Charlie gật đầu: “Đúng vậy, nếu để cho đám cuồng đồ đó tiến vào Forks, không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại.”
Trên thân thể nạn nhân đầu tiên có dấu răng nên mọi người đều tưởng rằng có thú dữ nguy hiểm xuất hiện ở vùng phụ cận, cảnh sát đã điều động người lùng sục trong rừng mấy ngày nhưng người bị hại lần lượt xuất hiện thêm nên Charlie bắt đầu hoài nghi. Đến khi nạn nhân thứ tư xuất hiện thì đã chứng minh suy đoán của ông là đúng.
Đó là một người bạn câu cá của Charlie, tuy họ không quen thân cho lắm nhưng Charlie hiểu ông ta, ít nhất thì dựa vào khả năng của ông ta nếu như không có chuyện gì đặc biệt mà đã được cảnh sát cảnh báo về nguy hiểm thì ông ta tuyệt đối sẽ không vào trong rừng một mình.
Mà giống như những lần trước, trên thi thể có một vết cắn rất lớn, trên người cũng có trầy xước do té xuống đất nhưng hoàn toàn không có vết ẩu đả, khiến cho mọi người giật mình chính là máu trong cơ thể nạn nhân đều biến mất hoàn toàn.
Nếu như nói là vì thú dữ, Charlie thật sự không thể tin nổi vì không có ai khi nhìn thấy thú dữ mà không biết bỏ chạy, dù cho sắp chết mà họ lại hoàn toàn không phản kháng, huống hồ thú dữ sẽ không để lại một thi thể hoàn hảo nguyên dạng như vậy. Giải thích duy nhất là những người này đã bị sát hại rồi hung thủ ngụy trang thành cái chết do bị thú dữ tấn công. Nhưng mà kẻ nào gây ra chuyện này thật sự vô cùng tàn nhẫn khi có thể rút hết cả máu của nạn nhân.
Có khả năng tên tội phạm đó muốn thị uy với cảnh sát, Charlie cho là như vậy.
Không thể không nói, hành vi này đã khiến cho mọi người dân trong thị trấn Forks vô cùng lo sợ đồng thời khiến cho quyết tâm bắt bằng được tên tội phạm này của Charlie càng tăng cao.
Ônh không hề muốn những tên tội phạm này theo hướng hồ Ontario tiến vào thị trấn nhỏ này —— đúng vậy, là hồ Ontario, khi Charlie gần như chắc chắn là thủ phạm những vụ án này không phải do thú dữ thì ông đã kiểm tra lại vị trí phát hiện thi thể thì mới nhận ra những tên tội phạm đó đã dùng thời gian rất ngắn, ngắn dến khó tin mà theo hướng bắc của hồ Ontario đến.
Charlie nghĩ đến điểm này, nhìn cánh tay đã được băng bó xong, ông nói với Carlisle và Atlas: “Tôi phải đi đây, vụ án này thật là đau đầu.”
“Anh phải cẩn thận đấy cảnh sát Swan, cánh tay của anh không thể cử động nhiều một thời gian.” Carlisle báo cho vị cảnh sát đầy trách nhiệm.
“Cảm ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ chú ý.” Charlie rời khỏi phòng khám.
Atlas thấy cảnh sát đã đi xa mới hạ thấp giọng hỏi Carlisle: “Carlisle, những chuyện kia là do ma cà rồng làm có phải không?” Thấy Carlisle quay đầu nhìn mình, Atlas sợ ông hiểu nhầm nên vội giải thích: “Cách đây mấy ngày con nghe người ở trấn trên thảo luận về vấn đề này, kể cả y tá trong phòng khám của bố nữa. Đương nhiên con nói ma cà rồng kia không phải là nói mọi người, ý con nói là vẫn còn có những ma cà rồng khác có đúng không?”
Đặc điểm máu toàn thân mất sạch thật sự quá rõ ràng, bất kỳ ai nghe thấy chuyện này đại khái đều cho rằng giống như ma cà rồng làm vậy. Đương nhiên là họ chỉ nói là “giống như” mà thôi.
Không ai thật sự tin rằng trên đời này có ma cà rồng, nhưng mà Atlas lại khác, cậu đã chung sống với một đống ma cà rồng rồi.
“Ta cũng nghi ngờ chuyện đó. Trên thế giới này không chỉ có gia đình chúng ta là ma cà rồng, ở Denali cũng có một nhóm ma cà rồng định cư như chúng ta, nhưng hiển nhiên đây không phải là họ. Cho nên ta nghi ngờ có ma cà rồng khác xâm nhập vào lãnh địa của chúng ta.”
“Lũ khốn tùy tiện đó!” Carlisle tỏ ra tức giận khiến cho Atlas run lên một chút ——không phải vì cậu sợ Carlisle chỉ là làm một sinh vật ở trong chuỗi thức ăn, giống như con thỏ nhìn thấy chim ưng sẽ bỏ trốn, đây là bản năng của sinh vật sống.
Carlisle cũng để ý đến điều này nên ông nhanh chóng thu hồi lại biểu lộ, xoa đầu Atlas an ủi: “Được rồi, con không cần phải lo lắng điều này, cứ để cho chúng ta xử lý. Bây giờ con chỉ cần lo lắng đến vấn đề của con thôi.”
“Của con?”
“Đúng vậy.” Carlisle mỉm cười đầy ý vị rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa khép lại thì mắt Atlas hoa lên, Edward xuất hiện ở trước mặt của cậu.
Edward trông rất tiều tụy. Đương nhiên, gương mặt của ma cà rồng vĩnh viễn trắng như đá cẩm thạch, vĩnh viễn anh tuấn hoặc là xinh đẹp, nét tiều tụy rất khó có thể nhìn ra được trên mặt của họ, nhưng quầng thâm dưới mống mắt của Edward đậm hơn bình thường nên Atlas chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra trong khoảng thời gian này tâm trạng của anh không tốt.
“Atlas.” Edward khẽ gọi thử, thấy Atlas không có cự tuyệt anh mới dám từ từ tiến tới gần cậu bạn trai nhỏ. So với tốc độ xuất hiện như ánh sáng vừa rồi thì hành động này chẳng khác gì rùa bò.
Atlas lén nhếch mép: Mình đáng sợ như vậy sao?
Cậu cảm thấy hơi mềm lòng.
“Anh có việc gì sao?”Atlas dùng câu mở đầu quen thuộc mấy ngày nay. Nhưng ngữ khí đã khá hơn rất nhiều, trong ánh mắt chờ đợi hiện rõ cậu nguyện ý tha thứ cho Edward.
Chàng ma cà rồng giỏi đọc suy nghĩ người khác không cần phải dùng đến năng lực siêu nhiên của mình liền nhìn ra điểm này, anh kích động nhìn cậu bạn trai nhỏ thì thào: “Atlas, Atlas, đều là lỗi của anh, anh hối hận, đáng lý anh phải thẳng thắn với em, anh sẽ làm như vậy.”
Hai mắt Atlas cay cay, bộ dạng Edward đáng thương như vậy, cậu chưa từng nghĩ rằng anh bạn trai ma cà rồng tuyệt mỹ của mình lại có thể lộ ra vẻ mặt như thế. Cho nên cậu đi qua, đem Edward đẩy dựa sát vào tường, vươn tay kéo bức màn lại, sau đó…
Sau đó đương nhiên phải làm chút việc không thể để cho người khác nhìn thấy được chứ sao!
Khi trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, Edward hơi run lên, anh phản ứng cực nhanh ôm lấy thiếu niên trong lòng thật chặt, tựa hồ như sợ cậu lại bỏ đi lần nữa. Sau đó nghe thấy tiếng thiếu niên phàn nàn xen lẫn tiếng thở dốc: “Thiệt là, cuối cùng thì em vẫn không có cách nào hạ quyết tâm với anh.”
Đôi mắt sẫm màu u buồn của Edward thoáng cái sáng bừng lên, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ xoay người đem Atlas đặt ở trên bệ cửa sổ. Anh dùng bàn tay lạnh buốt nâng lên gương mặt của cậu bạn trai nhỏ, những nụ hôn rơi như mưa ở trên mặt Atlas, cuối cùng anh tách ra, nhìn thẳng vào cậu bạn trai mang hai dòng máu Đông Tây của mình.
Trong đôi mắt đen láy như trời đêm chứa đầy thâm tình không hề che giấu, loại tình cảm sâu đậm này khiến cho Edward thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn, khi cậu bạn trai nhỏ lại khép đôi mắt lại thì anh lại hôn lên môi của cậu.
Hương vị ngọt ngào tươi mát truyền tới từ nơi hai người gắn bó, cậu bạn trai nhỏ của anh khe khẽ phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ mê người cùng tiếng thở dốc, thanh âm yếu ớt này qua thính giác siêu việt của ma cà rồng nghe thật rõ ràng làm cho anh mơ hồ cảm thấy trong mạch máu sớm đã khô cạn có thứ gì đó ào ạt chảy qua, lưu lại dư âm tê dại mỗi một nơi nó tràn đến.
“Em thật là đẹp, sweetheart.” Edward dùng trán mình chạm vào trán của cậu bạn trai nhỏ, nhẹ giọng cảm thán.
Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua bức màn tiến vào trong gian phòng nhỏ, phủ một lớp ánh sáng có hoa văn nhàn nhạt lên gương mặt nho nhỏ của Atlas, Edward đỡ lấy thân thể của Atlas, đem cậu nhốt giữa vòng tay của mình và bức tường, bên môi lộ ra nụ cười sung sướng.
“Anh yêu em, Atlas. Anh thật hy vọng có thể đem hình bóng của em như hoa văn trên bức màn này, dùng ánh mặt trời khắc vào trong trái tim anh.”
Mặt Atlas đỏ lên, cậu không thể không động tình khi mà tiếp xúc thân mật như thế này. Với độ tuổi của cậu cùng số kinh nghiệm ít ỏi đến thảm thương khiến cho cậu rất dễ dàng xúc động, vì vậy cậu phải dựa vào người Edward chống đỡ mới có thể đứng vững được, cái này đủ khiến cho cậu mặt đỏ tới mang tai.
Cậu giãy dụa thân thể muốn thoát khỏi vòng tay của chàng ma cà rồng, hiển nhiên là phí công vô ích.
“Anh thích nói mấy câu buồn nôn như vậy lắm à ? Hình như người Tây phương nào cũng rất giỏi cái khoản này.”
“Không, anh nói thật.” Edward nở nụ cười.
Anh đã cảm thấy cậu bạn trai nhỏ của mình động tình, thân thể thiếu niên bắt đầu phát ra hương tình dục, đây là bản năng của động vật, tựa như sinh vật trong tự nhiên thôi, bất luận là giống cái hay giống đực đều thích dùng mùi hương để biểu thị rất nhiều thứ, lãnh địa, bạn tình. Mà với giác quan cực nhạy của ma cà rồng thì Edward có thể ngửi thấy được mùi này. Mùi hương nhạt đến nỗi người bình thường không cách nào ngửi thấy được nhưng đối với ma cà rồng mà nói thì lại là mùi nước hoa nồng đậm.
Edward phát hiện ra anh vô cùng yêu mến mùi hương này.
Mùi hương này có thể khiến cho thân thể của anh nóng lên, yết hầu thư thích ấm áp như khi vừa uống máu xong, rồi lại khát vọng càng nhiều. Thân thể của anh trở nên rất kỳ diệu, không còn cứng rắn hay lạnh như băng mà tựa hồ như nhiệt độ đã quay trở lại.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương kiểu như thế này, cái đoạn thời gian đen tối khi anh vừa mới biến thành ma cà rồng, anh bỏ Carlisle mà đi, đi đến quán bar, sòng bạc, đấu trường ngầm, tất cả những nơi đen tối nhất của xã hội loài người anh đều đặt chân đến.
Những nơi chốn xô bồ hỗn loạn, dâm dục đó, anh từng ngửi thấy mùi của rất nhiều đàn ông, đàn bà lúc động dục, trước đó, sau đó, thậm chí ngay giữa cuộc giao hoan của họ; đồng tính, khác phái, cái gì cũng có. Nhưng mà mùi hương này đối với khứu giác cực nhạy của ma cà rồng khiến anh cảm thấy như bị tra tấn. Anh vẫn luôn cho rằng điều này là phản ứng hoàn toàn bình thường của ma cà rồng, nhưng anh không hề biết rằng mình đã nhầm.
Atlas của anh, bình thường luôn mang trên mình mùi hương cỏ xanh thơm ngát, chỉ khi nào anh dựa sát vào cậu mới có thể ngửi được mùi hương mỹ diệu đó. Đây là bí mật nho nhỏ của riêng anh, anh sẽ không bao giờ chia sẻ với bất luận ma cà rồng nào, kể cả anh chị em của mình, cho nên anh chưa từng phản bác lại việc họ trêu chọc mùi hương của Atlas.
Loại mùi hương khiến anh mê muội nhưng lại khiến cho anh bình tĩnh cùng ôn hòa, tựa như cỏ xanh vừa mới qua cơn mưa, tựa như mặt trời ấm áp ngày đầu xuân.
Ngày hôm đó, trong phòng học, cây quạt thổi đến mùi hương của Bella khiến cho yết hầu của anh khô khốc ngứa ngáy, bỏng rát, khiến cho anh như phát điên lên muốn lao đến xé xác đứa con gái đó, nếu như không phải Atlas ngồi bên cạnh anh, nếu như không phải bàn tay ấm áp của cậu đang nắm chặt tay anh thì có lẽ anh đã không thể nào chống cự lại được bản năng của mình.
Bất quá, anh cũng không nghĩ tới rằng Atlas luôn khiến anh bình tĩnh còn có mùi hương kích tình như vậy —— là kích tình mà không phải kích thích dã tính, đây là điểm khác nhau. Mà rất nhanh, điểm khác nhau đó đã được chứng minh.
Edward đột nhiên ngẩng đầu lên.
Atlas đã bị Edward lột được nửa thân trần, áo khoác dày chỉ còn lại hai đầu ống tay áo còn vướng lại, áo len bên trong bị vén lên cao, lộ ra một mảng ngực phấn hồng cùng với xương quai xanh mê người, ngực không ngừng phập phồng theo tưng hơi thở khiến cho Edward điên cuồng.
Nút thắt quần bò đã bị anh mở ra từ khi nào. Đáng chết, anh thậm chí còn không biết là anh đã cởi nó ra khi nào. Nhưng phía dưới của Atlas đã lộ ra quần lót vải bông, quần cũng đã bị kéo xuống một chút, cậu bé bên trong đã nửa ngẩng đầu khiến cho quần lót nhô lên một khối rõ ràng.
Edward vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, thầm mắng bản thân mình một câu, nhưng phản ứng của Atlas vẫn khiến cho anh rất đắc ý, tuy rằng anh chưa từng có bạn trai —— đương nhiên, bạn gái cũng không có —— nhưng mà kỹ thuật của anh cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn đủ để khiến cho Atlas của anh trầm mê.
Edward nhanh chóng mặc lại quần áo cho Atlas, tốc độ của anh nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy nổi, ngay cả Atlas cũng chưa kịp phục hồi tinh thần lại.
Thực ra thì vừa rồi Atlas cũng chả có suy nghĩ gì ngoại trừ hôn môi…hôn môi…ừm, hôn môi… Sau đó, nam với nam còn có thể… ưm…làm cái gì?
Cậu nghĩ một lúc nhưng hoàn toàn không nghĩ ra kết quả, vì vậy ngoại trừ việc liên tục quấn lấy đôi môi của Edward ra thì cái gì cậu cũng không biết. Rất nhanh cậu thậm chí ngay cả điều này cũng lười nghĩ, dưới sự khiêu khích của Edward mà mất đi năng lực phản kháng mơ mơ hồ hồ chỉ còn nhớ đến việc hôn mà thôi…
Cậu muốn thuận theo bản năng muốn ôm lấy Edward nhưng bị anh ngăn lại đem cậu đè ép lên bệ cửa sổ, cậu không thể phản kháng lại anh, cả người xụi lơ mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mất một lúc thì mới phát hiện Edward đã kéo màn ra.
“Sao… làm sao vậy?” Biểu cảm của Edward khiến cho Atlas cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, cậu không thể không xấu hổ mà cố gắng lấy lại ngữ khí bình thường của mình.
Trên mặt Edward tràn ngập căm ghét: “Là cô ta.”
“Cô ta?” Một chiếc xe cấp cứu chạy như bay vào bệnh viện, có rất nhiều người chạy theo sau, Atlas đã nhận ra —— đó là Isabella Swan, nguyên nhân số một tạo ra mâu thuẫn giữa hai người họ.
Toàn thân cô đẫm máu tươi nằm hôn mê trên băng ca, đầu đã được sơ cứu nhưng máu tươi thấm ra cả ngoài băng vải. Mấy y tá cùng thầy Varner và huấn luyện viên Clapp ở trường khẩn trương chạy theo sau, cả nhóm người xông ào vào phòng khám.
“Là tai nạn xe cộ.” Mạch máu dưới làn da cứng như đá của Edward đột nhiên căng lên, nhờ màu da trắng bệch mà có thể thấy rõ. Anh cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất để kể lại những gì anh nghe được cho Atlas.
Bởi vì tuyết quá trơn trợt nên Taylor Crowley lạc tay lái tông vào Bella Swan ngay sau giờ tan học —— Edward trong khoảng thời gian này cùng Atlas chiến tranh lạnh quá dữ dội nên vừa hết giờ học đã lao ngay đến phòng khám của Carlisle, vì vậy không chạm phải vụ tai nạn xe cộ này. Anh hoàn toàn không biết bánh xe số phận đã chuyển bánh, vì anh không dính vào vụ tai nạn này nên anh đã đạt được thứ gì đồng thời đánh mất đi thứ gì, bây giờ anh chỉ quan tâm đến người trước mắt này thôi.
“Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này mau.” Atlas lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của tình hình nhanh chóng đưa ra quyết định, tiếc là người bị tai nạn xe cộ hấp dẫn mà chạy đến xem càng lúc càng đông, Atlas nghi ngờ là cả trường trung học Forks đều chạy đến đây —— cái trấn nhỏ này thật sự quá đơn điệu nên chỉ cần phát sinh chuyện gì đó thì sẽ có vô số người chạy đến coi.
Sức hấp dẫn của máu Bella đối với Edward thật sự quá lớn, huống chi bây giờ cả người cô đẫm máu ! Atlas chỉ cần nghĩ đến cảnh Edward điên cuồng lao ra hút máu thì nhịn không được phát run.
“Nhanh lên Edward, tranh thủ rời khỏi đây mau!” Đột nhiên cửa phòng bật mở khiến Atlas giật bắn người quay lại, là Carlisle.
Sắc mặt của ông chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: “Từ cửa sổ lầu hai khu nhà bên kia nhảy ra ngoài, phía bên đó chính là rừng cây, không có người nào ở đó. Nhanh lên đi.”
