• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Salad days
“Mật hoa đổ rồi” - Quý Quân nói.
Lá sen đã bị Thụy Nặc vứt qua một bên, mật hoa bên trong chảy đầy sàn, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào, cũng không biết mà mùi mật hoa hay mùi trên người Thời Dĩ Thiên nữa. Nhưng giờ này còn ai để ý chuyện này nữa.
Thụy Nặc không quan tâm gì nữa mà kịch liệt hôn môi Thời Dĩ Thiên, dương v*t cứng rắn lúc này thẳng tắp cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên.
“Ah...Ah……”
Đột nhiên bị cắm vào bất ngờ như vậy làm eo Thời Dĩ Thiên tê rần đi, hai chân cũng nhũn rồi. Giờ Thời Dĩ Thiên cũng không cần dạo đầu gì nữa, thân thể hắn sớm đã chuẩn bị xong rồi, giờ hắn chỉ muốn côn th*t lớn tra tấn trong hắn hơn là âu yếm.
Thụy Nặc dường như cũng nghe được suy nghĩ của Thời Dĩ Thiên, nhấn Thời Dĩ Thiên vào ngực rồi bàn tay nâng bờ mông cưỡi lên người hắn. dương v*t chôn trong người Thời Dĩ Thiên cũng bắt đầu thọc rút.
“Ah...Ah….Thụy Nặc….sướng quá…”
Thời Dĩ Thiên mắt đã ngấn nước, ánh mắt mê dại mà nhìn Thụy Nặc, hắn nhìn thấy trong con ngươi hổ phách của Thụy Nặc đều là hình bóng của mình. Hắn liền chủ động ôm hôn Thụy Nặc, cùng Thụy Nặc quấn quít.
Quý Quân từ phía sau đến vuốt ve phần da thịt trước ngực Thời Dĩ Thiên, xoa một vòng, rồi kẹp lấy núm vú nhạy cảm, cố tình khai mào thêm dục vọng của Thời Dĩ Thiên.
“Cùng anh làm tình không sướng hả?” - Môi Quý Quân dán lên bên tai Thời Dĩ Thiên, mang theo tý ghen tuông.
Quý Quân nhẹ gặm cắn vành tai Thời Dĩ Thiên, thè lưỡi liếm lỗ tai Thời Dĩ Thiên, liếm đến phát ra âm thanh đầy dâm mị.
“Ah….A Quân….” - Kích thích như vậy làm Thời Dĩ Thiên thêm mẫn cảm, dâm dịch dưới tiểu huyệt lại càng chảy nhiều hơn.
“Cùng….cùng A Quân….cũng sướng…..nữa….ah…”
Quý Quân xoa nhẹ lên môi rồi thấp giọng cười - “Quả nhiên là đã ăn mật hoa, dỗ đến anh vui vẻ như vậy”
“Em không có…..” - Thời Dĩ Thiên rên rỉ - “Em là….nói sự thật…….”
“Tin em mà” - Quý Quân liền cúi xuống hôn xuống sau gáy Thời Dĩ Thiên, rồi buông từng nụ hôn nóng bỏng dọc theo sống lưng đi xuống.
“A….A Quân…..đừng…..”
Thời Dĩ Thiên còn không biết mình có thể mẫn cảm đến như vậy, chỉ cần Quý Quân lướt qua đến đâu thì liền tê dại đến đó. Hắn vừa muốn tránh đi những khoái cảm đó nhưng đồng thời cũng muốn càng nhiều hơn nữa.
“Em cũng thích kìa” - Quý Quân giọng khàn khàn nói, âm thanh mang đầy tình dục.
Môi Quý Quân đã sắp tới gần mông Thời Dĩ Thiên rồi.
Tư thế giờ của Thời Dĩ Thiên và Thụy Nặc làm Quý Quân không tiện liếm hậu huyệt Thời Dĩ Thiên, chỉ có thể liếm đến kẽ mông mà thôi. Nhưng chỉ cần như vậy đã đủ làm Thời Dĩ Thiên chịu không nổi mà lớn tiếng rên rỉ, tiểu huyệt cũng vì vậy mà co rút càng nhiều, kẹp Thụy Nặc đến sướng mà rên lên.
Quý Quân lại dùng ngón tay ấn nhẹ lên hậu huyệt Thời Dĩ Thiên, rồi vuốt lên những nếp gấp vòng quanh đó. Hậu huyệt Thời Dĩ Thiên cũng rất mẫn cảm, tiểu huyệt phía trước thì đang ngậm dương v*t Thụy Nặc, hậu huyệt cũng bắt đầu tiết dâm dịch.
Quý Quân liền bắt đầu thử dùng 1 ngón tay cắm vào hậu huyệt, hậu huyệt theo bản năng gắt gao mà kẹp lấy dị vật xâm nhập vào. Cảm nhận được ngón tay mình bị thành ruột mềm mại bao lấy, Quý Quân bắt đầu thở hổn hển.
“Ha…..A Quân…..động một chút…..muốn…..ah…..”
Từ kỳ động dục đến nay, hậu huyệt của Thời Dĩ Thiên rất ít khi dùng đến, kỳ thật mỗi lần làm tình thì hậu huyệt phía sau của hắn cũng ngứa muốn chết, cũng muốn có một dương v*t lớn cắm vào. Đây cũng là do cấu tạo thân thể của giống cái ở Lam Tinh, trực tràng của giống cái cũng được coi như là một bộ phận sinh dục, vì đồ ăn đều chứa năng lượng thuần khiết nên khi ăn sẽ được hấp thu hoàn toàn, vì vậy mà không dùng đến trực tràng để bài tiết. Nhưng khoang sinh sản cũng tương tự như tử cung thì vẫn nằm ở tiểu huyệt cho nên vì bản năng muốn duy trì nòi giống nên giống đực thích cắm vào tiểu huyệt nhiều hơn.
Quý Quân chậm rãi rút ngón tay ra rồi lại cắm vào, còn vuốt ve qua thành ruột mẫn cảm nữa, làm Thời Dĩ Thiên liền run rẩy, trong hậu huyệt cũng tự động mấp máy.
“Đút vào..A Quân..Ah…..” - Khóe mắt Thời Dĩ Thiên lại tràn ra thêm nước mắt, nhịn không được mà xin Quý Quân.
dương v*t giữa hai chân Quý Quân cũng sớm đứng thẳng, làm sao có thể không muốn cắm mà âu yếm cái miệng nhỏ này của giống cái của mình chứ, nhưng mà….”
“Bảo bảo, chỗ này của em nhỏ quá, không khuếch trương mà đút vào sẽ làm em bị thương đó”
Thụy Nặc lại dùng sức mà đỉnh đến, cố ý đem dương v*t cắm thật sâu vào tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên, rồi như muốn nghiền nát trong đó - “Bảo bảo, em quên mất anh rồi sao?”
“Không có…...ah…..sâu quá….ô…….đừng…..đừng ma sát…...em sẽ…...sẽ...bắn….”
“Vậy bắn ra nào” - Thụy Nặc cười - “Anh thích nhìn gương mặt cao trào của báo bảo”
Lúc này Quý Quân đã khép 2 ngón tay lại và bắt đầu đút vào hậu huyệt của Thời Dĩ Thiên. Mỗi lần hắn rút ngón tay ra là thành ruột như còn lưu luyến mà cứ hút lấy không buông.
Thời Dĩ Thiên sắp khóc đến nơi rồi - “Muốn…..A Quân……”
Quý Quân cũng không thể nào nhẫn nại nữa, hắn rút ngón tay ra, thay bằng dương v*t mình, quy đầu lớn đặt tại cửa hậu huyệt, từng chút mà đút vào, căng tràn hậu huyệt.
“Ah….ah…...trướng quá” - Thời Dĩ THiên sung sướng mà rên lên.
“Thả lỏng chút…..bảo bảo” - Thành ruột đang cắn thật chặt dương v*t của Quý Quân, nếu không phải vừa mới bắn một lần có lẽ là vừa vào hắn sẽ bị Thời Dĩ Thiên hút đến bắn ra mất, Quý Quân cũng nhịn đến gân xanh nổi đầy trán.
“Ah……...sướng quá………”
Hậu huyệt trống không một thời gian rồi được ăn một căn dương v*t lớn, Thời Dĩ Thiên căn bản là không thể thả lỏng được, hậu huyệt cứ như một cái miệng nhỏ tham lam mà cứ tự động cắn mút lấy dương v*t Quý Quân.
“Ah…..Bảo bảo….” - Quý Quân thở không nổi.
Thụy Nặc phía trước cũng dùng sức mà đâm rút, Thời Dĩ Thiên sướng đến mũi chân cũng cong lại, hai huyệt đều được lấp đầy, cảm giác thật sự quá sung sướng. Quý Quân cùng Thụy Nặc động tác rất hòa hợp, cả hai đều cùng chọc đến điểm mẫn cảm nhất sâu trong 2 huyệt của Thời Dĩ Thiên.
“Ah………….”
Thời Dĩ Thiên thét lên một tiếng, dương v*t phía trước liền bắn tinh, tiểu huyệt cũng phun một lượng lớn dâm dịch. Cùng lúc, Thụy Nặc cũng bắn ra, lượng lớn tinh dịch bắn sâu vào tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên.
dương v*t thô to của Quý Quân vẫn ở trong hậu huyệt như cũ, hắn đang cắn răng mà nhịn qua cơn khoải cảm này, thở ra một hơi, lại chậm rãi chọc rút.
Tại khoảng khắc này, Thời Dĩ Thiên đột nhiên cảm giác được như mình cũng Thụy Nặc và Quý Quân đồng thời liên kết tinh thần lực được với nhau.
Suy nghĩ của Thụy Nặc liền trực tiếp xuất hiện trong đầu Thời Dĩ Thiên
“Bảo bảo ngọt quá………..”
“Bên trong bảo bảo thoải mái quá……”
“Muốn cùng bảo bảo vĩnh viễn không tách rời”
“Yêu bảo bảo chết đi được, muốn ở cùng bảo bảo, cùng bảo bảo sinh một bé bướm nhỏ”
Mà Quý Quân thì lại - “Dĩ Thiên, anh yêu em”
Thời Dĩ Thiên đều bị hai giống đực của mình làm cảm động.
Bọn họ cùng ở trên thuyền hết một buổi chiều, Thời Dĩ Thiên đến cuối cùng đều hết sức không đứng dậy nổi, lúc xuống thuyền còn phải nhờ Quý Quân ôm xuống.
Đương nhiên là buổi tối cũng không có cá của Thời Dĩ Thiên câu, mà Thời Dĩ Thiên còn ngủ gục suốt đoạn đường về lại chòi.
Sau đó, Thời Dĩ Thiên là bị đói tỉnh.
Chờ Quý Quân và Thụy Nặc đút mình ăn no, Thời Dĩ Thiên mới phát hiện là thiếu một người.
“Chris đâu rồi?” - Thời Dĩ Thiên khẩn trương nhìn hai giống đực của mình hỏi, giống như là đang sợ phải nghe đến đáp án kia.
Quý Quân cùng Thụy Nặc liếc nhau một cái rồi Quý Quân nói - “Bảo bảo, Chris đi rồi”
“Cậu ấy cũng không muốn chào em, cậu ấy sợ phải nói câu ‘tạm biệt’ với em”
“Bảo bảo, em đừng giận, cũng đừng quá đau buồn, Chris sẽ trở về mà”
Thời Dĩ Thiên liền thản thốt, Chris cứ vậy mà lén lút đi rồi. Bọn họ làm bạn cùng nhau 13 năm rồi, chưa từng cùng nhau tách ra. Thời Dĩ Thiên đã sớm nhận định 3 giống đực cộng sinh là người nhà của mình. Bọn họ đã không còn chỉ đơn thuần là tình yêu nữa rồi, mà còn là tình thân. Tuy rằng biết là Chris sẽ đi nhưng không nghĩ tới sẽ vội vã như vậy.
Lúc nghe Chris nói, hắn cũng chưa cảm giác gì nhiều, nhưng giờ phút này nghe đến Chris đã đi rồi, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, người cũng rầu rĩ đi.
Nhưng hắn vẫn hiểu rõ Chris - “Em biết, Chris cũng không muốn rời khỏi, anh ấy chỉ là có việc phải xử lý, xử lý xong sẽ về”
“Bảo bảo……” - Quý Quân than nhẹ, xoa xoa đầu Thời Dĩ Thiên an ủi.
“”Em không cần phải hiểu chuyện như vậy” - Thụy Nặc đau lòng nói - “Bảo bảo, em có thế giống như cái giống cái khác, tùy hứng một chút, muốn đánh, muốn chửi, muốn làm nũng đều được, nếu không vui cũng có thể khóc”
Thời Dĩ Thiên ngẩng đầu - “Em mới không khóc”
“Nhưng em…..” - Thụy Nặc há miệng muốn nói, cũng chưa nói đã bị Quý Quân chen ngang.
“Được rồi, chúng ra cần phải quay về”
Thụy Nặc ôm lấy Thời Dĩ Thiên, nhẹ nhàng hôn lên trán một cái. Thụy Nặc hắn rõ ràng là nhìn Thời Dĩ Thiên như sắp khóc rồi mà.
“Không cần buốn, bảo bảo, em còn tụi anh mà”
Trên đường về Thời Dĩ Thiên cảm thấy không muốn ăn gì cả, tâm tình cũng rầu rĩ, mỗi lần ăn cơm thì ăn được một ít liền chán. Ban đầu Quý Quân cùng Thụy Nặc tưởng Chris đi làm Thời Dĩ Thiên buồn chán nên cũng không khẩn trương quá. Nhưng vài ngày sau, khi Thời Dĩ Thiên chậm rãi vui lại, cũng tươi cười nhiều hơn, mọi người liền tưởng Thời Dĩ Thiên có thể ăn uống bình thường lại nhưng kỳ lạ là Thời Dĩ Thiên dường như từ lúc Chris đi thì không còn cảm hứng ăn gì nữa.
“Bảo bảo, em bệnh rồi hả?” - Thụy Nặc nhíu mày nhìn Thời Dĩ Thiên - “Đến đế đô phải tìm bác sĩ khám một chút đó”
Thời Dĩ Thiên cũng gật đầu đồng ý. Phải biết là trước giờ hắn chưa bao giờ chán ăn, rõ ràng là trước đây hắn ăn uống không kén chọn, nhưng hiện tại ăn gì cũng không vô, có cảm giác vô cùng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK