Ta cùng Diêu Thượng Cung đứng trong bóng tối, xem hết một màn kịch hay. Diêu Thượng Cung quay đầu nhìn ta, giơ lên chuỗi tràng hạt trong tay.
Chính là chuỗi tràng hạt mà ta đã bí mật xử lý.
"Chu Nhượng nói, Triệu Phi Bạch hắn thật sự không thể có con được nữa."
Ta không giấu giếm gì, kể ra tất cả: thân thế của ta, quá khứ giữa ta và Triệu Phi Bạch, cách ta khiến hắn trở nên vô sinh.
Diêu Thượng Cung cười nhạt: "Ngươi thẳng thắn quá nhỉ, không sợ ta định tội ngươi?"
Ta mỉm cười: "Vậy thì cô cô cũng có tội danh đồng phạm."
Ta lăn lộn trong phủ Trưởng Công chúa mấy tháng nay, Diêu Thượng Cung không thể không nhận ra những động tác nhỏ của ta. Chẳng qua chỉ vì điều đó không ảnh hưởng đến Huệ Ninh, nên bà vui vẻ nhìn ta cắn Triệu Phi Bạch một nhát.
"Miệng lưỡi lanh lợi lắm. Ngươi là người Thanh Châu? Nơi đó cách kinh thành rất xa, cũng tốt."
Bà nói vậy, tức là muốn giúp ta rút lui an toàn, để ta trở về Thanh Châu, có một đời bình yên.
Ta lắc đầu: "Thiếp muốn ở lại bên Công chúa."
Diêu Thượng Cung nhíu mày: "Người thông minh sao cũng bị vinh hoa làm mờ mắt? Ta nói cho ngươi hay, hoa nở trăm ngày rồi cũng tàn."
Huệ Ninh hôm nay sủng ái ta, nhưng những kẻ muốn leo lên cành cao chưa bao giờ ít.
Trước khi Trình Kiệm được sủng ái, Triệu Phi Bạch là vị phò mã duy nhất được đặc cách ở lâu trong phủ Công chúa.
Trước khi có ta, từng có con gái một viên quan nhỏ kết giao thân thiết với Huệ Ninh, nhưng sau khi gả vào danh môn thì bị Huệ Ninh quên lãng.
Diêu Thượng Cung trân trọng sự thông minh của ta, muốn khuyên ta biết đủ mà dừng lại.
Nhưng mục tiêu của ta, chưa bao giờ chỉ là báo thù Triệu Phi Bạch rồi thôi.
"Nếu không làm hoa, thì làm đất thì sao?"
Huệ Ninh mới rời cung lập phủ, tính tình lại vô tư, nên chưa chiêu mộ được bao nhiêu người có thể tin tưởng. Với những cựu nô bên cạnh Thái hậu như Diêu Thượng Cung, Huệ Ninh tuy kính trọng tin cậy, nhưng không phải chuyện gì cũng nghe theo, ngược lại ta lại có thể thuyết phục nàng vài phần.
Diêu Thượng Cung hỏi: "Với thân phận này của ngươi, làm sao có thể đảm bảo trung thành với Công chúa?"
Ta đáp: "Chỉ cần hắn muốn lợi dụng tiểu thư nhà giàu để leo lên, thì bất kể là ai, ta cũng sẽ có kết cục này. Người phụ ta, chỉ có Triệu Phi Bạch. Còn Công chúa Huệ Ninh, chính là cơ hội của ta."
Triệu Phi Bạch xuất thân hàn môn, có vợ có con, dựa vào Huệ Ninh mà tiến vào Công bộ, bị công kích chỉ trích nhưng vẫn bình yên thoát thân, vơ vét tiền bạc nhưng vẫn chưa biết đủ.
Kẻ chiến thắng trong cung đình, có ai mà không phải cáo già đánh bại cả trăm kẻ khác?
Ván cờ này, ta đã bị cuốn vào, không thể toàn thân mà rút lui. Vậy thì cứ thuận theo thế cờ mà đi tiếp thôi.
Diêu Thượng Cung trầm mặc một lát, rồi nói: "Thiên lý mã cần Bá Nhạc."
Ta cười nhạt: "Xem ra cô cô không thích đọc thoại bản rồi."
Diêu Thượng Cung biến sắc, trợn mắt nhìn ta: "Là ngươi?!"
Diêu Thượng Cung luôn kiểm tra thoại bản mới xuất bản, xác nhận nội dung không có vấn đề, mới cho đưa một bản khác vào phủ Công chúa.
Dạo gần đây, thoại bản bắt đầu xuất hiện những chi tiết không nên có.
Diêu Thượng Cung vẫn đang truy tìm kẻ đứng sau, chỉ là chưa nghĩ đến một quả phụ yếu đuối như ta.
Ta thản nhiên nói: "Dù gì ta cũng làm vợ hắn tám năm, lấy được những thứ này, cũng chẳng có gì lạ."
Diêu Thượng Cung hỏi: "Ngươi muốn gì? Vinh hoa phú quý, hay tái giá vào danh môn?"
Ta lắc đầu, nghĩ đến người thân c.h.ế.t thảm, nghĩ đến ta của đời trước, từng chữ từng chữ nói ra:
"Ta muốn Triệu Phi Bạch thân bại danh liệt, làm chó làm trâu, nghiền xương thành tro."
Diêu Thượng Cung trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: "Những thứ ngươi đưa ta đã đủ để làm chuyện đó. Còn ngươi muốn gì?"
"Công chúa vô ưu vô lo, ngươi khiến Công chúa vui vẻ, sẽ có một đời phú quý. Tầm nhìn của chủ tử rộng đến đâu, tiền đồ của ngươi sẽ xa đến đó. Tống Lan, ngươi muốn gì?"
Ta nhẹ nhàng đáp: "Cô cô là tấm gương của ta."
Sủng phi thất thế, mất con, bị đày vào lãnh cung. Đến khi ra ngoài, bên cạnh bà có thêm một cung nữ quét dọn trong lãnh cung.
Hai mươi năm trôi qua, sủng phi thành Hoàng hậu, rồi thành Thái hậu.
Cung nữ quét dọn kia, cũng thành đại nữ quan quyền cao chức trọng.
Tiền đồ ta muốn, không phải là ở hậu viện của một nam nhân.
Cũng không phải là nép dưới váy Công chúa.
Một Công chúa chỉ có sủng mà không có quyền, không phải là chủ tử tốt của ta.
Cũng không phải là điểm dừng của những kẻ yêu thương Huệ Ninh mà giúp nàng trải đường.
Diêu Thượng Cung đứng dậy, lần đầu tiên nhìn ta bằng con mắt khác.
"Cứ việc buông tay mà tranh đấu đi. Nếu ngươi tranh được, thì cả quý nhân cũng phải cảm tạ ngươi."