Nghe vậy, cả hai người đều sắp khóc: "Căn bản là không thể thoát ra, vậy thì chúng ta thu thập nhiều mảnh ghép như vậy để làm gì chứ?"
"Phải đó, 'Bọn chúng' vốn không có ý định thả chúng ta đi!"
Ta lắc đầu: "Không, một hệ thống được thiết lập nghiêm ngặt và phức tạp như vậy, hẳn là tuyệt đối công bằng. Biết đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Quả nhiên như ta dự đoán, Bùi Ngự tìm thấy ta ở hành lang, cũng chỉ nhẹ nhàng trách mắng một câu nghịch ngợm, chứ không hề trách phạt gì thêm.
Nhân cơ hội, ta lại đưa ra yêu cầu thứ hai: "Phu quân, ta muốn đến rừng trúc một chuyến, xin huynh trưởng chỉ dạy thêm về kỹ thuật vẽ tranh."
"Không cần hắn, ta dạy nàng."
Nghe vậy, ta ngồi xuống góc phòng, thở dài liên tục: "Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đồng ý, phu quân chắc chắn là không yêu ta."
Bùi Ngự nghe vậy, liền đặt bức tranh xuống: "Thế nào là yêu, thế nào là không yêu?"
Ta đáp lại đầy lý lẽ: "Nếu chàng đã yêu ta, sao có thể không yêu sự tự do của ta?"
Hắn rơi vào nghịch lý, nét mặt dưới lớp mạng che mặt lúc ẩn lúc hiện, ngay cả ánh nắng trong phòng cũng trở nên ảm đạm.
Thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, ta im lặng ngồi xổm trong góc, vừa vẽ vòng tròn vừa thở dài thất vọng.
Mất khoảng một nén nhang, cuối cùng hắn cũng chịu mở lời, nhưng vẫn cứng nhắc yêu cầu ta phải quay lại trước khi trời tối.
Ta đương nhiên đồng ý ngay.
Trước khi ra ngoài, ta còn không quên mang theo bức tranh, lấy cớ là muốn nhờ Tô Chiêu Muội chỉ dạy.
Sau đó, ta thuận lợi gọi thêm Đại Vĩ và Ngọc Tử, tranh thủ lúc trời còn sáng, vội vã chạy về phía rừng trúc.
Trong rừng trúc sâu thẳm, gió lạnh thổi hun hút.
Bộ y phục trắng ma quái kia vẫn đang bay lượn ở chỗ cũ.
Phải nói rằng, sau khi trải qua những trận mưa m.á.u tanh gió bão trước đó, gặp lại Tô Chiêu Muội, ta lại có cảm giác bình yên đến lạ.
Ai ngờ đâu, không chỉ mình ta xúc động, mà cả Đại Vĩ bên cạnh cũng vậy.
Vừa nhìn thấy bóng áo trắng trên không, hắn ta vui mừng khôn xiết, vừa hét lớn vừa chạy đến túm lấy vạt áo trắng bệch của Tô Chiêu Muội: "Ân công! Là ta đây, ân công!"
Tô Chiêu Muội giật mình, vội vã bay vào trong nhà, rồi cất giọng lạnh lùng: "Các ngươi có chuyện gì?"
Ta hướng về phía cánh cửa đóng chặt, cung kính thi lễ: "Đã lâu không gặp, huynh trưởng vẫn khỏe chứ?"
"... Không có việc gì thì đừng làm phiền ta."
Thấy hắn ta chẳng nể nang gì, ta bèn hỏi Đại Vĩ: "Sao ngươi lại gọi hắn là ân công?"
"Chính là hắn! Chính hắn đã giúp ta làm hình nhân giấy!"
Thấy hắn nước mắt lưng tròng, không giống như đang giả vờ, ta lại quay sang hỏi Tô Chiêu Muội: "Vì sao huynh lại giúp hắn?"
Người phía sau cánh cửa im lặng không đáp, cứ như chẳng nghe thấy gì.
“Không nói đúng không?"
Ta vẫy tay, gọi hai người kia ngồi xuống: "Được, vậy chúng ta cứ ngồi đây đợi trời tối._Dù sao thì sau khi trời tối, cũng sẽ có người đến rừng trúc tìm ta."
Im lặng một lúc lâu, Tô Chiêu Muội mở cửa, từ khe cửa nhìn ta bằng ánh mắt u ám: "Chúng ta vẫn luôn không xâm phạm lẫn nhau. Nếu phá vỡ mối quan hệ này, e là sẽ phạm phải điều cấm kỵ đáng sợ hơn."
Ta nhe răng cười với hắn: "Ngay cả huynh cũng không sợ, ta sợ gì chứ? Đến lúc đó ta sẽ nói, tất cả đều là do huynh trưởng quá nhiệt tình..."
Nghe vậy, khóe miệng hắn giật giật.
Ngay khi ta tưởng hắn sắp giở trò xấu gì đó, thì hệ thống đột nhiên hiện lên một thông báo yêu cầu lập nhóm.
Người chơi "Tô Chiêu Muội" muốn gia nhập đội, đồng ý hay không?
Ta: "?"
Đại Vĩ & Ngọc Tử: "?"
Tình tiết này quả thực quá bất ngờ.
Dù sao thì tên này mặt mày xám xịt, người đầy máu, đúng chuẩn một tên trùm phản diện quỷ dị.
Cho dù có nghĩ nát óc, ta cũng không thể nào tưởng tượng ra được tình tiết này.
"Vậy ra, ngươi là người chơi?"
"Cũng có thể nói như vậy."
Tô Chiêu Muội mời chúng ta vào nhà, còn mình thì trốn vào một góc: "Nhưng ta không giống các ngươi, ta có một hệ thống quản trị viên bán mở, có thể ngụy trang cho nhân vật."
Bọn ta đều là những người thường xuyên chơi game, Đại Vĩ lập tức hiểu ra vấn đề: "Hệ thống quản trị viên? Vậy ngươi là nhân viên vận hành game?"
"... Nửa đúng nửa sai."
Hắn thở dài: "Nửa năm trước, có một nhà đầu tư đến tìm ta, yêu cầu ta làm một trò chơi theo chủ đề nhất định. Nhưng ta chỉ tham gia sản xuất, hoàn toàn không hiểu rõ cốt lõi của nó. Bởi vì hắn ta đã chỉ định tất cả mọi thứ, từ mô hình đến cốt truyện. Không chỉ vậy, hắn ta còn không biết từ đâu tìm được những người kỳ lạ cùng tham gia vận hành và phát hành trò chơi. Ta gần như không có cơ hội nhúng tay vào."
"Người kỳ lạ?"
“Đúng vậy, những người đó sắc mặt rất kém, trông ai cũng bệnh tật ốm yếu..."
Hắn vừa cố gắng nhớ lại, vừa kể tiếp: "Bọn họ thường xuyên họp kín trong công ty. Ngày hôm sau, nhà đầu tư sẽ đưa cho ta mô hình của một con quái vật mới, hắn ta nói những thứ đó đến từ giấc mơ của hắn..."
Nói được một nửa, trên mặt hắn thoáng qua vẻ sợ hãi: "Nhưng mà nó giống thật quá! Những chi tiết, những thiết lập đó! Bọn họ hết lần này đến lần khác sửa đổi trò chơi, cứ như thể muốn triệu hồi 'Bọn chúng' từ trong giấc mơ ra vậy! Ta chỉ là người nhận tiền làm việc, cũng không tiện từ chối. Sau đó, dự án nhanh chóng hoàn thành, nhưng sau khi trò chơi được phát hành, tình hình dần dần mất kiểm soát..."
Chuyện sau đó thì ta đã rõ. Trò chơi không thể thoát ra bình thường, tất cả người chơi đều bị mắc kẹt ở đây, không thể nào trốn thoát.
Họ bị nhốt trong thế giới này, trở thành miếng mồi ngon cho lũ quái vật.