• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiết Sinh đem người đến đã chậm 1 bước. Mắt thấy trên mặt đất có 1 vũng máu lớn thì hoảng hồn. Không khí phát tán mùi máu tươi tanh nồng, chuyện ngõ nhỏ xảy ra án mạng đã nhanh chóng lan truyền tin tức. Lãnh Thiết Sinh biết được, lập tức nộ khí đằng đằng (nổi giận đùng đùng), gặp người liền đánh, phía sau các huynh đệ nhìn hắn đã trở nên điên cuồn, lập tức cầm gậy tre đuổi theo, làm nên cảnh gà bay chó sủa, khách trong Hòa Nhạc lâu đều hoảng hồn, chạy trốn –

Chương Phách ở đâu?

Thủ hạ, nanh vuốt của Chương Phách đều bị tóm lấy vặn gãy 2 tay, gạt tay đem người bỏ qua 2 bên cầu thang, đá văng 1 gian sương phòng, cuối cùng phát hiện bóng dáng của Chương Phách. Lãnh Thiết Sinh nộ cấp công tâm (giận đến nát tim), từng bước đến gần –

Chương Phách đường đời lăn lộn cũng lâu, chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào ánh mắt đỏ đậm hung dữ như vậy, cảm thấy rùng mình, sự việc bại lộ, vậy là tiên hạ thủ di cường. Lãnh Thiết Sinh ra hai chiêu, 2 cánh tay của Chương Phách đứt đoạn, xương nát vụn. Thả ra thấy đung đưa rất mất tự nhiên.

Không thèm nhìn gã kêu rên, Lãnh Thiết Sinh nắm lấy Chương Phách, cả người bị y nhắc đến bên cửa sổ. Chương Phách chớp mắt đã bị ném xuống lầu, cũng là rơi xuống mái hiên, nhưng 2 tay bị phế ko thể tự cứu mình, đương nhiên phơi thây ngoài phố hoa.

Lãnh thiết sinh đứng ở bên cửa sổ, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt. Không ai hiểu được nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, các huynh đệ cũng ko dám mở miệng hỏi.

Phóng một mồi lửa đốt ngay nơi này.

Như vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội hay sao? Khuyết Bất Thấu giật mình, gia gia điên rồi sao?

“Gia gia, sau bình phong có 1 tiểu thiếu nhiên trên người đang mặc áo choàng của…” Khuyết Bất Thấu đem nhân tới trước mắt, cởi bỏ áo choàng, mới biết tiểu tử này tới đây là để chịu làm nhục, vội vàng lấy áo che lại thân thể của tiểu thiếu niên.

Lãnh Thiết Sinh mắt không hề có bất cứ cảm xúc gì, hờ hững nhìn hắn rất lạnh nhạt: “Ngươi có người thân ko?”

Tiểu niên thiếu lúc nãy lén thấy trong phòng đã phát sinh rất nhiều chuyện, ánh mắt tối xầm, nhu thuận trả lời: “Không có, tôi chỉ có 1 thúc thúc, là bị hắn bắt bán đến nơi này…”

Lãnh Thiết Sinh vẫn là lãnh diện vô tình nói: “Theo làm hài tử của ta và hắn, nếu ngươi nói ko, chắc chắn sẽ chết ở nơi này”

Gia gia lại muốn tàn hại vô tội? Gia thực sự điên rồi! Khuyết Bất Thấu nghĩ thầm.

“Phái người đến chỗ của các đại phu tìm kiếm, ta ko tin Huyền Niệm đã chết.”

Lãnh Thiết Sinh quay người bước đi, tiểu niên thiếu đã lập tức đuổi kịp. Dù ko biết nam nhân lạnh lùng này vì cái gì mà lưu hắn lại, bất quá hắn cũng nguyện ý gọi y 1 tiếng cha.

“Ah, nằm trên đất là Duẫn lão nhân giờ phải làm sao?” Khuyết Bất Thưởng hỏi.

Tiêu Mạnh Hải lúc này mới bắt đầu lên tiếng: “gia gia không để ý tử lão nhân này là sống hay chết,  xem hắn đã gây ra cho chúng ta sự việc gì!”

“Nói gì đây cũng là…”

***

“Ah – trời đất ơi…”, một giọng nữ sắc nhọn tận trời xanh khi thấy tướng công hồi trạch! Vương Nhược Kiều lấy ngón tay chỉ chỉ tướng công – “làm gì mà ôm 1 thân máu me đầm đìa trở về, có hay ko là quỷ….”

“Ngươi mới là gặp quỷ áh, mau đóng các cửa lại!” Nhìn nương tử sắc mặt trắng bệch, nàng ta cái gì cũng ko sợ chỉ sợ quỷ.

“Ngươi… ngươi… ngươi”

“Là người sống” Ngụy Thất trừng mắt liếc nàng ta 1 cái, thật là nhát gan mà.

Vương Nhược Kiều, tiến lên, đứng sát vào tướng công, dùng tay nhẹ nhàng kiểm tra, có độ ấm. Xác định ko phải quỷ, bất quá xiêm y dính máu nhiều quá, trên vai đang khiêng 1 thân máu chảy đầm đìa….người là.

“Mau giúp ta cứu người”

“Á”

Tướng công thần sắc có vẻ khẩn trương, vội vã đi vào phòng trong, “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vương Nhược Kiều theo sau hỏi.

Cả hai vợ chồng đến phòng ngủ, nhẹ nhàng để người nằm xuống, Ngụy Thất mới bắt đầu nói: “Vị cô nương này ngã xuống lầu, bị trọng thương, ta nhân lúc nàng còn thoi thóp, cầm máu, băng bó, nếu chậm trễ e rằng nhân sẽ chết ở nơi này”

“Hở! sao lại nghiêm trọng như thế” Tướng công đem nhân về, lỡ như cô nương kia đi đời nhà ma, có hay ko hóa thành lệ quỷ (quỷ xinh đẹp)….

“Đừng có nói năng bậy bạ, mau đi lấy hòm thuốc, kéo, chuẩn bị nước nóng lại đây” Nhân gã xuống lầu, nhất định có nhiều chỗ bị gãy xương, đến độ quần áo bên ngoài đều nhiễm máu đỏ tươi, nhìn sơ cũng biết mức độ nặng đến cỡ nào.

Việc này không phải chuyện đùa, Vương Nhược Kiều vội vàng chuẩn bị, nhiều năm theo tướng công cũng học được chút y thuật, cả hai vợ chồng cùng nhau cấp cứu, đem mạng người trước cửa Diêm La điện mà kéo về –

“A!” Vương Nhược Kiều kinh ngạc nói: “Cô nương này là nam nhân!”

Hắn nhìn kỹ toàn thân quả thật rất xinh đẹp, nên cẩn thận, nếu vết thương trên da không khép lại tuyệt đối khó có thể gặp lại đại mỹ nhân.

So với sự ngạc nhiên của nương tử, Ngụy Thất có vẻ trấn định hơn nói: “Chuyện này ko có gì quá kinh ngạc. Ta là ở nơi thanh lâu nổi danh cứu hắn về, 8 phần 10 là vì gương mặt xinh đẹp này mà bị bán đi. Hồng nhan bạc mệnh, câu này quả ko sai. Tội nghiệp còn trẻ như vậy mà đã bị người chà đạp…”, Trước ngực còn lưu đầy dấu vết ân ái, là kẻ hỗn tướng nào chà đạp hắn?

Ngoại trừ  Chương Phách ra còn có ai?

“Hắn nhất định là chống cự kiệt liệt, hoặc chịu ko nỗi ngược đãi nên mới nhảy lầu như vậy, thật sự đáng thương….”

Ngụy Thất đồng tình, nội tâm giận dữ, nương tử cũng giống hắn đang rất oán giận: “Ta nguyền rủa tên ko có tính người kia nhất định bị trời phạt, phải báo ứng”

Đôi phu phụ này, tuy là miệng vừa nói, vừa mắng liên tục nhưng tay cũng ko ngừng trị liệu, hai người trị liệu cũng gần xong, chỉ sợ bệnh nhân lười thở mà mất mạng.

Tới nữa đêm, có tiếng gõ cửa truyền đến: “Cốc, cốc, cốc,….”

