• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Triệu Phi Bạch tám tuổi, sốt cao liên tục không ngừng. Triệu mẫu nghèo kiết xác, không chịu hạ mặt đến xin cha mẹ ta giúp đỡ, cuối cùng bị tên du y lừa gạt, dùng thân thể đổi lấy thuốc, từ đó hai người vụng trộm với nhau.  

 

Mẹ con bọn họ sớm đã có tính toán. Vì sợ ta sinh hạ trưởng tử, lại vừa cần đứa bé để ràng buộc ta, nên đã câu kết với du y, lừa ta uống chuyển thai hoàn.  

 

Ta vốn mang song thai long phượng.  

 

Liên nhi may mắn, không bị làm hại thành dị dạng, nhưng vì vậy mà thể chất yếu ớt.  

 

Còn đứa bé trai kia, thì c.h.ế.t ngay trong bụng ta.  

 

*

 

Triệu mẫu với bàn tay khô quắt như móng vuốt, chộp lấy cổ tay ta, gắng gượng bào chữa.  

 

"Là ta làm, tất cả là ta làm! Ngươi đừng trách Phi Bạch! Nó đã từng khuyên ta, là ta lòng dạ hiểm độc, không thể dung thứ mẹ con các ngươi…"  

 

Đến nước này rồi, bà ta vẫn vọng tưởng bảo vệ sự trong sạch của con trai mình, vẫn nghĩ rằng có thể khiến ta c.h.ế.t lòng mà tiếp tục cam chịu.  

 

Ta cười nhẹ: "Ta biết chứ. Hắn vẫn luôn rất thích khuyên bảo bà mà."  

 

"Lúc ta vừa sinh xong, sản huyết chưa sạch, bà đã đòi nạp thiếp cho hắn. Hắn thì khuyên can, nhưng lại không từ chối. Về sau, hắn cũng khuyên ta không nên ghen tị."  

 

"Bà cũng thích khuyên ta lắm. Khuyên ta phải tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, khuyên ta làm một con ch.ó dữ biết cắn người giống bà, để hắn được thanh thanh bạch bạch."  

 

"Bà nghĩ ta không hiểu sao? Ta là một nữ nhân xuất thân phàm tục, không hiểu đạo lý cao xa. Nhưng bà tưởng, Triệu Phi Bạch không sinh được con, là do Thái hậu ra tay sao?"  

 

Ta cười phá lên, ánh mắt như d.a.o cắt.  

 

"Bà mong mỏi tôn tử bao nhiêu năm như vậy, nhưng tôn tử duy nhất của bà, chính bà tự tay g.i.ế.c chết! Bà có vui không? Có hài lòng không?"  

 

Triệu mẫu trừng lớn hai mắt: "Tôn tử của ta… Ngươi là đồ ác phụ!"  

 

Bà ta gào lên, lao đến định đánh ta: "Chờ con ta trở về, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của ngươi!"  

 

Ta chế trụ bà ta, thô bạo bóp cằm, mạnh mẽ rót nốt nửa bát trà lạnh xuống cổ họng bà ta.  

 

"Bà không nói được nữa đâu."  

 

Triệu mẫu giãy giụa, quay đầu tránh né, trà văng ra ngoài một ít, nhưng vẫn đủ liều lượng.  

 

Thuốc này xuất xứ từ trong cung, dược tính cực mạnh.  

 

Chưa qua nửa nén hương, ánh mắt Triệu mẫu dần đờ đẫn, cả người co rút ngã xuống đất.  

 

Ta ghé xuống bên tai bà ta, thầm thì: "Bà tưởng hắn không biết chuyện bà gian díu với du y sao? Đêm đó hắn không hề ngủ, hắn biết hết, nhưng hắn không ngăn cản."  

 

Triệu mẫu lúc này đã không còn nghe rõ, hoặc là không muốn nghe nữa.  

 

Bà ta bỗng cười khúc khích như điên, giọng lắp bắp:  

 

"Ta là… nhất phẩm… cáo mệnh phu nhân… Con trai ta là…"  

 

Bánh vẽ thật đẹp, nhưng bánh này có độc.  

 

Vệ binh vứt bà ta vào trong xe ngựa.  

 

Bánh xe lăn bánh, khuất dần trong màn đêm dày đặc.  

 

Ta thở dài một tiếng, rồi quay người lại, bắt gặp Lục Hằng đứng cách đó không xa, không biết đã quan sát từ lúc nào.

 

16

 

Ta giữ vẻ mặt bình thản, cung kính hành lễ.  

 

Ngược lại, Lục Hằng trông có vẻ như vừa làm chuyện xấu, hạ giọng nói: "Ta sẽ không nói với Diêu Thượng Cung."  

 

Ta không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.  

 

Hắn hỏi: "Ngươi cười cái gì?"  

 

Ta đáp: "Diêu Thượng Cung sớm đã biết ta là hạng người gì rồi."  

 

Lục Hằng im lặng một lúc, rồi lại nói: "Tiếc thay, đứa bé ấy không có phúc."  

 

Ta nuốt xuống cơn đau trong lòng, lắc đầu: "Nếu đứa bé ấy sống, lớn lên trong nhà họ Triệu, sau này cũng sẽ giống như Triệu Phi Bạch, giẫm lên ta và Liên nhi mà trèo cao. Nó không có phúc, nhưng ta thì có."  

 

Lục Hằng hơi ngạc nhiên: "Ngươi trông có vẻ yếu đuối, không ngờ lại dứt khoát tàn nhẫn đến vậy."  

 

Ta cười nhạt: "Vương gia giữ ta lại bên cạnh Huệ Ninh, chẳng lẽ là vì ta quá do dự nhu nhược?"  

 

"Cái miệng ngươi! Ta chỉ dọa một lần, mà ngươi nhớ đến tận bây giờ?"  

 

Lục Hằng cùng ta đi vào trong.  

 

"Huệ Ninh tâm trạng không tốt, ngươi nên để ý một chút."  

*

 

Bảy ngày sau, ta mới gặp lại Huệ Ninh.  

 

Chu Nhượng đứng một bên, vạt áo hơi ướt, mảnh vỡ của chén trà vương vãi dưới đất.  

 

Thấy ta, Huệ Ninh cho lui tất cả mọi người, trên mặt đầy bi thương.  

 

"Lan nhi, hài tử của ta…"  

 

Ta kể lại tình cảnh thảm hại của Triệu mẫu khi bị đưa vào chùa sám hối, mong rằng có thể khiến nàng nguôi ngoai, cũng giúp lương tâm ta đỡ cắn rứt hơn.  

 

Huệ Ninh bấu lấy tay áo ta: "Chẳng lẽ chỉ có bà ta làm?"  

 

"Trong bếp có bao nhiêu ánh mắt giám sát ngày đêm, thế mà chuyển thai hoàn cứ thế bị bỏ vào trong thuốc!"  

 

"Y phục, thức ăn của ta đều được Chu Nhượng kiểm tra. Hắn nói chuyển thai hoàn không chứa hồng hoa, xạ hương nên không phát hiện ra. Nhưng hòa tan một viên thuốc vào đó, mùi vị, dược tính chẳng lẽ không thay đổi chút nào?!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK