• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Salad days
“Kêu ‘cữu cữu’ hình như cũng không tệ”
Khóe miệng Ôn Trạch nhếch lên vui vẻ - “Bé ngoan sẽ có thưởng”
Bàn tay to của hắn nâng cánh mông Thời Dĩ Thiên lên, kéo về phía căn dương v*t của mình. Quy đầu như có sinh mệnh liền hướng về phía sâu trong tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên, một lực lớn xỏ xuyên tử cung Thời Dĩ Thiên làm hắn có chút đau đớn.
“Ah………” - Thời Dĩ Thiên hét lên một tiếng, mày nhăn lại, khóc đến đáng thương - “Đau….đau quá…...ah…..”
“Em sẽ thích thôi” - Động tác của Ôn Trạch cũng chưa từng dừng lại. Căn dương v*t lúc này đã đỉnh đến chỗ sâu nhất, lại lớn thêm một vòng.
Một lượng lớn dâm dịch cứ thi nhau chảy ra, Thời Dĩ Thiên khóc đến chóp mũi đỏ bừng, nước mắt làm ướt cả tấm bịt mắt.
“Đi ra ngoài….đau quá….tôi không cần….” - Hắn muốn cự tuyệt Ôn Trạch, chính là lời nói phát ra lại mềm tựa như bông, nghe lại như đang làm nũng.
Tuy rằng đau, nhưng tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên lại sung sướng mà cắt hút căn dương v*t to lớn này. Thịt non bên trong mấp máy giống như vừa hút vừa mát xa, có thể cảm nhận được từng mạch máu trong đó.
Thật thoải mái…..Căng quá…….Sung sướng…..
Thời Dĩ Thiên cảm thấy phần hạ thân như không còn là của mình nữa, chân đã mềm nhũn, hai cái huyệt đã hoàn toàn dùng bản năng là cắn lấy cự long Ôn Trạch.
“Ahh….Thoải mái quá….Cữu cữu…” - Thời Dĩ Thiên nỉ non, cầm lòng không đậu mà vươn đầy lưỡi ra liếm liếm cánh môi.
“Haaa……” - Ôn Trạch thở ra một ngụm hơi nóng.
“Bé yêu, em quả thật là giống như mỹ vị trong tưởng tượng của tôi”
Hai chữ ‘Cữu cữu’ này được nói ra làm cho Thời Dĩ Thiên có cảm giác loạn luân, làm gương mặt hắn càng đỏ bừng, giờ phút này may mắn là hắn được che mắt lại, giống đực phía trên sẽ không nhìn được suy nghĩ trong lòng mình.
“Thả lỏng một chút nào, em không muốn càng sung sướng hơn sao?” - Ôn Trạch bắt đầu động.
Tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên hút thật chặt, lúc Ôn Trạch rút ra cũng có chút gian nan. Đỉnh quy đầu kia cọ vào tử cung cơ bản là cũng không cần nhiều kỹ xảo cũng đã làm Thời Dĩ Thiên nước sốt đầm đìa. Tiểu huyệt cứ vậy mà mấp máy giữ chặt cự vật.
“Đừng đi mà….ahh”
Giây tiếp theo Ôn Trạch liền hung hăng mà cắm vào, làm Thời Dĩ Thiên sướng tới mức khóc nức nở. Lúc Ôn Trạch làm tình cũng không thích chơi kiểu gì đa dạng, hơn nữa cũng không cần gì nhiều, chỉ vậy thôi cũng đã làm Thời Dĩ Thiên cao trào không ngừng.
“Ha….ah….muốn….muốn chết mất……”
Ôn Trạch giữ chặt tay Thời Dĩ Thiên ấn giữ trên bụng nhỏ của hắn - “Sờ xem nào, lớn như vậy mà em còn ngậm hết”
“Ohhh………”
Mỗi lần Ôn Trạch tiến vào, Thời Dĩ Thiên đều sờ đến bụng nhỏ của mình. Thật đáng sợ, bụng giống như là bị xuyên qua. Thực sự là lớn như vậy sao?
Thời Dĩ Thiên cũng chưa nhìn qua dương v*t của Ôn Trạch, nhưng hắn có chút tưởng tượng ra được. Giờ phút này hắn vì liên tục cao trào nên cả người đều biến thành màu hồng phấn. Bị cắm đến hỏng mất……
Đỉnh dương v*t Thời Dĩ Thiên không ngừng tràn ra từng chút tinh dịch, hắn đã không còn bắn được nữa rồi, cảm giác sung sướng quá mãnh liệt, quy đầu không dừng được, cứ tích tách tí tách chảy ra.
Thời Dĩ Thiên bị Ôn Trạch bế lên ngồi vào lòng hắn, giống đực lại cường hãn mà đỉnh lên, muốn đem hai căn cự vật khảm sau vào. Núm vú trước ngực cũng bị hút lấy, Thời Dĩ Thiên ngửa đầu rên rỉ, tứ chi vô lực, đôi mắt vì bị che khuất mà cái gì cũng không thấy, hai tay không ngừng gắng sức bắt lấy lung tung, rồi ôm lấy đầu Ôn Trạch.
Sợi tóc chạm vào mềm mại như tơ lụa, trượt qua khe hở của bàn tay, đem tới cảm giác ngứa ngáy, Thời Dĩ Thiên theo bản năng nắm lấy một lọn tóc.
“Thích hả?”
Ôn Trạch không hỏi rõ là thích cái gì, nhưng Thời Dĩ Thiên hiểu là hắn muốn hỏi về mái tóc.
“Dạ” - Mái tóc dài phi thường mỹ lệ.
Thời Dĩ Thiên mơ hồ nghe được tiếng khẽ cười của giống đực, ngay sau đó lại im lặng, thay đổi tư thế, đem Thời Dĩ Thiên tựa vào đầu giường rồi dùng sức mà đâm vào. Thời Dĩ Thiên bị cắm đến nói không nên lời, miệng chỉ có thể thốt ra tiếng rên rỉ dâm đãng. Căn dương v*t đem từng nếp thịt hậu huyệt căng ra, mỗi lần ra vào đều chạm đến điểm mẫn cảm nhất.
Tốc độ của Ôn Trạch càng lúc càng nhanh, sức cũng càng lúc càng lớn, mãnh liệt tới mức từng lỗ chân Thời Dĩ Thiên như giãn hết ra. Trí óc cũng mơ hồ, ngón tay thon dài luồn vào tóc Ôn Trạch, không thể khắc chế mà muốn tiến vào lòng ngực Ôn Trạch. Từng đợt tê dại kéo đến như những cơn sóng, dập dìu mãi không dứt. Cuối cùng, Thời Dĩ Thiên không chịu được mà cắn lên bả vai Ôn Trạch, tiểu huyệt phun trào - hắn lại cao trào.
Ôn Trạch kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy cảm xúc tê dại kéo đến tận xương, quy đầu bị hút lấy, tinh dịch cũng không khống chế được mà bắn ra từng cơn, liên tục không ngừng, Ôn Trạch thậm chí còn cảm giác dương v*t mình hơi hơi bắt đầu đau, tinh dịch trong tinh hoàn như đang bị hút khô. Cao trào quá mãnh liệt làm thân thể Thời Dĩ Thiên có chút không chịu được, liền rơi vào hôn mê.
Trong mơ hồ, Thời Dĩ Thiên cảm giác có một dòng nước mát lạnh chảy vào miệng mình. Cổ họng hắn cũng muốn rát rồi, lập tức uống lấy từng ngụm, đang lúc cảm thấy đói bụng, lại có dịch dinh dưỡng mùi vị ngọt ngọt chảy vào. Tiểu huyệt vẫn luôn được ra vào, rất thoải mái nhưng cũng không quá mãnh liệt. Thời Dĩ Thiên chính là thích khoái cảm luôn được duy trì như vậy, mãi không dứt. Giấc ngủ này hắn ngủ ngon hơn nhiều những lần trước. Từ khi tiến vào động dục, hắn luôn bị tình dục tra tấn, đến ngủ cũng không yên.
Lúc Thời Dĩ Thiên tỉnh dậy, hắn cảm giác mình đang được ôm vào lòng, dưới thân hai tiểu huyệt vẫn được dương v*t cắm, dương v*t tuy rằng không động nhưng tiểu huyệt hắn vẫn luôn chủ động liếm hút, khăn bịt mắt trước bị ướt đã được đổi một cái mới khô ráo.
“Ahh…….” - Thời Dĩ Thiên nhịn không được mà thoải mái rên rỉ.
Môi bị hôn qua một chút, sợi tóc mềm mại lướt qua mặt Thời Dĩ Thiên. Là vị Xà tộc ‘Cữu cữu” kia còn chưa đi. Nam nhân trầm thấp mà nói bên tai Thời Dĩ Thiên: “Nghỉ ngơi tốt rồi sao, bé yêu?”
“Dạ” - Thời Dĩ Thiên nhẹ gật đầu. Một giấc ngủ này làm hắn rất vừa ý.
Eo Ôn Trạch lại đĩnh lên, dương v*t trong tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên giật giật - “Vì để em ngủ ngon mà hai căn này của tôi còn chưa được ăn no đấy”
Hai tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên mẩn cảm mà mấp máy, dương v*t của tên Xà tộc này vừa to vừa dài lại bá đạo nhưng tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên vẫn hàm chứa được. Thời Dĩ Thiên nhẹ nhàng nói - “Cám ơn”
Ôn Trạch cúi đầu nhìn tiểu giống cái trong lòng, một tay chống đầu nằm nghiêng - “Cám ơn ai?”
“Cám ơn người” - Thời Dĩ Thiên nói
Thanh âm Ôn Trạch vẫn ung dung - “Em nên gọi tôi là gì?”
Mặt Thời Dĩ Thiên chậm rãi ửng đỏ, lẩm bẩm nói - “....Cữu cữu……”
Tên Xà tộc này có phải là có sở thích quái dị gì không?
“Ngoan” - Ôn Trạch cúi đầu hôn lên môi Thời Dĩ Thiên một cái như đang khen thưởng. Tiếp tục nói - “Chúng ta tiếp tục chứ?”
Lời này tuy là hỏi nhưng thực ra Ôn Trạch không phải là đang hỏi ý kiến Thời Dĩ Thiên. Vừa dứt lời Ôn Trạch liền bắt đầu ra vào. Mấy ngày kế tiếp Thời Dĩ Thiên bị Ôn Trạch lăn qua lộn lại dùng các loại tư thế mà làm, mỗi lần làm đều đến tận tử cung. Thời Dĩ Thiên trước nay đều không biết mình có thể dễ cao trào đến như vậy.
Một lần nữa lại nặng nề ngủ, đến khi mở mắt, Thời Dĩ Thiên phát hiện mình đã có thể nhìn thấy. Hắn vừa tỉnh thì Quý Quân liền ôm vào lòng, Chris cũng đi tới.
“Bảo bảo, em cảm thấy thế nào rồi?” - Quý Quân hỏi
Thời Dĩ Thiên lắc đầu - “Em không làm sao, cảm thấy tốt hơn rồi”
Quý Quân nhẹ thở ra, Chris cũng kêu nhóm y tế đi vào.
Tiến sĩ Cook vui vẻ - “Chúc mừng cậu, Thời Dĩ Thiên, cậu đã thành công vượt qua kỳ động dục đầu tiên, hoàn thành thức tỉnh, chúng tôi đã kiểm tra thì thấy thiên phú của cậu vượt qua cấp SSS”
“Xét thấy trong đế quốc chưa có xuất hiện giống cái thiên phú cao như vậy, nên chúng tôi cũng không thể  xác định cấp bậc của cậu, nên tôi đã báo lên Hiệp hội”
“Sau khi thảo luận, Hội trưởng cuối cùng quyết định cấp bậc của cậu là cấp X”
“Cậu sẽ là giống cái đầu tiên trên đế quốc có cấp X”
“Một lúc sau, Giống cái từ Hiệp hội sẽ đến Thần Hi và đưa cậu đến Thủ đô Lam Tinh. Dựa theo phong tục của đế quốc, giống cái có cấp A trở lên sẽ được phong Tử tước, giống cái trên cấp A sẽ phong Bá trước. Bởi vì trước giờ chưa xuất hiện giống cái cấp X nên Hiệp hội cũng chỉ có thể tạm thời xin cho cậu vị trí Bá trước”
Tin tức mà Cook mang đến là rất lớn. Một hồi lâu Thời Dĩ Thiên mới có thể phản ứng lại.
Hắn là cấp X?
Sẽ bị phong làm Bá tước?
Lúc Thời Dĩ Thiên đi học, thầy đã dạy là mỗi giống cái nếu được phong tước vị đều vô cùng vinh dự cùng địa vị tôn quý nhưng thật chất cũng không có quyền lợi gì. Nhưng mà nếu ai có tước vị sẽ có đặc quyền riêng, đầu tiên mỗi tháng sẽ được đế quốc cho một khoản tinh tệ đủ để cho giống cái có một cuộc sống xa xỉ. Chuyện đối với Thời Dĩ Thiên tất nhiên là việc tốt.. 
Nhưng mà việc này không quan trọng, hắn cũng không phải vì có cấp bậc cao mà vui vẻ. Thời Dĩ Thiên tiêu hóa thông tin của Cook trong chốc lát rồi hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất - “Thụy Nặc tỉnh rồi sao?”
Hắn lại nói - “Như vậy thì nhân viên (của Hiệp hội) khi nào đến?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK