• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói bậy! Sao có thể thế được! Còn mẹ tôi nữa!” Atlas lớn tiếng phản đối.

Edward nhướng mày, hơi tỏ ra ngoài ý muốn nhìn Atlas, sau đó “à” một tiếng rồi mỉm cười.

Atlas lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, mặt liền đỏ lên, tuy chỉ hơi đỏ một chút nhưng vì làn da trắng nõn hơn người Châu Á bình thường khiến cho mọi người đều có thể nhìn ra được.

“Không, không được nhìn…” Atlas yếu ớt che mặt, đôi mắt đầy ủy khuất nhìn cả gia đình Cullen đang nhìn cậu mà cười, tuy rằng bọn họ chỉ cười nhẹ, điệu cười rất ưu nhã mà tiếng cười cũng rất dễ nghe.

“A a, trông cũng không tệ lắm.” Emmett ngồi trên tay vịn ghế sô pha, một tay của anh vẫn nắm chặt tay Rosalie, gương mặt tràn ngập hứng thú tươi cười, mà trong lòng anh chàng đã sớm suy nghĩ đến tận đâu rồi.

“Hê hê, xem kìa, tình cảm cục cưng của Edward đối với cậu ta hình như không tệ lắm nhỉ?! À, đương nhiên rồi, đối với ma cà rồng có thể chất quyến rũ bẩm sinh thì chẳng có gì đáng để mà kiêu ngạo. Ha ha!”

Đối với ông anh trai to lớn cố ý muốn để mình đọc được suy nghĩ Edward cảm thấy đau đầu vô cùng. May mà còn có một người mẹ dịu dàng hiền lành như Esme, bà gật nhẹ đầu với Edward, dùng suy nghĩ nói với anh để anh không tức giận, còn dùng ánh mắt ra lệnh cho cả gia đình đi ra ngoài.

Edward cảm kích nhìn Esme.

Với thái độ này thì tức là cả gia đình của anh đã chính thức tiếp nhận Atlas trở thành một thành viên của gia đình Cullen, thậm chí cho phép anh đem bí mật lớn nhất của cả gia đình Cullen ra nói cho một người bình thường như Atlas biết, đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh phải bỏ được lo lắng mà anh luôn canh cánh trong lòng đi.

Khi các anh chị em của Edward đi ngang qua người đều tỏ ra ủng hộ mà vỗ nhẹ vai anh, hoặc là mỉm cười, tỏ rõ rằng họ sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của anh. Điều này đã mang đến cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cho thân thể ma cà rồng lạnh như băng của Edward.

“Đến đây đi Atlas, trời đã khuya rồi, vất vả cả ngày chắc là em đã rất mệt, chúng ta có thể lên trên lầu nói chuyện tiếp, em có thể nằm nghỉ ngơi, chúng ta từ từ nói chuyện, anh sẽ giải đáp bất kỳ câu hỏi nào của em miễn là anh biết câu trả lời.”

“Không, tôi không sao cả.” Atlas bởi vì biến cố đột nhiên xuất hiện cùng với một đống thông tin không thể tưởng tượng được ập đến khiến cho tinh thần của cậu đang dâng trào, không cảm thấy mệt mỏi, nhưng Edward đã dùng một ngón tay đè lên môi của Atlas, đôi mắt màu caramel sâu thăm thẳm tỏ vẻ không đồng ý nhìn cậu.

“Em cần phải nghỉ ngơi, sweetheart, hơn nữa, em còn đang bị thương.” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân của Atlas, vết sưng đỏ đã tốt hơn nhiều.

“Đừng bao giờ từ chối yêu cầu của anh, mãi mãi.” Chàng ma cà rồng với mái tóc quăn màu đồng thì thầm, giọng nói đầy thiết tha khiến cho việc từ chối anh là một chuyện không bao giờ có thể xảy ra được.

Atlas không cách nào phản kháng ngoan ngoãn đi cùng Edward, dưới ánh nhìn màu hoàng kim tựa hồ như một dòng nước xoáy muốn hút tất cả vào bên trong, mà cảm giác lạnh buốt được đôi môi kia đem lại dường như chưa từng tan biến.

Nụ hôn lạnh buốt mà dịu dàng, đơn giản mà chứa chan tình cảm.

Tim của Atlas đập thình thịch, nhiệt độ trong cơ thể vừa mới hạ xuống nay lại tăng cao.

“Anh đúng là một người đàn ông quyến rũ, không ai có thể chống lại được sự mê hoặc của anh.” Atlas nỉ non bằng tiếng Trung.

Edward đang nắm tay Atlas đi lên lầu đột nhiên quay đầu lại cười nhẹ, một tay xốc ngang người cậu bế lên, trước khi Atlas lên tiếng phản đối đã giải thích ngay: “Vết thương ở chân em chưa tốt.”

“Anh nói… nghe được tiếng của tôi?” Atlas nằm trên ghế salon, tay kéo cái chăn lên đến tận cằm, bắt đầu hỏi vấn đề thứ nhất.

Edward nằm nghiêng bên cạnh cậu, một tay chống đầu nhường hết phần lớn không gian cho Atlas.

Ghế salon rộng nhưng so với giường thì vẫn nhỏ hơn một chút, bất quá, Edward cho rằng không cần thiết phải mua một cái giường đôi rộng rãi mặc dù anh thừa sức mua cả trăm cái như thế.

Nửa người trên của Edward để trần, cơ thể rắn chắc như Atlas đã nghĩ, khuôn ngực giống hệt như gương mặt hoàn mỹ của anh không nhìn ra được một cái lỗ chân lông nào, trơn nhẵn như đá cẩm thạch, thậm chí hình như còn phản xạ được cả ánh đèn. Nếu như anh không nhúc nhích thì Atlas thậm chí còn tưởng rằng anh là một pho tượng Hy Lạp được điêu khắc hoàn mỹ.

Nghĩ tới đây, Atlas vô thức khẩn trương tóm lấy cái chăn kéo lên che cả cằm mình lại.

Nhưng Edward tựa như không phát giác ra sự khẩn trương của Atlas, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, tiếng nói gần như thì thầm trong đêm khuya thanh vắng tựa hồ như những nốt ngân cuối cùng của một bài hát, giọng anh trở nên trong và đẹp hơn rất nhiều: “Đúng vậy, giống như là một giấc mộng tuyệt đẹp.”

“Em biết đấy, Atlas, như anh đã nói với em, anh có thể nghe được suy nghĩ của người khác. Anh đã phải bỏ ra rất nhiều năm mới có thể khống chế được khả năng đặc biệt này nhằm tránh cho bản thân mình lúc nào cũng như đang ở giữa phố xá sầm uất.”

Nhìn đôi mắt lộ ra bên ngoài chăn của Atlas cong cong đầy vui vẻ, ngón tay Edward rất tự nhiên mà nương theo mái tóc của cậu rơi xuống cổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da ấm áp khiến anh sinh cảm giác lưu luyến không muốn rời, câu chuyện vẫn không hề ngừng lại.

“Anh có thể nghe được tất cả suy nghĩ của mọi người ngoại trừ chính bản thân anh.” Câu nói này của Edward khiến cho Atlas bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên.

“Một khoảng thời gian rất dài, anh không rõ rốt cuộc bản thân anh muốn cái gì. Mặc dù có thể tùy ý nhìn thấu nội tâm của kẻ khác nhưng với chính mình thì anh lại như đang bước vào một mê cung, anh không thể tiến được vào nội tâm của mình. Carlisle nói anh cần một người bầu bạn, không có một người ở bên cạnh… trong lòng anh sẽ mãi mãi trống rỗng như thế. Anh cảm thấy là anh có thể hiểu được đại khái, tựa như Alice cùng Jasper, tựa như Emmett và Rosalie.”

“?” Atlas giật giật thân thể, ngẩng đầu nhìn Edward.

Edward hạ mi mắt, ánh mắt dịu dàng dừng trên mái tóc ngắn màu đen rơi tán loạn trên gối đầu, cười khẽ: “Anh nghĩ rằng em cảm thấy tính tình của Rosalie không được tốt lắm đúng không?”

“Ừ… đúng vậy.” Nói xấu sau lưng người khác khiến cho Atlas cảm thấy hơi xấu hổ.

Tiểu Ba đậu trên nóc giá sách buồn chán quá bèn cất tiếng kêu: 【 Ê, ê, ê, nhanh lên nhanh lên, nói tiếp đi, sao mà dài dòng quá vậy? 】

“Thật ra thì cô ấy chưa bao giờ đối xử với bọn anh như vậy, duy chỉ có một mình Emmett.” Edward chớp chớp đôi mắt hổ phách.

Atlas lúc này mới vỡ lẽ bật cười: “A, đúng rồi, trước mặt người yêu thì ai cũng sẽ vô thức mất tự chủ mà tỏ ra tùy ý, bởi vì bất luận là như thế nào cũng sẽ được đối phương bao dung, đúng không?”

Edward hơi nghiêng người, tiếng cười khanh khách của Atlas ngưng bặt giữa chừng, bởi vì —— Edward cơ hồ đã nằm ở trên người cậu.

Ánh mắt của Edward nhìn cậu chăm chú, tràn đầy tình cảm. Atlas cảm thấy cái cảm giác mê muội như bị đầu độc lại xuất hiện. Đầu mũi của cậu dường như còn ngửi thấy được một mùi hương thơm thoang thoảng đâu đây.

“Nhưng mà em xuất hiện Atlas! Thật là thần kỳ, em đột nhiên xuất hiện trong nội tâm của anh. Khi đó tuy anh không nhìn thấy em nhưng mà anh có thể cảm giác được. Anh vô cùng hoảng sợ vì em bắt đầu nói chuyện với anh, chia sẻ niềm vui trong cuộc sống, phàn nàn những chuyện vụn vặt, giống như là một người bình vậy. Em không biết anh đã hoảng sợ như thế nào đâu.”

“Thì tôi vốn là một người bình thường mà.”

“Không, đương nhiên không! Em thật thần bí, giống như là anh đang nằm mơ vậy.”

“Đúng thế, chính là mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp, rất đột ngột không hề báo trước. Mà ở trong giấc mơ đó, anh có thể cảm nhận được em, thậm chí, dần dần, anh đã có thể nhìn thấy hình dáng của em. Vì thế, anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dù anh không thể ngủ được, nhưng mà anh muốn nhìn thấy em, hoặc là nghe thấy giọng nói của em, dù chỉ là giọng nói thôi cũng được rồi. Carlisle và mọi người đều cho rằng anh bị bệnh, thế nên anh nói với họ sự tồn tại của em”

“Edward…” Tim của Atlas nhói đau, cậu nghiêng người nắm lấy bàn tay luôn lạnh như băng của Edward, mà bàn tay kia cũng nhanh chóng bắt lấy tay cậu.

U buồn trên mặt Edward dần tan đi, dường như anh đã được tiếp thêm sức mạnh từ bàn tay của Atlas.

“Giống như anh có thể nghe thấy suy nghĩ của mọi người, cho dù là bí mật sâu trong nội tâm hay suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh, em cũng đều biết được. Em không biết điều này đối với anh mà nói là thần kỳ đến mức nào, khiến cho anh giật mình lẫn vui mừng đến thế nào đâu.”

“Điều đó đã khiến cho anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.” Edward cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Atlas, đôi mắt vàng óng thâm thúy như đáy hồ sâu được ánh mặt trời chiếu sáng, khiến cho Atlas hoàn toàn không thể nào né tránh nụ hôn này mà chỉ có thể tròn mắt nhìn, mất một lúc thì cậu mới từ từ chớp một cái.

“Á… nhưng… nhưng mà sao có thể như vậy? Tôi vẫn luôn cho rằng tôi chỉ là… chỉ là đang nói chuyện phiếm với một người bạn trên mạng mà thôi, một người…” Atlas nghiêng đầu nghĩ một chút rồi cười xấu xa, “Một người bạn có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, thẳng thắn, lại rất đáng yêu.”

“À.” Edward phát ra tiếng cười trầm thấp, lồng ngực của anh khẽ động khiến cho Atlas mới nhận ra là vì hai người kề sát quá nên cậu cũng cảm nhận được chấn động này.

“Đương nhiên là phải thẳng thắn rồi, đối với một người có năng lực như anh, chỉ có em mới có thể nói như vậy, bởi vì…bởi vì em là người duy nhất có thể bước vào trong lòng anh, suốt một thời gian dài.”

“Atlas, em là người duy nhất.” Edward dùng giọng nói mềm mại như tơ thì thầm, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng lướt qua khóe môi của Atlas.

“Về phần tại sao, thế giới này chẳng phải có vô số chuyện không cách nào giải thích được sao? Dù sao thì sóng điện hay là sóng não cũng đều là sóng mà?”

“Hứ!” Atlas kháng nghị.

Edward lại đưa tay lên che hai mắt Atlas lại, cổ họng phát ra tiếng cười vui vẻ: “Suỵt! Đã muộn rồi, sweethearth, em phải nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đi, không được dùng đôi mắt xinh đẹp này nhìn anh nữa, nếu không thì anh sẽ quên mất rằng em đang rất mệt mà nói chuyện với em đến sáng mất.”

“Anh đúng là ưa quản chuyện người khác.” Atlas lẩm bẩm.

“Ừ, bởi vì em quá hưng phấn cho nên đêm nay anh không thể không xem em như là đứa con nít mà canh chừng. Atlas à, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tiếp tục nói chuyện mà, đâu cần phải gấp gáp có đúng không? Ngày mai chúng ta có thể từ từ nói. Không chừng em tạm thời phải ở lại đây đi học cùng với bọn anh cho nên em cần phải nghỉ ngơi.”

