy truyện tình cảm sến sẩm thế này, đầu óc chứa đầy mấy thứ này mà còn đậu đại học, đúng là kỳ tích.

Lấy xong quần áo ra ngoài, tiện thể mang mấy cuốn sách xuống tầng vứt bỏ.

Ra đến cổng khu, qua đường, xe cộ qua lại, Tần Bạch thấy Thẩm Minh Hiên mặc đồng phục xanh trắng giống mình, từng bước tiến vào cổng khu đối diện.

Dù mặc đồng phục rộng rãi, gương mặt Thẩm Minh Hiên vẫn nổi bật giữa đám đông.

Gần đây thật sự gặp anh ta rất thường xuyên, anh ta thật sự rất tốt.

Dù có lúc độc miệng, nhưng khi giảng bài lại rất kiên nhẫn, ít nói nhưng biết quan tâm, tuần trước cô đau dạ dày, Thẩm Minh Hiên còn mang thuốc, giám sát cô uống rồi nhắc cô uống nước ấm, còn có trà sữa và cái xoa đầu của anh nữa.

Và anh ta thật sự rất đẹp trai.

Thích anh ta không?

Thích chứ.

Tần Bạch đăng ký thi chạy 200m nữ, tập hơn một tuần, dễ dàng đạt giải nhất.

Lúc nhận giải thì thấy Tư Niệm và Tất Minh Chi đạt giải nhất 200m nam nữ lớp 11.

“Tiểu Bạch, qua lớp tôi chơi đi.”

Tư Niệm kéo cô sang khu lớp 11, Tất Minh Chi từ từ đi theo, “Lát nữa Thẩm Minh Hiên chạy 1500m, cùng cổ vũ cho cậu ấy nha.”

Thẩm Minh Hiện đang cúi đầu ghim số áo bằng kim băng, Hứa Triết giúp ghim đằng sau, nghe thấy tiếng Tần Bạch, Thẩm Minh Hiên lập tức quay lại, thấy Tần Bạch đang nói chuyện với Cố Như Sơ, không để ý đến mình, anh cau mày, quay lại mắng Hứa Triết: “Cậu đâm trúng tôi rồi!”

Hứa Triết: “Tại cậu cứ động đậy đó!”

Giống như bảo mẫu, ghim số giúp cho mà còn bị mắng, không muốn hầu hạ nữa.

Đưa cái kim băng cuối cùng cho Tần Bạch, Hứa Triết ngồi một góc giận dỗi.

Tần Bạch nhận cái kim băng còn hơi ngại, thấy mọi người đang bận rộn không ai chú ý, cô liền chạy ra sau lưng Thẩm Minh Hiên, cúi đầu cẩn thận ghim số, trong lòng lại thầm cười.

Từ khi nhận ra mình thích Thẩm Minh Hiên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần như vậy, ngón tay còn chạm vào áo của anh.

Ghim số xong, Thẩm Minh Hiên quay lại, Tần Bạch ngẩng lên, thấy Thẩm Minh Hiên mỉm cười, đôi mắt đào hoa nhìn cô rất dịu dàng.

Tần Bạch đột nhiên thấy hơi nóng, vội nhìn sang chỗ khác, “Cố lên nhé.”

“Ừm.”

Thẩm Minh Hiên nhìn vào huy chương trên cổ Tần Bạch, “Chỉ nói cố lên thôi à, có thiếu thành ý quá không?”

“Không thì sao, có thành ý thì phải chạy thay anh à?”

“Chạy thay thì không cần, cho tôi huy chương là được.”

Tần Bạch che huy chương của mình lại, huy chương của trường trung học trực thuộc đại học Y được thiết kế rất đẹp, hai kiếp sống rồi Tần Bạch mới được cầm lần đầu, còn chưa cầm nóng tay nữa, nhưng, người mình thích muốn, “Cũng được, anh phải chạy nhanh lên đó.”

“Yên tâm.”

Thẩm Minh Hiên vỗ nhẹ lên đầu Tần Bạch, quay đầu đi chuẩn bị.

Thẩm Minh Hiên chân dài, bình thường lại thường xuyên rèn luyện, trước khi thi đấu còn được cô bé giúp anh ghim số nữa, tâm trạng rất tốt, nên anh bất ngờ giành được hạng nhất.

Tần Bạch thật sự để lại chiếc huy chương của mình cho Thẩm Minh Hiên. “Anh phải đối xử tốt với nó nhé, đây là lần đầu tiên tôi đoạt huy chương đó.”

“Anh sẽ đặt nó lên bàn thờ luôn nhé.”

Thẩm Minh Hiên nhìn cô gái nhỏ lảm nhảm, rồi đeo huy chương của mình lên cổ cô.

Mặt Tần Bạch đỏ bừng, việc trao đổi huy chương như vậy làm người ta nghĩ hơi nhiều.

Thẩm Minh Hiên làm vậy, liệu có phải anh cũng hơi thích cô không?

Hội thao kéo dài hai ngày, lớp 10/3 không đạt thành tích cao vì số lượng học sinh và tỉ lệ nam nữ, nhưng vì số bài viết nhiều nên được giải thưởng tinh thần văn minh, thật ra những lớp không có thành tích đều được giải này, nhưng có còn hơn không. Đây là lần đầu tiên cả lớp cùng nhau nhận giải, mọi người vỗ tay chúc mừng.

Hội thao kết thúc thì kỳ nghỉ Quốc khánh bắt đầu, giáo viên không giao nhiều bài tập, học sinh vốn rất hào hứng, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm thông báo rằng sau kỳ nghỉ sẽ có bài kiểm tra tháng đầu tiên.

Các học sinh mới lớp 10 vừa bay nhảy tự do được một tháng sẽ phải đối mặt với thử thách đầu tiên, khiến cho Tần Bạch không còn tâm trạng ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ.

Ngày đầu tiên nghỉ lễ, Tần Bạch và Cố Như Sơ được đưa đến biệt thự của ông nội, nhà họ Tần tự thân lập nghiệp, ông Tần có hai trai một gái, bác cả là ba của anh họ Tần Thầm, ba Tần Bạch con thứ hai, mẹ Cô Như Sơ là con gái út, người lớn đã lên kế hoạch đi du lịch trong kỳ nghỉ, để ba đứa trẻ không ai trông nom về nhà cũ và giao cho bảo mẫu chăm sóc.

Biệt thự nhà họ Tần ở phía bắc thành phố, gần ngoại ô, xung quanh là những nhân vật có tiếng, không gian yên tĩnh, phong cảnh đẹp, nhưng đi lại không thuận tiện. Muốn đến khu thương mại phải đi khoảng một tiếng, Tần Bạch bận rộn ôn tập, Cố Như Sơ muốn ra ngoài nhưng anh chị họ không hợp tác, đành làm bài tập vật lý để bình tĩnh lại.

Phía đông nhà họ Tần là nhà họ Lâm, chính là nhà của bạn thân Tần Thâm, Lâm Mộ Viễn. Hôm nay có vẻ nhà họ Lâm có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều xe, Tần Thâm thích sang chơi nhà họ Lâm, hôm nay còn không về nhà ăn cơm, buổi tối, Cố Như Sơ đã ngủ, Tần Bạch thấy anh họ như gặp được cứu tinh, cầm bài tập lao đến chỗ Tần Thâm.

Tần Thâm nhìn bài, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ không che giấu: “Anh hy vọng em có thể tự suy ngẫm, tại sao bài đơn giản thế này, người khác làm được còn em thì không?”

Tần Bạch: “…”

Mặc dù miệng chê bai, Tần Thâm vẫn giảng bài cho cô, còn tóm tắt phương pháp và cách làm dạng bài này.

“Em họ Lâm Mộ Viễn rất xinh đẹp.”

Tần Thâm kể chuyện ở nhà họ Lâm hôm nay, mặt hiện rõ vẻ ngơ ngẩn. “Hôm qua cậu ấy còn nói nếu em họ nghịch ngợm thì tuyệt đối sẽ không nuông chiều, hôm nay lại hạn không thể tự mình đút cơm cho con bé.”

Em họ Lâm Mộ Viễn sống ở Mỹ, ít khi về, hai người không thường gặp nhau. Lần này trở về, Lâm Mộ Viễn thấy em họ dễ thương, lập tức muốn trở thành tên cuồng em gái, muốn cưng chiều em gái.

Tần Bạch vỗ vai Tần Thâm, “Em hy vọng anh có thể tự suy ngẫm, tại sao người ta có thể đối xử với em gái mình tốt như vậy, còn anh thì không.”

Sau đó đi lên lầu ngủ.

Ở nhà vùi đầu học bốn ngày, cuối cùng Cố Như Sơ cũng không chịu nổi nữa, sáng sớm kéo Tần Bạch ra khỏi giường, “Dậy đi, hôm nay chúng ta đi chơi.”

“Đi đâu?”

Tần Bạch dụi mắt, vẫn chưa tỉnh táo.

“Khu nghỉ dưỡng ở Bắc Sơn có tiệc nướng ngoài trời, chúng ta sẽ ở lại đó một đêm.”

Cố Như Sơ nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho hai người, “Hứa Triết đã đặt xe, nửa tiếng nữa đón ở cổng khu dân cư.”

Tần Bạch thức khuya làm bài, lên xe còn mơ màng, tiếp tục ngủ.

Khi tỉnh dậy đã gần đến cổng khu nghỉ dưỡng, không biết từ lúc nào Cố Như Sơ đã ngồi ở ghế sau, suốt đường đi cô dựa vào cánh tay Thẩm Minh Hiên để ngủ.

“Xin lỗi nhé, tôi hơi buồn ngủ.”

Tần Bạch ngồi thẳng dậy, chỉnh lại nếp nhăn trên tay áo Thẩm Minh Hiên.

“Mấy ngày nay học hành vất vả lắm à?”

Thẩm Minh Hiên nghĩ đến việc Cố Như Sơ phàn nàn với Hứa Triết là anh chị họ không chơi cùng cô, rồi nhìn Tần Bạch, “Em có quầng thâm mắt đấy.”

Tần Bạch: “…”

Không muốn nói tiếp chuyện này.

Sáu người đặt hai phòng giường đôi, cất đồ xong, tập trung ở chòi nghỉ trên bãi cỏ, nguyên liệu và bếp than đã chuẩn bị sẵn, họ chỉ cần tự nướng.

Cặp đôi Tất Minh Chi và Tư Niệm đảm nhận việc nướng thịt, xem như bù đắp cho bốn người thường xuyên phải “ăn cơm chó” của họ.

Chơi đùa gần hai tiếng mới kết thúc bữa ăn.

Ăn xong, sáu người thuê xe đạp đi dạo, khu nghỉ dưỡng rất rộng, bao gồm một hồ nước và một ngọn đồi nhỏ, đường mòn bằng phẳng xuyên qua rừng, mang đến cái lạnh se se của mùa thu cho những ngày đầu tháng 10 vẫn còn oi bức, nước hồ phản chiếu bầu trời xanh mây trắng, khi lên đến đỉnh đồi, một số lá cây đã bắt đầu biến vàng, gió thổi nhẹ, lá rơi từ từ.

Lên đến đỉnh đồi, có một quán cà phê bằng gỗ, mọi người chơi mệt rồi chuẩn bị vào nghỉ.

Trong mũ Tần Bạch có một chiếc lá rơi vào, Thẩm Minh Hiên đi sau cô, nhặt chiếc lá bỏ vào túi quần, mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK