Nhìn thấy ánh mặt trời dần dần mờ tối, ta mở cửa phòng, đang muốn rời đi, nhưng phát hiện phía trước có một nam tử quay lưng về phía mọi người, vội vàng kéo lấy Ngọc Tử: "Người này là ai?"
Nàng vẻ mặt ngơ ngác: "Không biết."
"Nhiệm vụ ban đầu của ngươi là gì?"
"Hoàn, hoàn thành nguyện vọng của hoa khôi."
"Ngươi đã làm?"
Nghe vậy, đối phương e thẹn nhìn ta một cái: "...Chưa. Ta biết hoa khôi ở phòng nào, nhưng vẫn luôn không dám đi."
Trời đất!
Vậy thì chúng ta bây giờ được coi là gì?
Đến tận cửa dâng đầu người sao?
Trong lúc nói chuyện, người nam tử ban nãy còn đứng ở nơi xa, tay ôm đàn tỳ bà, trâm cài leng keng, lại càng đi càng gần.
Đáng sợ là, hắn ta đi lùi!
Vừa đi vừa đưa tay vuốt ve mái tóc dài sau lưng, giọng nói mềm mại mà ghê người.
"Tô tiểu thư, nàng cuối cùng cũng đến thăm ta rồi."
Ta lập tức kéo hai người rụt về phòng, một cái cài then cửa. Ngọc Tử nắm lấy cánh tay ta, run rẩy nói: "Hai tin tức, một tốt một xấu, người muốn nghe cái nào?"
"Cái nào cũng được, mau nói đi!"
Nàng ngập ngừng liếc nhìn ta một cái: "Tin tốt là, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành."
"Tin xấu là..."
Không kịp nói nữa rồi, bởi vì then cửa đang tự động mở ra, giọng nói kia âm hồn bất tán lại vang lên u u bên ngoài cửa: "Tô tiểu thư, chẳng phải đã nói thích nhất bóng lưng của ta sao?_Ta ngày ngày đợi nàng tới cửa, sao nàng có thể tránh mặt không gặp?"
Ngọc Tử ở bên cạnh khều ta, nói: "Không sai, tâm nguyện của hắn (hoa khôi) chính là gặp được ngươi."
Ta: "..."
Vừa dứt lời, then cửa bỗng rơi xuống. Trong phòng lập tức nổi lên một trận gió lạnh lẽo, bóng lưng của hoa khôi hiện ra nơi cửa.
Nhưng lạ thay, trên cổ nàng không phải là gáy, mà là một khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như tro tàn.
"Ngươi phụ ta—"
"Ngươi phụ ta a a a a ——
Loại cảnh tượng này ta đã gặp nhiều, chẳng hề kinh sợ, lập tức đẩy tung cánh cửa sổ bên cạnh: "Đi mau!"
May thay dưới cửa sổ có một cây đại thụ, nhờ vậy mới không bị ngã đến mất mạng.
Thoát khỏi gian phòng, chúng ta quyết định men theo đường cũ mà chạy về.
Gần đến tiệm giấy người, bỗng nhiên trên trời vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Thì ra là một tiếng sấm sét dữ dội!
Có vài trò chơi vì muốn chân thật, sẽ tùy cơ thay đổi thời tiết.
Nào ngờ, theo tiếng sấm vang lên, mặt trời bỗng biến mất, bầu trời liền tối sầm lại!
"Không ổn rồi, phải trở về Tô phủ trước khi trời tối!"
Vừa nghĩ đến đó, mưa lớn liền trút xuống.
Trên đường người đi đường la hét thất thanh, vội vàng tìm chỗ trú.
Các chủ hàng cũng đóng cửa im ỉm, mặc kệ cả những sạp hàng còn bày la liệt bên ngoài.
Đại Vĩ ở bên cạnh run rẩy nói nhỏ: "Mấy huynh đệ của chúng ta đều c.h.ế.t bởi loại mưa này..."
Nhìn kỹ, quả thật trên trời đang đổ xuống những hạt mưa màu vàng.
Nhưng khi rơi xuống người, chúng lại không làm ướt quần áo mà mang đến một cảm giác nhớp nháp, nặng nề.
Tim ta thắt lại, vội vàng mở ô: "Mau vào đây!"
Hai người họ vội vàng làm theo.
Sau đó, ta đeo khăn bịt mặt lên, mới phát hiện ra thứ rơi xuống từ trên trời không phải mưa, mà là những con ngươi nhớp nháp màu xám trắng, còn mọc ra những xúc tu ngoằn ngoèo.
Chúng rơi xuống người những người qua đường, rồi xé rách hốc mắt họ mà chui vào!
Cảnh tượng kinh hãi này, so với những bộ phim thảm họa cũng không hề kém cạnh!
Để tránh những con ngươi đáng sợ kia, chúng ta chỉ có thể khó khăn di chuyển về phía trước.
Bỗng nhiên, cửa lớn của một tiệm tranh bên đường mở toang, một nam tử xa lạ bị người ta đẩy mạnh ra ngoài.
Dưới cơn mưa như trút nước, hắn ta nhanh chóng bị dính đầy người những con ngươi, ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết!
Trong lúc lăn lộn, ánh mắt hắn chạm phải ta đang đứng dưới ô.
Tim ta bỗng thắt lại.
Người này có thể nhìn thấy ta, nhưng lại bị chút mưa này vây khốn, chắc chắn không phải yêu quái cấp cao, vậy thì chỉ còn một khả năng: Hắn ta cũng là người chơi.
"Cầu xin ngươi, cứu cứu ta..."
Người trước mắt vừa kêu gào thảm thiết, vừa vô vọng bò về phía chúng ta: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, a a, cầu xin ngươi ——"
Ta nắm chặt cây dù, nhưng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Cây dù này vốn không lớn, ba người đứng đã chật chội, huống hồ tiếp nhận thêm một kẻ xa lạ khó lường?
Đúng lúc ta đang do dự, những con ngươi trước mặt bỗng nhiên tứ tán chạy trốn, mở ra một con đường sạch sẽ trên mặt đất.
Đồng thời, những xúc tu trên người kẻ đó cũng đồng loạt trào ra, như đang muốn tránh né thứ gì đó, vội vàng chạy trốn về hướng ngược lại.
Sau đó, người nọ nằm sấp trên mặt đất, trừng mắt nhìn ta không chớp, ánh mắt chất chứa oán độc.
Nhìn về phía trước, trong màn mưa âm u xuất hiện một chiếc ô giấy đen.
"Thê chủ, trời tối rồi, sao nàng còn chưa về nhà..."