Bệnh viện không lớn, thị trấn Forks rất nhỏ nên không cần thiết phải thiết lập trung tâm chữa bệnh lớn làm gì nên đối với khứu giác linh mẫn của ma cà rồng, ở trong một bệnh viện nhỏ xíu như thế này thì mùi máu của Bella quả thật vô cùng rõ ràng.
“… Vâng…” Edward run rẩy, nửa ngày mới từ hai kẽ răng nhả ra một từ. Atlas có thể nghe thấy tiếng răng rắc từ đầu ngón tay bị siết chặt của anh vang lên, mà hơi thở nhẹ nhàng của anh đã trở thành tiếng thở gấp dồn dập.
Atlas không biết làm sao mới có thể giúp được anh, sức mạnh của cậu, mùi hương của cậu đối với Edward hoàn toàn không có tác dụng gì.
【 Để tôi đi coi có ai bên đó không. 】 Tiểu Ba đậu trên vai Carlisle vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ.
Carlisle dùng tốc độ nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Edward tóm chặt lấy anh, nhưng khi ông định kéo Edward đi thì một giọng nói đột ngột vang lên: “Bác sĩ Cullen nhanh lên! Bệnh nhân cần giải phẫu!”
Người vừa xông vào là một nam y tá còn trẻ, trên người anh ta dính đầy máu —— là máu của Isabella Swan! Vừa rồi anh ta đã mang cô gái đáng thương đó đến phòng giải phẫu nhưng bác sĩ mổ chính là Carlisle Cullen không thấy đâu, được một y tá khác chỉ dẫn anh ta bèn chạy đến đây tìm vì thời gian không còn nhiều nữa.
Tất cả mọi người trong phòng khi thanh âm vang lên đều quay đầu nhìn lại —— Atlas thì nhìn Edward.
Trong đôi mắt màu vàng óng của Edward thoáng xẹt qua một mạt đỏ rực, khi Atlas nhìn kỹ lại thì nó đã trở lại màu vàng thuần túy —— nhưng đó lại là một màu vàng chói mắt, giống hệt như ánh sáng mặt trời vậy, vô cùng chói mắt khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào.
Anh chàng y tá dưới ánh mắt kỳ dị đó trông hệt như chú gà con bị diều hâu ngắm trúng, đứng bất động trước cửa, máu từ trên bàn tay buông thõng của anh ta từ từ nhỏ xuống, khi giọt máu đầu tiên chạm tới mặt đất thì thanh âm này vang rõ mồn một vào trong tai của hai người.
Edward cử động, người y tá không hề nhìn thấy gì cả, anh ta chỉ cảm thấy bóng tối ập đến, trên cổ nhói lên, trong chớp mắt liền mất đi ý thức.
Carlisle siết chặt cổ Edward, đem chàng trai ma cà rồng không ngừng giãy dụa đè lên trên tường khiến cho bờ tường bị bong mất mấy mảng.
“Đặt anh ta nằm xuống đi.” Carlisle nhanh chóng đóng cửa lại gầm lên với Atlas.
Lần đầu tiên Atlas mới cảm thấy khí thế kinh người tỏa ra từ Carlisle nhưng cậu không chần chừ một giây chạy đến đỡ lấy người y tá lả đi trên cánh tay của Carlisle rồi đặt anh ta nằm lên trên giường.
Edward vẫn còn một chút ý thức, từ trong cổ họng của anh phát ra tiếng gầm gừ nhưng anh nghiến chặt răng không cho bản thân gào thét thành tiếng.
Cả bệnh viện đều tràn ngập mùi máu của kẻ đặc biệt khiến cho đầu óc của anh vô cùng hỗn loạn, có một khát vọng không ngừng trào dâng từ đáy lòng như dã thú. Nếu như không phải trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng ảnh hưởng đến khứu giác của họ thì cả hai ma cà rồng sẽ không để cho người y tá mang theo máu của Bella đến gần mình như vậy.
May mà Edward luôn đấu tranh với cái loại khát vọng này chứ nếu không thì Carlisle cũng không có cách nào dùng một tay mà có thể khống chế được Edward.
Carlisle nhanh chóng chỉ huy Atlas: “Ngăn kéo thứ hai bên trái có ống kim, nhanh ! Edward không thể nhịn được nữa, Atlas, con mau dùng kim rút ra 200CC máu của y tá đó cho Edward tạm kiềm chế cơn khát!”
Atlas học tiêm với Carlisle chưa được bao lâu nên khi nghe mệnh lệnh này tay cậu run lên, nhưng cậu không được phép chần chừ vì cậu biết máu của mình đối với ma cà rồng không có lực hấp dẫn nào, cậu không biết máu của mình có khả năng giúp cho Edward giải khát không.
Cậu ổn định tay của mình, hít sâu một hơi, đem kim đâm vào tay người y tá đang hôn mê —— may mắn, không có sai sót.
Từng dòng máu đỏ trút vào trong ống tiêm, đến vạch 200CC thì Atlas nhanh chóng nhổ ống kim ra, vội vã dùng cồn i-ốt lau miệng vết thương, sau đó đem ống tiêm đưa cho Carlisle: “Carlisle!”
Carlisle nhổ ống kim, đem máu toàn bộ trút vào trong miệng Edward.
Lần đầu tiên Atlas mới nhìn thấy răng nọc của Edward, so với hàm răng bình thường của anh không giống nhau nhưng cũng không kinh dị như ma cà rồng trong phim.
Khi máu tuôn vào trong miệng Edward, hầu kết của anh nhanh chóng nhấp nhô, Atlas nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt ừng ực…
Lần đầu tiên Atlas cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.
Bên ngoài có tiếng người gọi tên Carlisle, hiển nhiên, cuộc phẫu thuật phải lập tức tiến hành.
Carlisle thả Edward ra rồi tiêu hủy ống kim kia đi.
Lồng ngực Edward vẫn không ngừng phập phồng nhưng răng nanh đã thu trở về, ánh mắt anh cũng không còn hung tợn như vừa rồi, hiển nhiên là anh đã khống chế được bản thân mình.
Atlas lao đến, Edward lập tức tựa đầu vào hõm vai cậu, dùng sức hấp thu mùi hương của cậu, thân thể anh run rẩy —— không phải bởi vì khát vọng, mà là vì sợ hãi.
Chỉ thiếu chút nữa ! Chỉ thiếu một chút thôi thì anh đã quên hết những gì Carlisle dạy bảo mà lao ra!
Chỉ một chút nữa thôi thì anh sẽ làm bại lộ thân phận ma cà rồng của gia đình mình, mà một khi thân phận ma cà rồng bại lộ thì đội chấp pháp của Volturi sẽ đến quét sạch bọn họ, đây là nguyên tắc quan trọng nhất mà thế giới ma cà rồng phải tuân theo —— không được làm lộ bí mật của thế giới ma cà rồng.
Khi đó, nếu như không muốn cả gia đình Cullen bị giết thì bọn họ không thể không giết tất cả nhân chứng để che giấu bí mật này. Nhưng Carlisle lại là ma cà rồng ăn chay, ông sẽ không cho phép giết người, đây là tín niệm mấy trăm năm qua của ông, cũng là nguyên tắc của cả gia đình Cullen, không thể chỉ vì anh mà phá hủy trong chốc lát. Huống hồ bọn họ còn ký hiệp nghị với tộc Quileute, một khi bọn họ giết người thì bọn họ sẽ không được phép sống ở mảnh đất này nữa —— thị trấn Forks, nơi mưa dầm thường xuyên vô cùng thích hợp để bọn họ sinh sống, nhà của họ.
Rốt cuộc anh đang làm cái gì, Edward run rẩy.
Không chỉ vậy, vừa rồi anh đã hút máu người …