Tề vương phi từ sau khi gả cho Tề Vương tính tình liền đại biến, làm ra rất nhiều sự tình khác người, đến nổi nhà mẹ đẻ nàng ta cũng tự thấy xấu hổ, ngoại trừ ngày tết các ngày còn lại đều không cho nữ nhi trở về, sợ làm hư mất thanh danh nhà nho hữu lễ của gia tộc.
Nghĩ đến đây, chuyện Tề Vương phi muốn gặp mặt Tiết quý phi cơ hồ làm cho mí mắt hoàng đế nhảy dựng.
.....
Thừa Gia Điện.
Tề Vương phi mượn có đi nộp thi tập cho Tiết quý phi, trên thực tế là muốn gặp Tống nữ quan. Cứ nghĩ là Tống nữ quan bế quan niệm phật không bước ra ngoài, Tề Vương phi chỉ cần đứng từ xa liếc nhìn một cái cũng đã thỏa mãn. Nằm mơ cũng nghĩ được tại bên trong Thừa Gia Điện lại gặp được Tống nữ quan, bà ấy còn mỉm cười hỏi thăm mình, Tề Vương phi kích động đến nổi bụm mặt thét lên, cứ cho là bản thân đang nằm mơ.
Tiết Nghiên Tuệ nhìn nàng ta giống như fan cuồng gặp được thần tượng nhất thời kích động, hiểu ý không có quấy rầy.
Vì cơ hội được tiếp xúc nhiều với thần tượng, Tề Vương phi cái gì cũng bất chấp, dùng hết thủ đoạn của nàng đi quấn quít Tề Vương, quấy nhiễu đến Tề Vương chịu không nổi phải hằng ngày mang theo nàng ta vào cung.
Tính tình của Tề Vương phi, Tiết Nghiên Tuệ ngược lại yêu thích, mà tin tức Tề Vương phi trong lúc vô tình tiết lộ lại làm cho nội tâm nàng khẽ động.
“Sau khi thi tập được sao chép xong, nhờ danh nghĩa Tống nữ quan làm cho mọi người đều biết đến, nữ quan tiếng tăm lừng lẫy, vô số văn nhân sĩ tử đều đến chỗ của ta cầu sách, cung không đủ cầu, suýt nữa làm cho người trong cửa hàng mệt đến suy sụp. Có chút sĩ tử sau khi nghe nói không đủ thi tập vẫn nán lại không chịu đi, cười nói muốn lưu lại hành quyển của chính mình, khẩn cầu ta đưa cho Tống nữ quan giúp họ, muốn nhờ nữ quan cho lời bình. Những người cầu sách bất chấp chưởng quầy không chịu tiếp, thi tập cũng không đủ cho người ta, những sĩ tử nọ liền đem hành quyển lặng lẽ lưu lại.” Tề vương phi buồn cười lắc đầu, “Cũng là do bọn họ vận khí tốt, ta lại thực sự có thể gặp được Tống nữ quan, đã chọn lấy vài hành quyển tốt mang đến đây.”
“Nhờ đưa hành quyển cho lão thân nhận xét?” Tống nữ quan ngạc nhiên, lập tức tiếp nhận, nhìn xem một lúc, thần sắc ý vị thâm trường, đúng là thật có tài hoa, nhưng mà những bài thơ này đều là thơ tán dương người khác, như thế nào lại đưa cho bà? Không biết ánh mắt của Tề Vương phi là như thế nào mới có thể cho rằng người trong những bài thơ này đang tán dương này là bà? Những bài thở của sĩ tử này thế nhưng có dụng ý khác nha...
“Vương phi cung cấp thi tập cho vô số người cầu sách, có phải là đã gặp phiền toái gì hay không?” Tống nữ quan hỏi.
Tề vương phi nhìn nhìn Tiết quý phi, “Tiết đại nhân từng đến Vương phủ tìm gặp Vương gia, Thôi gia cũng nhờ huynh trưởng đến chỗ ta nhờ vả, ta đều cự tuyệt. Thơ của nữ quan cũng không thể để những người đó làm chậm trễ việc xuất bản.”
Đưa hành quyển về cho Tề Vương phi, Tống nữ quan nghiêm mặt nói,”Nương nương, có người muốn dò xét người trước khi hành động, muốn mượn danh người một bước lên trời.”