“Đến trường? A tôi nhớ anh nói với tôi rằng anh còn đang học năm thứ hai đúng không?”

Edward gật gật đầu, nghĩ thầm, không biết là năm hai lần thứ mấy nữa rồi.

“Nhưng mà tôi tốt nghiệp trung học rồi!”

“Anh nhớ em đã từng nói rằng em rất ghét đến một nơi xa lạ tiếp xúc với những người hoàn toàn xa lạ mà?”

“Ư…”

“Được rồi, dù sao thì anh cũng không muốn học nhảy lên đại học.”

Thấy Edward giật nhẹ chăn mền ý bảo đi ngủ, Atlas đành thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, thì tôi đi nghỉ ngơi, cái tên {bạo quân}này.”

Atlas cục cựa lật người, sau đó nằm ngửa ra, một lát sau lại mở mắt ra, nhìn Edward vẫn đang nhìn mình chăm chú: “Đừng có nói với tôi là anh định nằm như thế cả đêm đấy?”

“Nếu như anh nói với em rằng anh thậm chí không có ý định đi ngủ mà sẽ nằm ngắm em ngủ như thế này cả đêm thì sao?” Edward hơi nhướng hàng mi hoàn mỹ trêu chọc.

“Vậy thì tôi chỉ có thể nói anh là đồ biến thái! Thích nhìn lén!” Atlas yếu ớt đáp lại sau đó xoay người nghiêng qua một bên nhắm mắt lại.

Edward lại bật cười: “Nhìn lén? Không, anh cho rằng anh đang nhìn công khai đó chứ?”

Atlas: “…”

Một lát sau, sau một hồi xoay qua lật lại thì hô hấp của Atlas dần trở nên đều đều.

Mắt của ma cà rồng dù trong phòng tối đen như mực cũng vẫn nhìn rõ như ban ngày, dù cho mặt trăng của thị trấn Forks bị mây đen dày đặc che phủ không lọt ra được chút ánh sáng nào.

“Atlas…” Edward vẫn giữ nguyên động tác từ lúc nằm xuống đến giờ, dường như anh chưa hề thay đổi tư thế. Sau đó, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của Atlas.

【 Sàm sỡ kìa a a a a ——】 Tiểu Ba quyết định thức dậy đi tiểu, vừa mới chui đầu ra khỏi cánh thì ngay lập tức đã nhìn thấy cái cảnh này, thế là Tiểu Ba liền hét ầm lên, nhưng mà chớp mắt một cái trước khi nó kịp phản ứng thì cần cổ đã rơi vào trong tay Edward.

【… No… 】

Edward cũng không tách ra, nụ hôn chờ đợi đã lâu thật ngọt ngào khiến cho anh muốn ngừng cũng không được, anh không thèm nhìn qua liền tóm lấy cổ con vẹt khiến cho nó trợn trắng mắt, cả người đè lên trên người Atlas nhưng anh rất cẩn thận tránh cho Atlas cảm nhận được sức nặng.

Cho đến khi Atlas hơi có cảm giác mà bật ra tiếng rên rỉ thì anh mới dừng lại một chút, sau đó nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước dần dần trở nên sâu hơn, cuối cùng là mút vào cùng liếm láp.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu niên theo đầu lưỡi linh mẫn của ma cà rồng lan tỏa khắp khoang miệng, Edward cảm thấy vô cùng may mắn vì hương vị của người yêu không nồng đậm đến mức khiến cho anh mất đi khống chế.

Khi đầu lưỡi của Edward sắp cạy mở được hàm răng Atlas mà tiến vào thì bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười.

Edward đột nhiên ngẩng đầu lên, từ kẽ răng phát ra tiếng rít đe dọa. Nhưng mà trên chạc cây tuyết tùng ngoài cửa sổ không phải ai xa lạ.

Emmett dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Edward, còn tỏ ra thoải mái mà phất tay: “Thấy chưa, anh đây đâu có đoán sai nhưng mà em cứ không chịu thừa nhận đúng không Edward?”

Tiếng của Edward cơ hồ là nặn từ kẽ răng ra từng chữ một: “Emmett!”

Không biết vật gì đó bị Edward tiện tay ném ra ngoài, đương nhiên, không thể đánh trúng Emmett nhưng mà một tiếng thét thê thảm truyền từ xa xa đến: 【Oh, No! Vì cái gì bị thương luôn là người ta —— ta —— ta —— ta ——】

Đó là tiếng thét của chú vẹt đáng thương.

Vì cái gì mà nó muốn đi tiểu lúc nửa đêm chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK