Có thái hậu sủng ái, Thích Nhật quận chúa cực kỳ ương ngạnh, trong cung càng là hoành hành ngang dọc. Gần nhất trong một đến hai năm gần đây, thái hậu do bệnh cũ tái phát, ngự ý phán cần phải ngâm mình trong ôn tuyền nhiều năm nên thái hậu đều dọn đến ở bên trong hành cung.
Thích Nhật quận chúa ngại hành cung quạnh quẽ, thường hay trở lại kinh thành, thái hậu sủng ái nàng, cho nàng đặc quyền nhất định, có thể tùy ý ra vào hoàng cung.
Hai ngày nay nàng ta vừa mới vào cung, nghe thấy sự tình đêm hôm qua, Thích Nhật quận chúa vừa dùng xong điẻm tâm liền đi Hàm Ngọc Điện thăm Ngô Hiền Phi, nghe nàng ta kể lể, liền trút hết tội lỗi lên đầu Tiết Quý Phi.
“Dĩ vãng bổn quận chúa cũng liền không để mắt đến nữ nhân này, nàng ta lại còn đắc ý càn rỡ như vậy, chẳng lẽ hoàng huynh lại nhìn trúng loại nữ nhân như thế này sao? Chẳng lẽ hoàng cung không còn ai khác?” Thích Nhật quận chúa tức giận chuyện Tiết Quý Phi dám không đặt Thái Hậu vào mắt, nàng tính tình thẳng thắng, lời nói thốt ra lại để Ngô Hiền Phi tức muốn thổ huyết, nhưng nàng hồn nhiên không biết.
Theo Hàm Ngọc Điện đi ra, Thích Nhật quận chúa vội vàng xuất cung hướng Thái Hậu cáo trạng, nghe thấy Tiết Quý Phi đến Quá Dịch Trì, nhãn châu xoay động, chớp mắt đổi ý.
Thời điểm nàng ta đi đến Quá Dịch Trì vừa hay thấy Tiết Quý Phi sai khiến nô tài hái sen,lập tức giận dữ, “Dừng tay cho ta! Người tới, đem tay của bọn họ chặt xuống.”
Nàng điêu ngoa tùy hứng, thuộc hạ bên người cũng đều kiêu ngạo đã quen, lại thật sự muốn chặt tay cung nhân của Tiết Quý Phi.
Thích Nhật quận chúa hoành hành ngang ngược, thái hậu lo lắng nàng gặp phải kẻ không có mắt sẽ ăn thiệt thòi, cố ý chọn lấy hơn mười người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng có công phu quyền cước hoạn quan đến hỗ trợ. Người bên cạnh Tiết Nghiên Tuệ căn bản không phải đối thủ.
Tuyệt đối không ngờ người bọn hắn đụng độ lại là Tiết Quý Phi, chính là đối tượng sắp sửa bị cáo trạng.
Tiết Quý Phi một lời cũng không nói, thừa dịp mọi người không sẵn sàng, hung hăng hạ xuống một cước, đạp Thích Nhật quận chúa đang mang vẻ mặt kiêu ngạo thẳng xuống dịch trì, lưu lại một chuỗi tiếng hét chói tai.
“Quận chúa!” Thủ hạ Thích Nhật quận chúa bỗng chốc luống cuống tay chân, nhao nhao nhảy vào dịch trì cứu người.
Thế cục lập tức biến đổi, Tiết Quý Phi một cước định thắng thua.
Thích Nhật quận chúa được lôi từ trong nước ra, nửa chết nửa sống, trên người của Tiết Nghiên Tuệ cũng bị tung tóe ít nước. Động tĩnh lớn như vậy, kinh động đế cả hoàng thượng bên trong Tử Thần Điện.
....
“Bệ hạ, xin thứ cho nô tì thất lễ.”
Tiết Nghiên Tuệ lần nữa bước vào thư phòng của hoàng đế, ánh nắng ban ngày so với ánh nến buổi tối càng thêm sáng sủa, càng lộ ra tâm tình nguội lạnh của kẻ bày trí phòng sách, giống như chính con người hắn.
Hoàng đế từ nãy đến giờ cũng chẳng buồn liếc mắt xem nàng,vẫn cúi đầu múa bút thành văn, Tiết Nghiên Tuệ vụng trộm dò xét, hắn mặc hoàng bào cổ tròn, đầu tóc vấn gọn gàng bằng khăn lụa đen, mi thanh mục tú, mặt dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, cũng không mảy may ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ trời sinh.
Chỉ xét dung mạo mà nói, quả thực trời cao ưu đãi hắn thật sâu, đáng tiếc lại là quỷ đoản mệnh, thật là tiếc thay.
Nàng nơi đây nghĩ ngợi lung tung, hoàng đế bên kia lại như có sở giác, hắn ngẩng đầu, có chút đè nặng tầm mắt, ánh nhìn sắt bén như tên nhọn chĩa thẳng vào quân địch.
Tiết Nghiên Tuệ rùng mình, giờ khắc này khí thế đế vương uy nghiêm bộc phát trên dung nhan tuấn mỹ của hoàng đế.
“Tới đây.”
Hắn buông bút trên tay xuống, cất giọng nhàn nhạt, đóng lại tầm mắt, hai tay xoa lấy thái dương. Loại tư thế buông lỏng này, lại vô hình trung tỏa ra áp bách.
Tiết Nghiên Tuệ chỉ có thể nhích từng bước một đi lên phía trước, thẳng đến khi chỉ còn cách thư án một bước chân, hoàng đế đột nhiên mở to mắt, khé vuốt cằm.
Khoảng cách gần như vậy, mang đến cảm giác áp bách càng lớn cho nàng, Tiết Nghiên Tuệ thầm nghĩ, liền tính chỉ có nàng trên đầu treo Tử Vong Chi Kiếm, tâm như lợn chêt không sợ nước sôi mới có thể chịu đựng được. Bất quá, hắn dường như có cái gì cổ quái, thật phải gần sát mới nói chuyện được ư?
“Ngươi còn biết sợ sao?” Hoàng đế liếc nhìn nàng, không phân biệt được hỉ nộ, “Thích Nhật không biết bơi, bỗng dưng té xuống nước, chấn kinh quá độ, khóc đến ngất lịm.”
Đây là do ngự y tới xem bệnh chuẩn đoán, hoàng đế từng chữ thốt ra, giọng điệu không mặn không nhạt, đối với vị đường muội này, hắn không ghét cũng không thích, chỉ là người không có quan hệ mà thôi.
Hắn sở dĩ nói ra, là muốn xem nàng ta trả lời như thế nào.
“ Hít hà.”. Tiết Nghiên Tuệ bỗng nhiên ôm lấy bụng dưới kêu la, “ Bụng của nô tì đau quá, Thích Nhật quận chúa kia bỗng dưng mang thêm một đám thủ hạ hung thần ác sát, làm nô tì sợ tới mức quên cả tránh né, trong lúc lộn xộn bị trúng một quyền, hiện tại bụng của nô tì rất đau, bệ hạ, nô tì có phải hay không bị nội thương rồi?”
Nàng mang theo vẻ mặt nức nở, hai hàng lông mày nhíu chặt, một đôi con ngươi trong vắt ngân ngấn nước, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đáng thương.
Hoàng đế vẻ mặt sa sầm, “Tiết Thị, ở trước mặt trẫm, ngươi tốt nhất không nên đùa nghịch loại thủ đoạn này.”
Hắn sớm biết trong lần giao phong này, Thích Nhật quận chúa vốn cũng phải là đối thủ của nàng.
Nước mắt Tiết Nghiên Tuệ liên tục rớt xuống, “Nô tì thật sự đau a...”
Nàng như sắp chịu không nổi, hai mắt đẫm lệ, hàm răng tuyết trắng vô thức cắn lên cặp môi đỏ mọng, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, chỉ có thật sự vô cùng đau đớn, mới có thể lộ ra bộ dáng như thế.
“Truyền ngự y.” Hoàng đế quát chói tai.
Những năm này, vô luận là chuẩn mạch hay khai phương thuốc, hắn chỉ giao cho Tần Thái Y Tần Màn, cũng không truyền bất cứ y quan nào khác.
Mà Tần Màn không chỉ chưởng quản Thái Y Viện, còn chưởng quản Dược Khố, y thuật vô song, đức cao vọng trọng, một đám y quan mặc dù tiếc nuối không được hầu hạ ngự tiền, thế nhưng cũng không dám hó hé gì.
Hôm nay ngự tiền đột nhiên tuyên triệu, mà Tần Thái Y lại không có ở đây, cầm đầu hai vị chủ sự liếc nhau, phấn chấn mười hai vạn tinh thần.
Bước đến Tử Thần Điện, mới biết là bắt mạch cho Tiết Quý Phi, hai người cũng không dám thư giãn.
Có thể được ngự tiền tuyên triệu, vị này chắc hẳn là tâm can của hoàng đế, phải cực kỳ cẩn trọng.
Hai vị ngự y thay phiên nhau bắt mạch, đều là cau mày, một bộ vẻ mặt ngưng trọng.
“Tiết Quý Phi như thế nào?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Hai người nhìn nhau gật đầu, vị ngự y lớn tuổi hơn ấm giọng hỏi thăm:”Xin hỏi quý phi nương nương, hôm nay người dùng bữa những món gì?”
“Năm hạt sen.” Tiết Nghiên Tuệ trả lời
Đi qua một hồi lâu, không có nghe thêm điều gì, ngự y nhịn không được truy vấn: “Nương nương, còn gì nữa không?”
Tiết Nghiên Tuệ khẽ dò sắc mặt hoàng đế, lắc đầu.
“Thế còn hôm qua thì sao?”
Tiết Nghiên Tuệ ôm bụng đau, dưới ánh nhìn gần sát của hoàng đế, lần nữa lắc đầu.
Ngự y trên trán đã toát mồ hôi, cái này không phải là đau do ngoại lực trọng kích, căn bản chỉ là đói bụng.
Đối mặt với uy áp của bệ hạ, tai nghe âm thanh bi thống trầm thấp của quý phi nương nương, vị ngự y hầu hạ tại cung đình hơn mười năm đang nổ lực suy nghĩ, đưa ra một cái chuẩn đoán êm thấm cho đôi bên.
“Quý phi nương nương đây là bị hốt hoảng quá độ,...ngoại lực va chạm, hàn khí nhập thể...Thần sẽ khai một đơn thuốc khai thông máu huyết, tán hàn giảm đau, điều dưỡng dạ dày cho nương nương.”
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, “Lui xuống đi”
Hai vị ngự y khom người lui ra..
Tiết Nghiên Tuệ không dám cùng hắn đối mặt, bụm lấy phần bụng buồn buồn bã bã hô thống, nàng nhỏ yếu đáng thương như vậy, hy vọng có thể kích thích được tấm lòng thương cảm của đế vương.
“Quá giả.” Hoàng đế mặt lạnh vô tình vạch trần nàng, “Tiết thị, tại trước mặt trẫm lại dám dùng thủ đoạn vụng về như vậy, ngươi là đang đùa cợt trẫm ư?”
Hoàng đế đứng chấp tay, dáng người cao gầy, mặt mày dù lạnh lùng cũng không tức giận, mà là thật sự nghi hoặc. Hắn từng thấy qua rất nhiều người ở trước mặt hắn dối trá mượn cớ che đậy, cũng chưa từng thấy qua kẻ nào giống như nàng ta, vụng về đến buồn cười.
Nàng căn bản không có dụng tâm, cũng không muốn giấu diếm hắn, vậy cớ sao lại phải hành động như vậy?
Tiết Nghiên Tuệ suy yếu chống tay ngồi dậy, “Nô tì thật sự là bị đau dạ dày, cũng thật bị trúng một kích.”
Hoàng đế trầm mặc không nói.
Tiết Nghiên Tuệ càng ngày càng chột dạ.
Qua một hồi lâu, hoàng đế lại mở miệng: “Ngươi ở trước mặt trẫm tính cách hung hãn đều đã lộ ra, hà tất phải giả trang thành bộ dáng yếu nhược như thế?”
Tiết Nghiên Tuệ ngượng ngùng, thì ra ấn tượng nàng lưu lại cho hoàng thượng là hung hãn a..., ai, xem ra dung túng hắn dành cho nàng cũng sắp dùng hết rồi.
Nàng thở dài.
“Nô tì...chẳng qua là không muốn lại chịu khi nhục.” Trưng ra bộ mặt đáng thương, Tiết Nghiên Tuệ dương mắt cười yếu ớt.
Hắn bất giác nhớ tới khẩu cung của Ngự Thiện Phòng, mi tâm nhíu một cái, dám cùng hắn nói ra như vậy, bản chất vẫn như cũ hung hãn a.
“Trẫm gặp qua nhiều thứ đồ dối trá, cũng không cần thiết nhiều thêm một cái như ngươi, có hiểu không?”
Khó có được một người ở trước mặt hắn không che không giấu, mặc kệ là tốt hay xấu vẫn thản nhiên để lộ ra, cũng đủ lớn gan, đủ liều lĩnh, cũng rất chân thật.
“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ vừa mừng vừa sợ, lập tức thuận theo, “Nô tì đã hiểu.”
Hoàng đế khẽ hừ nhẹ thanh âm, hắn xưa nay vui buồn không lộ, duy chỉ có chỗ sâu trong đáy mắt ánh ra một điểm vui vẻ.
Tiết Nghiên Tuệ đang cười, dạ dày một hồi quặn đau, nàng nhịn không được kêu ra tiếng, vô ý thức ngã người về phía trước, thân mất trọng tâm, mắt thấy sắp rơi từ trên giường xuống đất.
Hoàng đế tay mắt lanh lẹ, tại trước khi nàng rơi xuống đất đỡ lấy. Tiết Nghiên Tuệ tay chân chới với, tay nhanh hơn não ôm lấy eo hoàng đế ổn trọng cơ thể.
Nàng nghe thấy một mùi hương mát lạnh, là mùi hương trên người của hắn, làm nàng như có chút phát mộng, tạm thời quên mất đau đớn.
Ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cổ tay da thịt mát lạnh, chạm vào đai lưng ngọc của hoàng đế.
Tiết Nghiên Tuệ như bị trúng tà, trong đầu đều là cảnh tượng đêm qua chứng kiến đai lưng trống rỗng của hắn, hai tay vô thức đặt ở bên lưng, mười ngón tay nhúc nhích, thuận tiện đo xem vòng eo của hắn.
Hoàng đế cơ mặt toàn bộ cứng ngắt.