Tiết Nghiên Tuệ chống cằm mỉm cười, “Nếu là những người không hòa hảo với Tề quốc công, bổn cung ngược lại cũng có thể giúp một tay. Ngày mai cứ để cho Tề vương phi mang tất cả hành quyển tới đây, để xem bọn họ là người nơi nào.”
Đáng tiếc, ngày thứ hai Tề vương bị ngăn ở ngoài cung, Tề vương phi tự nhiên cũng không cách nào tiến cung.
Sau đó, Hàn Đạo Huy đích thân đến đây truyền khẩu dụ của bệ hạ, ban thưởng dinh thự cho Tống nữ quan, để nàng lập tức thu thập hành lý xuất cung.
Tiết Nghiên Tuệ sau khi kinh ngạc liền vui mừng khôn xiết, bệ hạ cuối cùng cũng đồng ý cho Tống nữ quan xuất cung, những chuyện khác nàng hiện tại đều mặc kệ, soi khuôn mặt mình trong gương, xác định toàn bộ mụn đều biến mất, nàng hưng phấn kích động liền muốn tự mình đi gặp bệ hạ.
Hoàng đế hiện tại không có ở Tử Thần Điện, Tiết Nghiên Tuệ cho rằng hắn đang triệu tập quần thần ở đại điện, một hoạn quan thanh tú thường đi theo sau lưng Hàn Đạo Huy cất tiếng nói: “Quý phi nương nương, bệ hạ hiện tại đang ở Quá Dịch trì.”
Còn tỏ vẻ tri kỷ nói thêm, “Bệ hạ mới tìm được một bản tranh chữ, có chút yêu thích, cũng hứng thú với việc ngắm cảnh luyện chữ, không thích nơi đông người ầm ĩ.”
Tiết Nghiên Tuệ nhẹ gật đầu, rời kiệu, chỉ dắt theo một người là Trương Vân Toàn đi về hướng Quá Dịch trì. Hôm nay bầu trời nhiều mây che lấp cả ánh mặt trời, cũng khá buồn bực, khó trách bệ hạ lại muốn tới quá dịch trì luyện chữ.
Đặt chân vào hành lang, từ xa đã thấy một mái đình bát giác, xung quanh bốn phía mát mẻ, hoàng đế đưa lưng về phía nàng, tựa hồ như đang viết cái gì đó. Hoạn quan hầu hạ tất cả đều đứng ở ngoài đình, trong đình chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hômnay hắn mặc một bộ sa bào đỏ thẫm, tóc vấn cao, vóc người cao ngất thanh tú, hòa vào gió nước, tay áo nhẹ tung bay như làm giảm bớt uy nghiêm đế vương trên người, nhiều thêm một phần tiêu sái, phiêu dật phóng khoáng như trích tiên.
Tiết Nghiên Tuệ chợt thấy trống ngực đập nhanh hơn một chút, sửa sang đầu tóc quần áo, theo bản năng thả nhẹ bước chân tiến đến.
Hoạn quan đứng hầu bên ngoài đình im lặng hướng nàng hành lễ, Tiết Nghiên Tuệ tâm trạng khẩn trương đi lên, ra dấu cho Trương Vân Toàn đứng ở ngoài này. May là hôm nay nàng vận một đôi giày gấm thêu hoa mềm nhẹ, hiện tại thả chậm bước chân hầu như không hề phát ra âm thanh.
Tiết Nghiên Tuệ lặng yên không một tiếng động đứng lại, khoảng cách với bệ hạ chỉ còn vài bước chân là tới, chỉ thấy hắn tay cầm bút lông nhỏ, thoăn thoắt di động. Trên án bên cạnh có để một bảng chữ mẫu, mà hắn hầu như cũng không nhìn đến chữ mẫu, toàn bộ tâm trí đều ngưng tại phía trên mặt giấy trước mặt.
Tiết Nghiên Tuệ càng nhìn càng sợ hãi thán phục, chữ viết của hắn vân đạm phong khinh, tay cầm bút hữu lực, mực trong tay bay múa giống như rồng nơi biển khơi, rất có khí thế dời non lấp biển.
Nàng mấy ngày nay đều đi theo bên cạnh Tống nữ quan, những cái khác không nói, nhưng năng lực đánh giá lại đột nhiên tăng mạnh.
Chữ viết của bệ hạ lại hoàn mỹ đến như vậy?Nàng bên ngoài tuy có chút xíu mặc cảm tự ti, nhưng trong lòng quỷ dị lại có một cảm giác tự hào.
Hoàng đế mục quang ngưng thần, Tiết Nghiên Tuệ nhìn đến thất thần, hai người một người chuyên tâm viết chữ, người lại chuyên tâm nhìn xem, thế gian vạn vật giống như đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Hoạn quan hầu hạ vẻ mặt lo ngại, mây đen trên bầu trời càng lúc càng tụ tập nhiều, mấy ngày này cũng quá oi bức, chuồn chuồn bay trên mặt hồ cũng càng lúc càng thấp, hết thảy đều dự báo cho một trận mưa lớn sắp kéo đến.
Có thể là do nhìn thấy quý phi nương nương đang ở cùng với bệ hạ, cho nên không dám tiến lên quấy rầy, hy vọng Hàn đại nhân mau mau tới đây, mưa lâu chút một hãy kéo đến.
Nhưng mà, hy vọng của bọn họ không được đáp ứng.
Thiên nhiên ngày hè cứ giống như là một hài tử nghịch ngợm, thay đổi thất thường, sắc trời bỗng nhiên trở nên âm trầm, gió nổi lớn, chặn giấy vàng hình sư tử bị gió thổi lật sang một bên, ống đựng bút, nghiên mực, giấy viết đều bị thổi tán loạn, sắc mặt chưa tỉnh hẳn của hoàng đế đột nhiên biến đổi, trong mắt có hơi chút mê mang.
Tiết Nghiên Tuệ sợ hoàng đế chưa hồi hồn, hô lên một tiếng, bằng tốc độ vô cùng nhanh xông về phía trước, bắt được tờ giấy mà hắn vừa viết xong, bên kia cái bảng chữ mẫu quý giá của tiền triều để lại bị gió thổi cuốn bay ra ngoài đình.
Cuồng phong ầm ầm kéo tới, tiếng mưa nặng vang lên không ngớt, trận mưa to này ập đến vô cùng bất ngờ, chỉ chốc lát mưa đã rơi tầm tã bên ngoài đình.
Ngắn ngủi chốc lát, mưa gió điên cuồng kéo đến, mưa bay trắng xóa cả một bầu trời, gió mây quần vũ, không kiêng nể gì tạt vào trong đình, quần áo mọi người lập tức ướt đẫm.
Tiết Nghiên Tuệ ôm tờ giấy giấu trong ngực, nháy mắt cả người bên ngoài đều bị mưa ướt, nàng lạnh run cả người. Đột nhiên bụng dưới không có dấu hiệu trướng đến đau nhói, một cổ nhiệt lưu tuồn ra ngoài.
Sắc mặt Tiết Nghiên Tuệ nhăn nhó, nhiều ngày như vậy cứ một mực không tới, nàng điều cho rằng cả đời này đều sẽ không bị cái thứ chuyện kia phiền não, hiện tại nàng bị mưa xối ướt sũng người vậy mà nó lại đến.
Bụng dưới bị một trận đau nhức kịch liệt, trước mắt Tiết Nghiên đen thui, ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
“Quý phi!” Hoàng đế đương nhiên đoán được Tiết Nghiên Tuệ sẽ đến đây, hắn ở nơi này cũng là để chờ nàng đến, không ngờ bản thân luyện chữ quá mức nhập thần, cũng không biết nàng đã đến được bao lâu. Đột nhiên thấy nàng ôm khư khư bản viết tay của hắn, xoay người lập tức ôm bụng, cả người lạnh run.
“Mặc kệ nó.” Hoàng đế cứ nghĩ là nàng đang che chắn cho tờ giấy kia, nhưng đến khi hắn vọt tới trước mặt nàng, đã thấy nàng sắc mặt xanh trắng đan xen, cánh môi hồng nhuận phơn phớt cũng trắng bệch như thiếu máu làm hắn cả kinh trực tiếp ôm lấy nàng. “Nàng làm sao vậy?”
Tiết Nghiên Tuệ không ngừng run rẩy, ánh mắt dao động, cái này muốn nói nhưng phải nói như thế nào đây?
“Bệ hạ, trời mưa quá lớn, địa hình chỗ này lại nằm ở vùng trũng, bốn phía đều bị mưa tạt, nước ao Quá Dịch trì trong chút nữa sẽ dâng lên, thỉnh bệ hạ mau ly khai nơi này.” Hoạn quan thỉnh cầu nói.
Hoàng đế ban nãy cũng đi bộ mà tới, hiện tại chỉ dẫn theo mấy tên hoạn quan, nhìn thấy sắc trời có vẻ không đúng ban nãy đã có một hoạn quan chạy vội về Tử Thần Điện lấy ô che mưa, nhưng mà mưa này tới quá nhanh quá mạnh, chưa đợi được người tới tiếp ứng thì mưa lớn đã hạ xuống.
“Bệ hạ, đi nhanh lên, mau chóng rời khỏi chỗ này.”
Tiết Nghiên Tuệ biết rõ cứ tiếp tục ở lại chỗ này sẽ gặp nguy hiểm, vội vàng vịn vào tay hoàng đế đứng dậy, vừa mới nhấc người lên lại là một luồng khí nóng tuôn xuống. Đi được hai bước liền đau đến lợi hại, nàng phiền muộn mắng thầm trong bụng.
Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nàng mang hài gấm là vì nó mềm mại xinh đẹp, vậy mà bây giờ bị mưa ướt...vô cùng lạnh thấu, hơi lạnh theo lòng bàn chân dâng lên càng làm cho mặt nàng nhăn nhó.
Một đường này sợ là không thể chính mình tự đi được.
“Lên đây, trẫm cõng ngươi về.” Hoàng đến chân mày nhíu chặt, trong mắt che giấu lo lắng cùng đau lòng.
“Thần thiếp sao lại có thể để cho bệ hạ cõng mình.”? Tiết Nghiên Tuệ lắc đầu cự tuyệt, hoàng đế thế nhưng lại đang là người bệnh nha, nàng mà để cho hắn cõng lỡ như có chuyện gì, có muốn khóc cũng không khóc được.
“Trương Vân Toàn, ngươi tới đây.”
Tiết Nghiên Tuệ ánh mắt lướt qua trên người Trương Vân Toàn, tuy hắn chỉ là một thiếu niên choai choai gầy tong teo, nhưng là có lẽ có thể cõng nàng được.
Trương Vân Toàn trong lòng như lửa đốt, nhìn quý phi nương nương cứ giống như là sinh bệnh rồi, vội vàng chạy tới.
“Mau cõng bổn cung ly khai.”
Trương Vân Toàn nhanh chóng ngồi xổm xuống, vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt lạnh lẽo lại trực tiếp của hoàng đế, bị dọa sợ tới mức tay chân mềm nhũng, ngã ngồi trên mặt đất.
Các hoạn quan hầu hạ ngự tiền so với Trương Vân Toàn càng là người biết nhìn sắc mặt hơn, lập tức dẫn đầu, cả đám liền lui ra phía sau một cách nhanh chóng.
Hoàng đế làm sao lại nhìn không ra ý của nàng, sắc mặt tối sầm, tiến lên phía trước một bước, nắm lấy bả vai nàng bức ép xoay người, ánh mắt đột nhiên dừng tại trên quần của nàng, bên trên quần lụa có một vết máu đỏ tươi chói mắt.
Hoàng đế nhấp môi, hắn từ khi bệnh nặng đến nay xem qua không biết bao nhiêu sách thuốc, điển tịch y học, tự nhiên biết rõ đây là đang xảy ra chuyện gì.
“Tiết quý phi!”
Tiết Nghiên Tuệ bị ép theo lực đạo của hoàng đế xoay người lại, trong nháy mắt sau đó hoàng đế đột nhiên xoay người, hai tay vòng ra sau, đem cả người nàng bế lên.
Hai chân đột nhiên không chạm đất, Tiết Nghiên Tuệ chấn kinh,”Bệ hạ...”
“Đừng nói chuyện.”Hoàng đế khẽ liếc mắt đảo qua trên bụng của nàng, đôi mắt anh tuấn cụp xuống, ngăn cản nàng lại nói ra những lời khiến tâm tình hắn xấu đi.
Hắn đã thấy! Tiết Nghiên Tuệ trên mặt nóng lên, đúng là xấu hổ chết người ta rồi, mạnh mẽ nhắm mắt lại, nghiêng đầu, giấu mặt tại trong ngực của hoàng đế.
Tuy vậy, hai tay nàng vẫn như cũ ôm lấy eo của hoàng đế, còn ôm thật chặt, hoàng đế các ngón xiết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, các khớp xương lộ ra trắng bệch. Hắn khóe môi giật giật, đem người trong người ôm càng chặt hơn chút nữa, bắt đầu đi vào màn mưa trắng xóa.