Tiếng đập cửa liên tục mang âm hưởng gấp gáp, khiến 2 vợ chồng ko khỏi lo lắng.

Ngụy Thất nói: “Đang nữa đêm, là ai đến gõ cửa”. Hắn hành y, thường ngày ưa xuất nhập chốn yên lâu, chữa cho các nữ nhân bị bệnh trong đó, thậm chí cứu chữa cho nhiều ca phá thai bất thành, khiến các nữ tử đáng thương đó bị rong huyết. Nhưng tối nay lại chứa chấp 1 kẻ do ko chịu nổi bạo hành mà “đào phạm” (bỏ trốn), vạn nhất có người đến hỏi thăm về người hắn cứu, đặc biệt tìm y trở về….Còn phải nói!

Ngụy Thất biến sắc đối nương tử nói: “Chúng ta ngàn lần cũng ko được 1 lần nữa đẩy người này rơi vào ma trảo”

“Nhưng người chúng ta giấu trên giường, hiện tại là chết chứ ko sống, biết làm sao bây giờ?”

Ngụy Thất trầm tư 1 lúc, lập tức động thủ cởi y phục của nương tử, điệu bộ rất gấp gáp “nàng mau cởi áo ra”

Ách! Vương Nhược Kiều giương mắt nhìn theo cánh tay thon dài của tướng công làm như đang sờ soạn ngực,dạng giống như thẹn thùng hờn dỗi: “Ngươi thật là…”

Ngụy Thất kinh khĩnh lật lại, ko chịu nỗi nương tử đang câu dẫn mình, thân là tướng công của nàng chẳng phải đều biết rõ hết rồi sao.

Đột nhiên ngoài cửa truyền lại “Rầm” –

Hát! Có người phá cửa mà vào! Ngụy Thất thu trứ thân thể nương tử  ép tới khiến nàng ta sự khó thở, mặt đỏ tới mang tai, thật giống như bát trảo bạch tuộc đang quấn lên thân –

Tiếp theo hai người liền hét to truyền âm thanh ám muội ra ngoài, âm thanh này thật lớn khiến cả phòng ngoài đều nghe thấy –

“Đừng dùng sức….ta….ta …chịu ko nỗi”

“Để xem ngươi sau này còn dám trêu ghẹo tướng công nữa hay ko….”

“Đi” Khuyết Bất Thấu khi tiến vào thì khí thế rào rạc, nhưng ko dám bước vào phòng mà chỉ ở bên cửa nghe lén. Đích thị là đôi phu thê kia đang ân ái. Hèn chi người ta ko mở cửa…

Thủ hạ trong nhóm lập tức tìm kiếm tung tích của phu nhân tại các phòng khác. Một người đến sau lưng Khuyết Bất Thấu nói: “Gia gia nơi này ko thấy bất kì khả nghi nào”

“Uhm” Khuyết Bất Thấu xoay người, thanh lọc yết hầu, đối với thuộc hạ phát tay: “Đi đi đi, trong phòng ko có giấu phu nhân đâu. Chúng ta đừng quấy rầy người ta. Chẳng phải tục ngữ nói: nhất đối uyên ương hội cùng thất đại (chia rẽ uyên ương là 1 trong 7 việc thất đức) hay sao”

Thế là Khuyết Bất Thưởng đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng, dắt thủ hạ đến nơi khác tìm người.

Nghe được bên ngoài đã yên tĩnh, không còn tiếng động Vương Nhược Kiều mới thở phì phì, một cước đạp tướng công xuống giường, ngồi dậy  đối hắn sẵn giọng: “Haiz! Ngươi vừa đè ta đau quá” đùi hắn khẳng định là bị bầm 1 vết.

“Ngươi hy sinh quan hệ 1 chút, mà chúng ta bảo vệ được người sắp chết này” Ngụy Thất cười nói.

Sau khi Duẫn Huyền Niệm được phu thê kia cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, thân thể đã dần dần khang phục khỏi hẳn

Nhưng mà, việc hắn và Lãnh Thiết Sinh 1 lần nữa gặp gỡ là câu chuyện của 1 năm sau.—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK