• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gia, ngài và phu nhân rốt cuộc cũng về rồi ạh”. A Thanh đang đợi ở cửa, chờ đem ngựa về chuồng.

“Ân”, Lãnh Thiết Sinh ôm người xuống ngựa. Vội vàng gở vòng tay đang ôm chặt quanh eo ra, nương tử cởi luôn áo choàng mắc ở tay y, xong cầm thư tịch đi thẳng.

Nhìn sau lưng hắn, mái tóc đen lắc lư như thác nước. Mỹ nhân không muốn quay đầu lại nhìn y lấy một lần. Lãnh Thiết Sinh cảm thấy không hài lòng: “Hắn nhất thiết phải đi đâu vậy ta?”

A Thanh tiếp nhận cương ngựa trong tay Lãnh gia, lập tức đáp lời: “Gia, phu nhân tám phần mười là xuống trù phòng, bình thường giờ này phu nhân đang ở trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa tối.”

Lãnh Thiết Sinh trừng mắt nhìn A Thanh: “ Hừ, ngươi thật khéo lý giải quá ha, hắn[1] là nương tử của ngươi hay của ta hử?”. Lão đại khó chịu, nhìn y là thấy ngay hình dung của tướng công đang “giận cá, chém thớt” vì hành động của nương tử.

“Tiểu nhân…chỉ đáp lời,…thỉnh gia ngài đừng tức giận ạh” A Thanh nâng áo chấm chấm mồ hôi lạnh đang ứa ra trên trán, sắc mặt Lãnh gia thật khó coi.

Ghen mà, Lãnh Thiết Sinh khẩu khí không tốt, nên không cảm thây xấu hổ, tiếp tục nói nói: “Lát nữa chuẩn bị nước nóng, ta cần phải tắm.”

“Vâng ạh”, A Thanh lập tức tuân mệnh. Gia và phu nhân tình cảm không phải là đã cải thiện rất tốt sao. Gia đúng là tính tình thay đổi bất thường mà, thật không dễ hầu hạ chút nào.

***

Hứ! Hắn không phải coi trù phòng quan trọng như vậy chứ, cuối cùng nương tử y không biết là đang nghĩ cái gì. Y trong lòng nương tử có địa vị như thế nào đây? Lãnh Thiết Sinh vừa đi vừa ngữi ngữi chiếc áo choàng mà nương tử còn lưu lại. Tham luyến hấp thu chính là phong độ phản phất của người nho nhã.

Trời bắt đầu tối khiến trong nhà cũng tối theo, nhưng vài tên người hầu vẫn có thể xa xa nhìn thấy chủ tử không bao giờ  cho người ngoài thấy gương mặt thật của mình_ Bên ngoài thì kiên cường, lạnh lùng, nhưng cất giấu sau nó chính là một người thâm tình đang mê luyến khó dứt.

Cùng lúc đó, Duẫn Huyền Niệm đang ngồi xổm xuống bếp, chậm rãi đem thư tịch đặt trên đất xé bỏ từng trang một, vò nát, sau đó quăng vào bếp mà đốt.

Thời gian trôi qua cũng lâu, không biết hành vi vướng tay, vướng chân kia là gì, trù nương, Xuân Hoa, Thu Nguyệt, ba người đều bắt đầu cảm thấy nhứt đầu dữ dội.

“Phu nhân àh, người muốn xem sách, xin hãy vào tàng thư cát, đợi xem xong rồi đốt đi cũng được, giờ để chúng tôi chuẩn bị bữa tối có được không ạh?” Trù nương ngọt ngào khuyên bảo.

….

“Đúng vậy, hay là phu nhân đi tàng thư các, để chúng tôi làm bữa tối, làm xong sẽ báo cho phu nhân biết” Xuân hoa nói.

…..

“Hay không cần phải đi cũng được, phu nhân cũng có thể ở đây, tại trù phòng này cũng có bàn dài, thỉnh phu nhân ngồi đằng kia đọc sách, bếp lửa ở đây giao cho bọn nô tỳ được không ạh? Thu Nguyệt góp lời.

….

Cả ba người bọn họ đều chờ mong phu nhân dù tốt xấu thế nào cũng đảo mắt lên, ít nhất là liếc họ một cái, đến tột cùng cũng muốn nghe ý kiến ra sao.

Duẫn Huyền Niệm vẫn là một phản ứng như cũ.

Trù nương, Thu Nguyệt, Xuân Hoa, đều dùng hết lời khuyên nhủ phu nhân, họ đoán mãi cũng không ra tại sao phu nhân lại có hành vi quái dị như vậy, chỉ biết nếu phu nhân không đi thì toàn bộ trù phòng này dám bị lửa thiêu chín luôn quá.

Vô cùng không muốn quay lại phòng một mình, ném đại chiếc áo choàng vào ghế gần đó. Lãnh Thiết Sinh mở tủ, lấy ra hai bộ quần áo, có ý định đi tắm để thanh lọc cơ thể.

Nhưng mà y lấy hai bộ để làm gì?

Đương nhiên là có ý đồ xấu rồi (^.^)

Nhăn mũi hửi hơi gió trong không khí, y suy nghĩ: nương tử đang âu yếm tự nhiên bỏ  hắn mà đi, thật là không có thiên lý, đạo lý, luân lý gì hết trơn mà.

Tướng công dành ra thời gian nói chuyện cùng nương tử bồi dưỡng tình cảm, nói chuyện yêu thương, bất quá cũng có một ít kết quả. Nhưng phản ứng của nương tử không phải thấy hắn là bám víu vào. Lão Thiên gia chắc là 8 phần mười đang giương mắt dài ra nhìn hắn mà giễu cợt vì say mê mà hóa ra bi thương như vầy. Thật oán hận cái người nương tử vô tâm, vô can, vô phế (không tim, không gan, không phổi) kia mà, chỉ biết lo đi làm cơm mà nỡ bỏ  1 người đang cô đơn lạnh lẽo là hắn đây mà.

Hứ! trong lòng bực tức vô tận, tương tư kéo dài không dứt…..

Cùng lắm thì không quan hệ nữa, nhưng bổn đại gia đây đâu phải là cây đèn hết dầu, là đầy nguyên liệu đó, nhất điểm tựu trứ, nhiệt tình tựa hỏa[2].

Ah! Sao ta không tắm trong nhà bếp ta (=.=!!, Sinh ca ca ơi, bó tay anh rồi), chỗ đó cũng tiện để lấy nước, lại càng có thể dễ dàng chuẩn bị nước nóng. Lãnh Thiết Sinh giương cao mi, nheo nheo mắt, khóe môi giản ra tạo thành một đường vòng cung, quả thật là xưng vi tặc tiếu (nụ cười của kẻ trộm ~ gian xảo).

Nương tử của y “xa tận chân trời gần ngay trước mắt” làm sao có thể chạy khỏi tay y được chứ, muộn một hai bữa ăn có thành vấn đề gì đâu. Điều tuyệt tối quan trọng là…. bồi dưỡng khắc cốt minh tâm đích tình cảm. Có điều kiện tốt như vậy, cách đương nhiên lại rất hay, không cần nhiều lời ….ngay lập tức đến chộp ngay người ôm vào lòng hảo hảo yêu thương là được rồi.

Lãnh Thiết Sinh đem hai bộ đồ đi lại bồn tắm, đã thấy thủ hạ chuẩn bị nước nóng sẵn sàn, hừ, nước chỉ thật sự nóng khi… (Trong dấu ba chấm tự hiểu nhá), như vậy mới hiệu quả. Gió mạnh tự nhiên ở đâu thổi qua.

Y đi tới trù phòng, hét lên “Huyền Niệm, mau giúp ta sát bối (chà lưng)”

Hách! Duẫn Huyền Niệm đặt mông ngồi xuống đất, vội vã đem  thư quyển giấu kỹ. Nếu để Lãnh gia biết được thật không còn mặt mũi nào nữa mà, sẽ xấu hổ mà chết mất.

Nhanh chóng đem thư tịch giấu dưới bếp, hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân phát ra âm thanh từ chối: “Ngươi không phải đứa trẻ 3 tuổi, ta không nhất thiết phải giúp ngươi chà lưng”

Chân ngồi lâu tê cứng, nên rất bực, Duẫn Huyền Niệm ko thèm đứng dậy đuổi y, chỉ chờ mong y tự đi khỏi.

“Ngươi đang lề mề làm cái gì đó? Không mau nhanh nhanh lên 1 chút” Lãnh Thiết sinh không hề nhẫn nại chờ người.

Sợ làm chủ nhân nổi nóng, Xuân Hoa lập tức giải thích: “Gia gia, phu nhân do ngồi chồm hổm trên mặt đất quá lâu nên hai chân đều đã tê rần, vừa nãy mới té xuống đất, không thể đứng dậy ngay được ạh.”. Dứt lời Xuân Hoa và Thu Nguyệt hai người trái phải, cùng nâng phu nhân dậy.

Trù nương cũng vội vàng chạy lại giúp đỡ. Mắt thoáng thấy phu nhân đang đẩy Xuân Hoa và Thu Nguyệt ra. Aida, phu nhân thật không thương người ta gì hết áh.

Duẫn Huyền Niệm mặt mũi ngại ngùng, thà ngồi dưới đất chờ hai chân khôi phục tri giác chứ không chịu để hai nha đầu này nâng dậy, thật là mất mặt quá mà.

“Ngươi ở đây làm gì?” Lãnh Thiết Sinh tiến vào nhà bếp, ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn thấy vẻ mặt hắn ánh hồng, mỹ đắc mị hoặc nhân tâm (vẻ đẹp làm mê hoặc lòng người).

Duẫn Huyền Niệm trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, khẽ nhếch đôi môi hồng hồng, nói nhưng không ra âm. Nhãn thần của nam nhân cho thấy là rất “yêu” hắn, thật giống như trong sách viết mà—“Ta muốn ôm ngươi vào lòng mà ăn sống nuốt tươi”

Tự nhiên cảm thấy ngạt nên thở gấp gáp, phải chăng đôi mắt nam nhân này đang chứa đựng cảm xúc cường liệt, đang muốn áp sát vào người ta?

Toàn thân nóng như lửa đốt, bộ tính dựa vào bếp lò đang cháy mà xxx sao (Ách, Niệm nhi àh, đầu em bị loạn vì đọc hentai rồi đó). Chân hắn còn tê chưa hết, tệ hơn là nam nhân còn chưa chịu cút đi nữa.

“Mới hồi sáng ta đã nói ngươi đừng đến trù phòng làm thượng vàng hạ cám chuyện[3], ngươi cũng không thèm nghe, hiện tại làm cho chân tê rần hết trơn, để ta bế ngươi lên”

“Áhhhhhhhh, ngươi đang làm gì? Ta không cần ngươi bế, người ngoài đang nhìn kìa…” Duẫn Huyền Niệm bị nam nhân ôm trên tay, tuy đầu óc không còn tỉnh táo nhưng cũng không quên nam nhân ôm hắn để đi “sát bối”, liền nhanh tay chộp lấy chích thiết xoát (miếng cước chùi nồi) trên tay trù nương, ta sẽ cạo hết lớp da của ngươi luôn!

“ Ấy, phu nhân mau đưa lại cho ta, ta đang muốn rửa nồi mà”, trù nương nói xong liền chạy lên đoạt lại.

Ách, mặt mũi thì không còn, thiết xoát thì bị trù nương đoạt lại, tai còn nghe trù nương nói lung tung: “Phu nhân, người cần khăn tắm dể chà lưng cho gia gia chứ gì, nhà tắm đương nhiên có, ko cần lo lắng ạh”

Mẹ kiếp! những người này đều cho rằng hắn nên làm điều đó ah.

Lãnh Thiết Sinh nhìn hắn cười: “Chân đã tê rần, ta mang ngươi đi ngâm nước nóng, sẽ nhanh chóng hồi phục”

“Ahhhhhhh, không nên” Duẫn Huyền Niệm khóc thét lên.

***

Lãnh thiết sinh đá cửa phòng tắm, bế nương tử của hắn đến thùng gỗ đựng nước nóng, nó đủ lớn để có thể chứa 2 người. Y nhúng hắn vào trong nước, để xem khi ướt nhẹp như vầy, ngươi còn chạy được nữa không, còn không ngoan ngoãn để ta tắm cho ngươi.

Duẫn Huyền Niệm chưa kịp hoàn hồn, đã bị ướt như chuột chết đuối. Toàn thân trong nháy mắt đã ướt sũng, cũng không quan tâm xem mình đã uống hết bao nhiêu ngụm nước, theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của Lãnh Thiết Sinh, để ngừa trường hợp mình bị ngã lộn nhào vào nước như trước nữa. Hai chân đang đứng trong bồn nước, chính là thủ phạm hồi nãy cởi giày của mình.

Tự nhiên cảm thấy hơi chóng mặt và buồn nôn, Duẫn Huyền Niệm nhấc chân nhằm tay nam nhân trước mặt mà đá tới. Ngươi có tư cách gì mà quản ta chứ.

Lãnh Thiết Sinh nhanh tay chộp lấy mắt cá chân, “chân ngươi không còn tê nữa hả? xem ra nước ấm quả là có hiệu quả.”

Dùng lực đè xuống chân hắn, Lãnh Thiết tiến tới gần mặt hắn, nhìn chăm chăm vào gương mặt đầy đặn. Chân mày lá liễu đang giương lên vì tức giận, đôi mắt đẹp đẽ đang phun hung quang (ánh nhìn hung dữ), đôi môi hồng hồng đang hé ra rồi lại hợp lại. Đang mắng ta chứ gì.

Y ước rằng mình có thể nghe được thanh âm hắn thốt ra, mắng gì cũng được, cho dù khó nghe mấy cũng được.

Y dùng thân thủ chế trụ chân hắn ngồi xuống, nhìn hắn biện hộ: “Huyền Niệm àh, ta rất yêu ngươi, bất luận là ngươi giận ta cũng yêu, ngươi mắng ta cũng yêu, mọi thứ của ngươi ta đều yêu.”

Nam nhân giờ này còn nói lời nhảm nhí, thiệt là…. Bao nhiêu tức giận trong lòng Duẫn Huyền Niệm vơi đi gần hết. Nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt thật dễ nghe.

Môi Lãnh Thiết Sinh bắt đầu niêm phong phần lưỡi mềm mại của hắn, tham lam chiếm đóng, rồi từ từ ôn nhu xâm chiếm khoang miệng của hắn. Từng tất, từng tất trong miệng hắn đều để lại dư vị ngọt ngào.

Bao nhiêu hờn giận trong lòng thoáng chốc tiêu hết. Duẫn Huyền Niệm chậm rãi nhắm đôi mắt đẹp lại. Trong óc đầy nội dung của các quyển sách cấm ban nãy. Một khi khêu khích, thân thể mẫn cảm sẽ không thể nào chống lại sự mê hoặc của nam nhân này…..

“Nương tử nàng không phải là chịu không nổi sao…..” Bỗng nhiên đầu óc tự nhiên nhớ lại những câu phiến tình trong sách. Duẫn Huyền Niệm, tự nhiên hô hấp cứng lại, thân thể tự mềm đi trôi tuột xuống.

Cánh tay cường tráng của Lãnh Thiết Sinh nâng hắn từ phía sau. Y đảo đảo nước. Nam nhân thốt ra lời lẽ thâm tình với hắn. Giờ đây sương mù đang ngưng đọng tại mắt y, có thể nhìn thấy được lửa tình đang thiêu đốt dữ dội. Đại chưởng yên lặng, cởi xiêm y ướt đẫm xuống, thân thể trắng nõn từng chút từng chút lộ ra trước mắt nam nhân.

Hơi thở gắp gáp, Duẫn Huyền Niệm bao nhiêu xấu hổ đều lộ ra gương mặt cam tâm tình nguyện để nam nhân này thượng mình.

“Huyền niệm, nhìn ta.”

“Không chịu,…” hắn cố chấp không chịu quay đầu lại đối mặt.

Lãnh Thiết Sinh vô cùng thân thiết hôn hắn, dùng tay gỡ hết những gì còn vướng trên người y. Duẫn Huyền Niệm tay quơ quơ trong nước, gôm quần áo, vô thức cắn môi, hơi khó chịu. Vừa mới xem sách cấm, trong đầu đầy rẫy những hình ảnh phiến tình. Hắn vô thức nhớ lại những bức họa trong sách, đầu lại mường tượng ra những tiếng rên rĩ xuân tình. Không nên lấy lòng nam nhân như vậy (sáng suốt đó Niệm nhi ah, trời ơi là trời)

Bên tai truyền đến tất tất hảo hảo đích âm hưởng (Tiếng gì thì không nói cũng biết, haizzzzzz). Ah! Miệng mở to, con ngươi cũng mở to hơn nhìn vào hình dạng đang dâng trào của nam nhân. Đường nhìn nhanh chóng dời xuống chỗ giữa đôi chân thon dài rắn chắc, đang để ở đáy bồn tắm. Đại gia đang duỗi chân, ngồi dựa sát vào mép bồn tắm.

Lãnh Thiết Sinh thấy hắn hơi buồn, chợt giật mình, ngón cái ma sát hàm răng đang cắn môi dưới, lạc thần kinh ngạc: “rốt cuộc hắn phiền ta cái gì?”

Hay hắn không cam lòng cho ta thượng ư?

Tự nhiên tức giận, giơ tay chộp lấy xiêm y trong tay nương tử quăng ra ngoài bồn tắm. Mẹ nó! Nương tử không phải là bị lãnh cảm với hắn chứ. Có làm cách mấy thì cái đầu gỗ kia cũng không nhúc nhích, Lãnh Thiết Sinh thô lỗ kéo nam nhân áp vào trong ngực, Ớ!

Dưới bụng có 1 vật cưng cứng đang đứng vững, Lãnh Thiết Sinh ngạc nhiên: “Huyền Niệm, ngươi….”

“Mau tránh ra!….đều tại ngươi mua sách bậy bạ đó….”Duẫn Huyền Niệm nói khẽ, cả người tựa ở vòng tay ấm áp, trong lòng 1 mớ ngổn ngang.

Ah, thật là tốt quá mà!

Lãnh Thiết Sinh tâm trang vui vẻ, bất giác cười lớn.

Bao nhiêu khổ công, quả thật không uổng phí, nương tử rốt cuộc đối với hắn cũng có phản ứng. Nó chứng minh rằng bọn họ “lưỡng tình tương duyệt”. “Huyền niệm ta cái gì cũng chưa làm….là tự ngươi.…”, y tán thưởng, nắm lấy tay nương tử, bàn tay chứa d*c v*ng, đầy kiên quyết và ngạo nghễ như ra hiệu cho y hãy động thủ âu yếm.

Hách! Duẫn Huyền Niệm, hơi thở gắp gáp, đảo tầm nhìn xuống dưới, ánh mắt mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng trong nước. Y thì ngăm đen, cùng hắn trắng nõn thật sự rất tương phản. Mặt đỏ như lữa, nhanh chóng bị nam nhân dùng nhiệt độ nóng hổi của cơ thể hắn thiêu chín.

Lãnh Thiết Sinh dụ dỗ nói: “Huyền Niệm, xxx ta”, bất ngờ dùng lưỡi l**m nhẹ vành tai hắn, từ từ di chuyển xuống dưới chiếc cổ trắng nõn, tay y xoa xoa lưng hắn chạy dọc theo xương sống, vuốt ve dần dần xuống cửa mình,…Trong chớp mắt, dùng ngón tay thâm nhập vào cơ thể hắn thăm dò, cảm thấy hắn thân mình co lại, vẫn là không thích y xâm nhập phản ứng có phần khá cương liệt

Duẫn Huyền Niệm không ngừng thở dốc, nếu chân không phải bị y cầm, thì y đừng mong mà đụng được tới….,bàn tay nắm chặt như muốn quên đi.

Nhanh như chớp, Lãnh Thiết Sinh đã nắm trong tay vật cứng cứng kia, kiên quyết làm cho nó lớn thật lớn. Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên kinh hãi, lập tức phủi tay hắn ra.

“Chúng ta tiếp tục nữa nhé, vừa rồi rất thoải mái mà…” Lãnh Thiết Sinh giương cao đôi mày nhìn nương tử, mắc cỡ cái gì không biết, y phải làm thế nào để cho hắn không thể sống mà thiếu y mới được?!

Người vợ này thật  sự không biết phong tình là gì mà. Không biết rằng hắn vốn nơi  yên hoa, rực rỡ sắc màu, mỹ nữ như vân. Hắn cái gì cũng xem thường, lại đi yêu ngay tên đầu gỗ này, haizzzzzz.

“Huyền Niệm, ngươi đối với ta không cần ngại ngùng cũng đừng khách khí như vậy, tướng công tùy ngươi chà đạp cũng không sao. Ta đợi ngươi động thủ, ngươi yên tâm, ta sẽ không phản kháng.” Bọn họ cốt yếu là bồi dưỡng tình cảm. Hắn đã muốn ….sắp tới cảnh ko có nương tử là sống không nổi rồi. Chết nghẹn rồi,….còn không mau….

Ngạt thở_ Duẫn Huyền Niệm trong đầu thật sự không nghe rõ những gì nam nhân nói, hắn nói cái gì không biết.

“Chết lặng rồi àh?” Lãnh Thiết Sinh ngưng mắt nhìn gương mặt đầy đặn, không chịu nổi, toàn thân bốc lửa nóng muốn chết. Hắn thật ngu ngốc mà, bộ tính lấy mạng y sao!

Điều nói trắng ra hết rồi, nghe còn không hiểu sao…Hai tay co rúm ma sát bao phúccủa hắn, âu yếm khơi dậy toàn bộ d*c v*ng. Hừ! Ta không tin là ngươi không phản ứng.

“A…” mười đầu ngón tay của Duẫn Huyền Niệm đều bám chặt bả vai Lãnh Thiết Sinh. Chân mày sống động, đôi môi đỏ mở ra thở mãnh liệt. “Dừng, ….dừng tay,….”

Lãnh Thiết Sinh càng làm tới, dùng ánh mắt bao quát khắp người hắn, xem hắn cả người ko kiềm được run rẩy, nhìn thần sắc giống như là con nghiện, thấy vậy rất vừa lòng.

Chỉ chốc lát sau, đôi mắt đẹp của Duẫn Huyền Niêm bắt đầu tan chảy, ko ý thức được từng đợt từng đợt kho*i c*m mê ly đang dâng trào,….không thể chịu được nữa, bắt đầu phát ra tiếng động rên rĩ.

A! Lãnh Thiết Sinh rất thỏa mãn với điều đó, giơ lưỡi l**m vào đôi môi màu đỏ như cánh hoa kia, hai tay gia tốc làm động tác trêu ghẹo, cảm nhận được nương tử thân mình đang buộc chặt,  trong tay run rẩy d*c v*ng…., biết là nương tử đã muốn có hắn.

Gương mặt đang dính chặt vào lòng ngực nóng như lữa đốt, tinh thần rơi vào hoảng hốt, người trong bị dị vật mạnh mẽ xâm lấn, cơ thể  bị xâm lược nên đau đớn lên đến cực hạng. Đánh tan hết những suy nghĩ lo lắng, cõi lòng băng khoăn, hoang đường cảm thụ. Cả người như trôi theo nhịp điệu của nam nhân này, thân thể trong nước lúc chìm lúc nổi.

Hai tay chủ động quàng qua cổ của nam nhân, không phải bị bắt hoặc miễn cưỡng. Há miệng nhầm vai của hắn mà… cắn, tự biết trong thâm tâm đã bắt đầu có tình cảm với nam nhân này. Không 1 tiếng động, tình yêu đến như thế đấy.

Lãnh Thiết Sinh ôm chặt hắn, bên tai hắn mà phát thệ: “Huyền Niệm, ta yêu ngươi, cho dù cả đời ngươi không nói chuyện, ta vẫn cứ yêu ngươi”

***

“Tử lão nhân (Ông già chết giẫm), ông đi đâu mà giờ mới về”

Nữa đêm Duẫn Lão nhân trở về căn phòng cho thuê tồi tàn, chợt nghe mụ vợ nhà mình thở hồng hộc chất vấn: “Nói cho ta biết, có phải là ông đã trộm số bạc mà ta giấu dưới thùng gạo để đi đánh bạc rồi không?”

Hai người già bọn họ, mang theo đồ cưới của Duẫn Huyền Niệm, gồm rất nhiều vàng bạc châu báu, đến địa phương hẻo lánh này, cho đến giờ hầu như đã cầm gần hết số của đáng giá.

Nếu như không mê cờ bạc, lưỡng lão phu thê bọn họ có thể bình bình an an mà sống hết nữa đời sau. (Trời Sinh ca ca tốt với Niệm nhi quá).

Thật là, tử lão nhân thói quen vẫn không đổi, cùng lắm an phận được từ một đến ba ngày. Ngày thứ 4 đã bắt đầu đi tìm sòng bạc. Do tiền đỗ càng ngày càng lớn, đồ sính kim hầu như bị tử lão nhân ném vào sòng bạc.

“Đúng vậy”. Duẫn Lão Nhân thẳn thắn thừa nhận, khiến nương tử của hắn nhất thời khó tin được dáng vẻ kia. Hứ…..! phụ nữ có chồng đúng là cái gì cũng không biết.

Duẫn Lão Nhân móc trong áo trong ra một tấm ngân phiếu. “Ngươi nhìn cho rõ đi, ta đêm nay vận may đa vượng ah, thu về cũng không ít. Hắc hắc,….ta cá là trải qua nữa đời người, cuối cùng thì thời lai[4] (thời vận) cũng vận chuyển, nhượng ta thắng ba trăm lượng trở về, ha hả,…”

Duẫn đại nương không thể nào chịu được cảnh Duẫn lão nhân chẳng hối cãi đem nữa cuộc đời họ thẩy vào sòng bạc. Nhè người lão nhân vừa đánh vừa mắng. “Ngươi quả thật là ông già chết giẫm, còn đứng đó nói thế này thế kia. Còn không biết đó là người khác đầu tiên cho ông ngon ngọt nếm thử, chờ cho ông lúng càng sâu, gia sản thua càng nhiều rồi đi chết luôn, đây chính là “phóng trường tuyến điếu đại ngư” (thả dây dài câu cá lớn). Ông trầm mê đã hơn nữa đời người rồi, còn không kĩ lưỡng ngẫm nghĩ ra là người ta đang đùa giỡn ông sao. Ông sao lại vô dụng như thế, sao không nghĩ lại những thứ đã tiễn đi….đều là dùng Niệm Nhi đổi lấy hay sao? Ông hại con còn chưa đủ thảm sao? Ông hại nó trở thành người câm, ông hai nó phải gã cho đồ xấu xa Lãnh gia kia. Ông hại hắn giờ ko biết ra sao, riêng ta là mẹ, ôi,…giờ cũng không biết con mình là tốt hay xấu….”

Duẫn đại nương đẩy vào vai lão nhân, mắt ngân ngấn nước, sau đó ngồi xuống đất, che mặt khóc ròng. Nghĩ mình thật là người tàn nhẫn, tự trách đã không kịp, đem con gả cho hạng người lưu manh, – bối tử tiền đồ, đều đem vào sòng bạc, lão ta lại bán con đến 2 lần, hiện tại hối hận vô cùng.

Nếu như,….được 1 lần nữa chọn lựa, ta nhất định sẽ không vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình.

“Huyền Niệm,….Huyền Niệm,….”

Thấy bạn già khóc một đống nước mắt, nước mũi,….haizzzzzzz, mụ bàn bà này hẵn là đang tưởng nhớ đến nhi tử mà nghĩ quẩn trong lòng, đem toàn bộ tức giận trút lên người khác là lão đây. Duẫn lão nhân chịu không nỗi, quay về phòng, ngày mai tỉnh lại mụ đàn bà điên kia sẽ tự khôi phục lại bình thường thôi, hai người sẽ trở lại sinh hoạt như cũ. Đem bán đồ cưới của con, là lão đang  muốn đi lại một sòng bạc mới mẻ khác thử tay nghề, tuyệt đối sẽ đem mấy trăm, mấy ngàn khác về, mua một tòa nhà lớn, mua thêm 1 đám người hầu hạ thong dong. (Mơ tưởng quá, làm giàu bằng  cờ bạc bộ tường mình là Long Tứ sao trời)

Lão – Duẫn lão nhân cả đời bị người khác coi thường, giờ muốn quay đầu về chính nghĩa, làm lại cuộc đời, xem còn ai coi thường lão. (làm lại cuộc đời gì kì vậy trời)

Duẫn lão nhân cỡi giày, bò lên giường, bắt đầu mơ giấc mộng xuân thu[5]. Không cần để ý đến bạn đời già yếu sẽ khóc đến khi nào, khóc cho đã đi, người ta thường nói là “Khốc suy” (khóc hết nước mắt), như vậy là hắn có đại vận rồi.[6]

Duẫn Đại nương, ngồi xuống đất, nước mắt chảy hoài không ngớt, lòng đau không dứt. Gan ruột tưởng chừng như bị đứt ra từng khúc.

***

Người ta thường nói là “Mẫu tử liên tâm”

Duẫn Huyền Niệm ngủ không yên giấc—là ác mộng.

Trong mộng thấy được nương đang khóc. Hắn muốn chạy lại an ủi mẹ, nhưng một đám đông bóng mờ đang tiến lên, vương ma trảo, xé rách quần áo hắn, da thịt tiếp xúc với không khí thật lạnh, không có cảm giác ấm áp trên thân, trong nháy mắt thấy muốn nôn xuống đất.

Hách!

Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra nhìn, lập tức hiểu ra là hung thủ đang hun liên tiếp trên ngực mình, liền nổi giận hét lớn: “đừng_chạm vào _ta”

Bởi dùng nhiều lực đẩy ra nên cả người cùng tấm chăn cuộn tròn rơi xuống giường.

“Huyền Niệm!” Lãnh Thiết Sinh đẩy sa trướng (màn che) nhảy xuống giường, vội vả tiến tới khom lưng quan sát hắn. “Sao vậy, ngươi thấy quỷ àh?”

Duẫn Huyền Niệm động đậy nữa người trên, nghiêng mặt giận dữ nhìn Lãnh Thiết Sinh, trong khoản thời gian ngắn không có phản ứng gì. Cúi đầu thấy quần áo trên người xốc xếch, trước ngực còn bị vài vết đỏ, là vết tích của hắn giảo hoạt lưu lại, biết ngay là tướng công xâm phạm hắn.

Lãnh Thiết Sinh vươn tay, bất mãn ra lệnh: “mau đứng lên” Hắn không dìu y là vì đang tức muốn chết mà. Nương tử xem việc hắn ôm ấp là tội tày trời, nên phạt hắn trên giường ôm người tưởng tượng. Lãnh Thiết Sinh ngầm tức giận, khắc chế tư tưởng sẽ đem người lên giường mà thượng.

Mẹ nó! Bọn họ đều ân ái qua vài lần. Chưa bao giờ hắn có thái độ đó, khó chịu tới cực điểm. Cá còn chưa có chiên, đã nhảy ra khỏi chảo nóng?!

Duẫn Huyền Niệm không cảm kích chút nào, nắm lấy tay hắn, theo đó, người từ từ đứng lên, liếc mắt nhìn chiếc giường lớn trạm trỗ hoa văn, quay đầu bỏ đi.

“Phạch” tiếng đóng cửa phòng vang lên, Lãnh Thiết Sinh không thể tin được là nương tử lại bỏ hắn 1 lần nữa.

Vì sao vậy?

Nghĩ mãi cũng không ra, lập tức đẩy cửa sổ, nhô đầu ra, tức giận hét lên, “Huyền Niệm, ngươi muốn đi đâu”

Người như câm điếc, không hề đáp lời. Lãnh Thiết Sinh tình thế cấp bách vội nhảy ra cửa sổ. Trước mặt là nhà thủy tạ dưới ánh trăng vàng vằn vặt, nương tử từ từ tới đó ngồi xuống

Ánh trăng phản chiếu nước trên mặt hồ lấp lánh, hoàn cảnh yên tỉnh thật đúng là nơi tuyệt vời tâm linh lắng đọng.

Duẫn Huyền Niệm, ngồi vào ghế đá, vài sợi tóc đen tung bay trong gió. Trong không khí hình toả ra hương vị nhàn nhạt của phong độ của người trí thức hòa cùng khí thế lạnh lùng. Kéo hết tóc qua một bên vai, để lộ càng cổ trắng nõn, dấu vết nụ hôn trên đó hiện ra rõ ràng. Lãnh Thiết Sinh yên lặng ngồi sau hắn, nhịn không được, liền đưa tay chạm vào, hắn run run 1 chút, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn y.

“Huyền Niệm”, y nhỏ nhẹ kêu, thầm mong hắn có thể quay đầu nhìn lại, hoặc liếc hắn một cái cũng tốt.

Đoán không ra tâm tư của hắn, đoán không ra tính tình của hắn, càng không thể đoán trước được hành động của hắn. vô pháp tình nguyện ngồi chờ từng cử động của hắn, quả thật giống như là hai người xa lạ với nhau: “Ngươi ko thích ta ở điểm nào, vì sao không để ý ta?”

Kiên trì chờ một chút, vẫn là phản ứng như cũ. Lãnh Thiết Sinh ảo não cuối đầu cắn cắn nhẹ cổ hắn, muốn lưu lại chút dấu tích, giây lát bên tai, cảnh cáo nói: “ Đừng đối với ta như vậy, ta là tướng công của ngươi mà”

Bỏ qua những hiểu biết quen thuộc về cơ thể của một nam nhân. Trong tim hắn bắt đầu mơ hồ có hình dáng của nam nhân này trong đó. Nâng tay, vê dọc theo vẻ cứng nhắc của gương mặt y, hắn có thể hình dung được đây là một gương mặt lạnh lùng. Tuy nó bị bóng đêm phần nào che lấp nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trong cái giá lạnh đó là gương mặt đang buồn bả. Duẫn Huyền Niệm mở miệng mắng: “Đăng đồ tử (đồ xấu xa), ta vừa bị ngươi làm cho sợ đến nổi tức giận vô cùng.” Đôi môi hồng hồng bắt đầu mấp máy. Tâm trạng bắt đầu ổn định, dựa hẳn vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, không một tiếng động khẽ nói: “Ta ngủ đây, lúc ta ngủ đừng xxx ta, ta sẽ gặp ác mộng đấy”.

Nhìn nương tử toàn thân mềm mại ngủ thiếp trên thân, Lãnh Thiết Sinh không thể hiểu được chuyện gì hết, kiềm ko được mở miệng mắng: “Đừng có mà đối với ta lúc nóng lúc lạnh như vậy nữa, nếu không ta sẽ không cho ngươi dựa vào lòng ta mà ngủ đâu”

Haizzzzzzz! Hắn nói những lời này đến quỷ còn lừa không được, chính hắn cũng không tin, ai tin đây?!.

Hai tay ôm y sát vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bảo bối của hắn, để hắn dựa sát vào vai, dùng tay sửa lại áo cho hắn. Thân thể y càng lúc càng nóng, rất nhanh đem lại sự ấm áp cho hắn, cùng lắm sau này không làm mấy chuyện này nữa.

“Huyền Niệm, ta sẽ không ép buộc ngươi, ngươi không muốn nhượng ta thượng hãy phản ứng ta sẽ nhường ngươi, lần sau đừng tự mình lăn xuống giường như vậy nữa”

Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu, trong lòng rấu rĩ, không quên được dáng dấp mẹ mình đang khóc lóc trong giấc mộng, tác động đến cõi lòng đầy ưu thương (ưu tư, thương nhớ) của hắn.

Nhẹ nhàng đẩy vào ngực của nam nhân, hắn đi ra đình ngoại. Ngước mắt nhìn vầng trăng tối nay, là một vầng trăng khuyết như tâm trạng không trọn vẹn của hắn.

Lãnh Thiết Sinh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của hắn. Trong khoảng khắc ngắn ngủi [7] hắn quay lưng lại, dung mạo xinh đẹp hợp với đêm tối tạo nên một cảm giác hư ảo và huyền hoặc, khiến cho y phải sinh ra hoảng hốt vì ảo giác: hắn sẽ nương theo ánh sáng mà có thể tan biến dưới trăng bất cứ lúc nào….

Tâm tự nhiên lạnh. Hỏng! Tại sao ta lại có suy nghĩ như vậy?

Lãnh Thiết Sinh dụi mắt mấy cái, như để xác nhận người trước mặt hắn là thật, chỉ thấy nương tử giơ tay, ý bảo hắn nắm lấy.

Giơ bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, Lãnh Thiết Sinh nài nĩ nói: “Huyền Niệm, hãy hứa với ta là cả đời sẽ luôn ở cạnh ta.”

Duẫn Huyền Niệm kinh ngạc, mở miệng mấp máy nhưng không ra âm thanh, cũng không biết là nói cái gì.

Lãnh Thiết Sinh nắm tay hắn dắt về phòng. Dọc đường đi không hề nghe bất cứ âm thanh hay cử chỉ nào đáp lại cả.

Đêm đó hai người sinh hoạt bình thường như từ trước tới giờ.

Lãnh Thiết Sinh lòng như bị đá tảng đè nặng, rầu rĩ không vui. Nhìn kỹ thật kỹ cũng không nghe ra được là nương tử nói thích hắn, cũng không biết hai người tình cảm có sâu đậm như nhau hay không. Nương tử có hay không cam tâm tình nguyện gắn bó với hắn cả đời. Vấn đề này được hỏi đi hỏi lại mấy lần, trước sau vẫn không được đáp lại. Cái gai trong thịt, đá nặng trong lòng, cực kì không thoải mái.

Làm thế nào để nương tử tình nguyện bên ta trọn đời?

Làm thế nào để giải quyết vấn đề gây phiền nhiễu này.

[1] Ở đây Lãnh Thiết Sinh và A Thanh đều dùng đai từ nhân xưng ngôi thứ 3 số ít rất thông dụng trong tiếng Trung là 他 (Vốn ko phân biệt nam nữ), trong trường hợp này A Sinh vẫn hiểu Niệm Nhi là nữ, còn ý Lãnh gia nói về nam ạh.

[2] Nguyên văn: 一点就著, 热情如火 Đại khái là nguyên liệu đầy đủ, tinh lực dồi dào (cùng là người trong Hắc đạo cả mà, che miệng cười, các vị bằng hữu chắc cũng dễ dàng  hiểu câu này, ko cần giải thích dài dòng ạh)

[3] Nguyên văn 杂七杂八的事: (Tạp thất tạp bát đích sự) là thành ngữ chỉ chuyện rỗi hơi, ko đâu.

[4] Thời vận: vận may, tự nhiên Hữu nhớ câu: “Thời lai đồ điếu nên công dị/ Vận khứ anh hùng ẩm hận đa” quá hà Mạc Nhi ơi.

[5] Nguyên văn: 春秋大梦 (xuân thu đại mộng) là từ trong sách Chiến Quốc, thể hiện ước mơ có thể làm chủ thiên hạ, có thể hiểu theo nghĩa là giấc mơ to lớn, vĩ đại. Trong trường hợp này tác giả đang châm biếm

[6] Ông già này cũng thuộc loại người vô học, hiểu theo nghĩa đen của từ, nghĩ rằng khóc hết nước mắt, sau đó sẽ tới sung sướng, đúng là…, haizzz

[7] Nguyên văn: 刹那 (sát na) chỉ việc Niệm nhi bất ngờ quay đầu lại, khiến cho cảm xúc của Lãnh Thiết Sinh bị chấn động dữ dội. Trong tiếng Việt khó có từ nào diễn tả toàn bộ văn cảnh mà xúc tích như từ này, nên Hữu dịch thoát nghĩa.

Lãnh Thiết Sinh không nghĩ ra cách hay ho gì để cải thiện chuyện đó cả. Ngày ngày trôi qua, đông đi, xuân đến. Y kinh doanh đổ phường thuộc loại chuyên nghiệp, có thể coi là rất đắc ý, duy nhất trong tình trường là thất ý mà thôi[1].

Nhất bán tâm đích tương lạc (trái tim bị mất hết một miếng) đau đớn vô cùng, nương tử hắn, dường như là dù hắn có hay không bên mình vẫn sống rất tốt. Hằng ngày đều tận lực làm những chuyện không đâu – Trù nghệ càng lúc càng giỏi, trái lại khẩu vị cùa hắn càng ngày càng kém. Nhà cửa sạch sẽ hắn cũng không có tâm mà nhìn xem thủ hạ bài trí đồ đạc. Cũng ko thèm đi thưởng thức trung đình tiểu kiều lưu thủy, trăm hoa đua nở rực rỡ. Thậm chí nếu không kềm chế dám đem toàn bộ lý ngư (cá chép) trong hồ mà giết hết đi để làm bữa tối.

Tâm tình rất xấu, nhưng không dám lộ ra hành động, sợ nương tử mất hứng, mà hắn thiếu 1 bán tương chúc tâm…..cũng buồn bả vô cùng,…

Thật là tồi tệ mà, nương tử của của mình có cảm thấy hạnh phúc với mình không, tồi tệ, tồi tệ,…Một ngày trôi qua là một ngày thất vọng. Mỗi ngày đều mang tâm trạng thất ý xuất môn, bởi vì nương tử ko đưa hắn ra ngoài cửa lớn, cùng hắn tình tự lả lướt. Mẹ kiếp! Đại gia mặt mũi thật khó coi ra cửa, khiến các hảo “Huynh đệ” trong nhóm còn tưởng hắn bị nương tử đá xuống giường. Sao có thể như thế được, làm như là người ta là quỷ không bằng, tự nhiên lại ngã xuống giường.

Chuyện này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, mỗi khi thừa dip nương tử ngủ say, hôn nhẹ 1 cái, nương tử lập tức ngã ngay xuống giường. Y có phải là quỉ đến áp trên thân đâu kia chứ,…Lãnh Thiết Sinh thực sự ai oán mà nhớ lại. Bất quá, muốn cải thiện vấn đề này thì cho nương tử ngủ ở trong, nhưng lại vo cùng lo lắng, nương tử sợ quá mà đánh vào tường,…làm bàn tay xinh đẹp kia bị thương cũng không tốt. Y phải khắc chế chính bản thân mình không chạm vào hắn lúc hắn đang ngủ say.

Nhưng, lỡ như nương tử không đợi hắn về mà ngủ say như chết, thì hắn phải trừng mắt chờ đến mặt trời lên sao………

Ahhhhh, đây là đạo lý gì trời?!

“A Thanh, ngươi xem diện mạo ta thế nào? Có giống quỉ không vậy?!” Lãnh Thiết Sinh vừa bước vào cửa, liền hất đầu hỏi.

A Thanh thực ngôn thực ngữ (ăn ngay nói thẳng): “Bằng gia khí thế[2], trên đời này nếu có quỉ, thì chắc là quỉ kia phải e ngại gia 3 phần, hừ hừ, gia gia đỉnh đỉnh đại danh “Hắc xã hội” Long đầu lão đại. Kẻ nào nhìn gia gia cũng thấy gương mặt lạnh tựa hàn băng, không kiềm chế được mà sơ hãi run cầm cập. Thậm chí cả quỉ còn không mai mắn thoát khỏi nữa kia.”

Trời đất đen tối, chao đảo, A Thanh một mực sùng bái hưởng ứng, không phát hiện ra là bộ mặt của chủ tử rất ư là khó xem rồi. Hắn lại tiếp tục nói: “Ngay cả đứa nhỏ coi cửa trong bang đã 4 năm, vẫn là như cũ sợ gia gia đe dọa,….” (Haizzzzzzzz anh này toàn nói những lời khiến người ta chửi)

A Thanh mới vừa nói xong, mặt Lãnh Thiết Sinh đã xanh mét mắng: “Ngươi không biết thế nào gọi là hồ đồ và không hồ đồ hử?”

A Thanh lùi về sau, co người lại, toàn thân dựa vào cửa, đúng là ngốc mà.

“Cút ngay cho ta” Lãnh Thiết Sinh nhè A Thanh mà hét lớn, sau đó dùng sức đá vào cánh cửa một cái. Gã sợ hãi phóng chạy ngay lập tức. Xem ngươi tối nay làm sao mà ngủ được. Đại gia muốn đi tìm nương tử.

Nương tử không có trong phòng, tám phần mười là ở tàng kinh các. Càng tiếp cận mục tiêu, Lãnh Thiết Sinh bao nhiêu tức giận trong lòng đều hóa thành tràn trề chờ mong.

Mỗi lần về đến nhà, đều hi vọng nương tử nhào ngay vào lòng mà nói rằng “Ta rất nhớ ngươi!”

Có nói sao?

Nếu như có thì hắn không cần phải trần chừ ở ngoài thư phòng lâu như vậy. Xem kìa, trong phòng ánh nến sáng trưng, làm người ở trong cũng in chiếc bóng mảnh khảnh lên cửa sổ. Bóng người yên lặng và bất động, không biết nương tử trong thư phòng làm gì?

Đọc sách, luyện tự, hay là vẩy mực vẽ tranh.

Đoán không ra…

Hắn đặt tay lên cửa, nhưng không dám đẩy vào—Cảm thấy mình giống như đứa ngốc ngoài cửa, ta còn chưa tắm nữa, rõ ràng nương tử không thích thân thể hắn dính hương vị bên ngoài—vội thu hồi tay, nắm chặt thành quyền, hắn trở nên giống cái gì?

Thật giống như mối tình đầu của tiểu khỏa tử (~ chàng trai mới lớn), mỗi ngày đều hi vọng người trong lòng đáp lại, cẩn thận lấy lòng hắn từng chút.

Không sợ cái gì, chỉ sợ nương tử mất hứng. Không muốn hắn nhăn mày khó chịu, lấy tay đẩy y ra xa, nương tử luôn làm cho hắn cảm thấy như đang ở một chân trời xa xôi nào đó. Thật sự là không thể không làm 1 ít việc để gia tăng khoản cách—thở dài một tiếng – Lãnh Thiết Sinh quyết định đi ra ngoài tắm nước lạnh…..

Quay đầu lại thấy bóng dáng đang chiếu lung lay trên vách. Lãnh Thiết Sinh thì thầm: “Huyền Niệm,….ngươi biết không, bất luận ngươi ở trong phòng đang làm cái gì, ta ….đều rất hy vọng ngươi đang tưởng nhớ tới ta….”

Duẫn Huyền Niệm tay cầm tiểu duật (bút viết chữ nhỏ), chăm chú vẽ vào giấy 1 hình dung có vài 3 phần giống mình, có thể gọi là mỹ phụ (người phụ nữ ở tuổi trung niên xinh đẹp).

Năm tháng vô tình không tha cho người. Mỹ phụ vì sinh kế đã sớm mất đi dáng vẻ tươi cười, trên mặt tổng cộng mang 3 phần sầu khổ, 7 phần bất đắc dĩ,….Luôn dằn dặt trong lòng 1 nỗi đau lớn, quên làm sao được cảnh nàng ta chạy lại dưới tàng cây, cởi dây thừng đang trói hắn ra, một chuỗi nước mắt, rơi lên vết thương, cực kì đau và nóng.

Mở miệng thì thào hỏi, một câu hỏi không có lời đáp: “Nương, người đang ở đâu? Hiện tại sống có tốt không? Có đi bán cháo nữa hay không? Cha có đi cờ bạc nữa hay không?

Ban đêm thường xuất hiện cảnh nương khóc trong mơ, sáng tỉnh dậy thấy rất khó chịu. Không dám ngủ vì nương, ko nghĩ mình thức là để chờ nam nhân trở về…..

Không yên tâm, đề bút vào khoảng trống trên giấy, viết tự: Tư niệm[3].

Buông bút, đi lại mở cửa, gió nhẹ xông vào mũi, thẩn thờ nhìn lên trời, một vòng minh nguyệt đang chiếu sáng. Tưởng niệm ai?

Thân nhân đang ở phương nào?

Nếu muốn đi tìm, nhất định như biển rộng tìm kim, biết tìm từ đâu?

Nam nhân sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Đừng quên mình cũng đang nợ hắn, còn định bỏ đi sao?

Ngày xưa lưu truyền truyện nhất bán du lang (anh chàng bán dầu) độc chiếm hoa khôi, trong sách viết: “Anh chàng bán dầu, chăm chỉ làm ăn trong 3 năm lấy 120 lựơng bạc để dành để ngộ hoa khôi cô nương,…”[4]

Vậy, món nợ của hắn nên tính sao đây?

Cho dù có cưỡng bức lao động đến 3 năm – có thể đủ 100 lượng sao?

Rất khó, hắn không muốn đem hành vi thân mật của hai người ra mà cân nhắc, tính toán; bởi vì trong lòng hắn, hắn cũng không hiểu hết nữa, có một phần nào đó rất nặng, nặng lắm, nặng bao nhiêu đây?

Hắn cũng không biết,…Cũng giống như hắn cũng không biết cầm trên tay 100 lượng sẽ có cảm giác như thế nào….Chính là trên thân mình cái gì cũng không có, nam nhân lại không thể không lấy lại 1 chút gì

Muốn gặp hắn,…

Đã giờ tý, bình thường giờ này nam nhân đã trở về, giờ này tới bóng còn không thấy huống chi là người hồi trạch?

Thắc mắc, nhưng lại không có khả năng hỏi ai cả?

Không muốn trở về phòng, sẳn tiện đi dạo theo đường mòn quen thuộc đi vào chỗ ao nhỏ, cảnh vật u tỉnh, khiến người ta cảnh thấy tự tại.

Lãnh Thiết Sinh bắt đầu trở về tàng thư các, cửa thư phòng đã mở, không thấy người đáng lẽ phải ở đó. Y đi dạo vòng vòng trong phòng 1 hồi để xác định người không có ở đó. Mẹ nó! Lặn đi đâu mất vậy?

Trong lòng buồn bực, lộn xộn. Lãnh Thiết Sinh đạp bàn 1 cước, đột nhiên 1 bức tranh thu hút sự chú ý của hắn. Cầm lấy nó, liếc mắt qua một cái có thể thấy nó là 1 bức tranh sống động như thật: “Đây không phải là nương của Huyền Niệm sao?”.

“Tư niệm”, nguyên lai là đầu óc hắn toàn tưởng nhớ thân nhân, hắn đang tính cái gì?

Tức chết người mà….

Mà tưởng niệm thân nhân này nọ, sao ko nói cho hắn biết ah? Lãnh Thiết Sinh thật tức giận vô cùng, thoáng chốc đã quên nương tử vốn đâu thể nói chuyện được. Điểm ấy thật không được, hại bọn họ bồi dưỡng tình cảm không đến độ sâu sắc. Một người cứ ngẫm nghĩ, một người cứ nổi giận— tên kia cứ viết những điều vô nghĩa để chọc giận y, những lời  trong lòng cũng không tự nói ra, chỉ im lặng mà chịu đựng thôi sao?

Để chọc cho y tức giận ah?

Vẫn thật não, y lao ra ngoài kêu lên: “Huyền Niệm”, quả thật là giống sói tru đêm trăng tròn mà.

Hét đã đời cũng không thấy người đâu, Lãnh Thiết Sinh sắc mặt một màu đen tối, đoán rằng tám phần 10 là đi xa, chắc không phải lại chỗ đình trên hồ nước nữa chứ?

Hừ hừ, đại gia lỗ mũi phun trứ khí, lạnh thật.

Thở phì phò, đi 3 bước, thì 2 bước cũng là để tìm người. Đầu óc chuyển sang nghĩ muốn đem cái đình mà sang bằng. Đám cá ú nu kia, dám này nọ sao? Dám cùng thưởng nam nhân của hắn. Rõ ràng dụng độc là tử nhanh nhất, giải quyết dứt điểm, tránh trường hợp nương tử không chịu, ôm ngư mà chạy, đòi đem đi chỗ khác phóng sinh. Nữa đêm nương tử làm sao chạy xa được?

Quả thật xa xa, thấy chút nhân ảnh màu trắng đang ngồi trong đình. Lãnh Thiết Sinh lặng yên đi vào phía sau hắn, ý định dọa hắn 1 trận….

Duẫn Huyền Niệm, hai tay nâng cằm, mắt nhìn ánh sáng đang lung linh trên mặt hồ. Ngẫu nhiên lại có vài vòng gợn sóng, là con cá nhỏ bơi tới ánh sáng trên mặt hồ. Nhớ tới mỗi lần đến đây cho ăn, nam nhân đều ngồi bên cạnh, gương mặt lạnh lùng nhưng không giấu được 1 tia oán giận, giận cái gì?

Sáng thức dậy, Hắn đã xuất môn, đi từ giữa trưa đến tối mịch mới về. Trước sau cũng là bộ mặt giương giương tự đắc.

Thực sự không muốn thừa nhận điều này, không có hắn bên cạnh dây dưa thật khó tránh buồn tẻ, cô quạnh.

Người hầu trong nhà đều dốt đặc cán mai, mọi việc hắn phải vẽ đơn giản để biểu đạt, đại khái có thễ miễn cưỡng đoán được ý đồ của hắn vừa nghĩ. Đáng tiếc, hắn không thể phát ra âm thanh nếu không có thể ở nhà dạy người học chữ, bắt đầu làm phu tử của họ, âm thầm trừ 1 ít nợ, là nhất cữ lưỡng tiện.

Nếu…nếu hắn hoàn thành nợ nần, bắt đầu lên đường tìm thân nhân, nam nhân sẽ cho hắn rời đi sao?

“Huyền Niệm, nhớ kỹ những lời này – Ta rất yêu ngươi” Trong đầu vang lên giọng nam nhân trầm ấm, là lời tâm tình.

Hai gò má nóng lên, không phải là không có cảm giác. Tâm linh bị đánh động sao?

Đặt tay lên ngực, tự hỏi: “Trả xong nợ ở ngoài, hắn có khả năng trả được nợ ở đây sao?”

Buồn phiền đứng dậy, hắn hiểu được đều do họa thủy dung nhan làm hại, oán chính mình lại là người rất nặng tình,….

Lắc lắc đầu để tỉnh lại, nhìn lại thấy mình quá hoang đường, đến bao giờ mới có thể chấm dứt phút hồ đồ này!

“Lãnh gia, nhìn ngươi đối với ta cái gì cũng tốt, nhưng ngươi lại làm ta rời bỏ thân nhân của mình, ta lại còn đi để ý nam nhân ngốc nhà ngươi làm cái gì ko biết?”

Duẫn Huyền Niệm hãy còn xấu hổ, buồn bực, chợt….

Đột nhiên có cảm giác ấm áp vây phía sau, hắn ko kịp phản ứng, đã bị hai cánh tay tách biệt một che miệng một ôm chặt ở thắt lưng. Chớp mắt 1 cái bắt đầu nghi ngờ dữ dội. Ai dám làm càng như thế.

Mẹ kiếp! Duẫn Huyền Niệm bình tĩnh suy nghĩ, đoán rằng — người ở sau có phải là Lãnh gia hay không?

Không thể, người phía sau che miệng hắn, Lãnh gia biết hắn không thể nói chuyện, làm điều đó chỉ bằng thừa.

Vậy là ai?

Càng không phải là những người hầu trong nhà, họ không có gan dám làm chuyện này, chỉ có những kẻ có ý đồ gây rối,….

Duẫn Huyền Niệm bình tỉnh suy tính, cho rằng không phải Lãnh gia, mặt mày phút chốc khó coi. Hắn hận nhất người khác chạm vào hắn, thật sự ghê tởm không thấu! Không cần nghĩ nhiều. tự đưa tay lên đầu, bắt đầu rút ngân trâm, nhè hướng sau lưng mà mạnh mẽ đâm tới –

Lãnh Thiết Sinh thoáng nhìn ngân quang lóe lên, lập tức xuất thủ chặn lại. Hách! Thở hốc ra vì kinh ngạc, nương tử tính mưu sát chồng?!

Quả thật là ngoan quá mà!

Không vặn gãy tay hắn là thương hắn nên luyến tiếc. Lãnh Thiết Sinh tính dọa người, ngược lại bị người dọa, duệ nhãn nhíu lại, mắt đẹp nén giận, ánh nhìn rất hung dữ.

“Ngươi cho ta là d*m tặc?” Lãnh Thiết Sinh tức giận ngồi luôn trên bàn.

“Ách, là ngươi sao?” Duẫn Huyền Niệm há hốc miệng, ngạc nhiên,….

Bàn tay mạnh mẽ giử chặt mình hắn, trong tay cầm ngân trâm vừa mới đoạt được rơi xuống tạo nên âm thanh leng kheng sắc nét nơi bàn đá. Dưới ánh trăng, sắc mặt nam nhân mơ hồ khó coi, tám phần là bộ dáng tức giận.

Nam nhân lạnh lùng hỏi: “Trong nhà này, ngoại trừ ta ra, ngươi cho rằng ai dám làm chuyện xằng bậy với ngươi?”

Hơ! Duẫn Huyền Niệm cả người chấn động, hắn đang nói lời ngu xuẩn gì vậy?

Đã ngầm hại người ta còn có ý đồ oán trách. Đã vậy còn hào phóng thừa nhận là mình cố tình đùa giỡn nữa chứ.

“Dừng có dọa ta, thật là giận điên lên mà!”

Doãn Huyền Niệm buồn bực nên tháo cánh tay đang ôm chặt ở thắt lưng ra, ôm hắn lâu như vậy để làm cái gì? Đại gia tính tình nóng nảy, đầu tóc rối bời. Hắn cũng là có tức giận –

Dùng tay nhặt ngân trâm trên bàn lên,  để trên lòng bàn tay, trong đêm đen có vẻ đặc biệt sáng mắt. Chậm rãi vương tay giơ ra ngoài, giao cho hắn.

“Gì…? Huyền Niệm ngươi….” Lãnh Thiết Sinh kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn suy nghĩ gì.

Duẫn Huyền Niệm ngạo nghễ nhìn hắn: “Lãnh gia, ta không thể giải thích cái gì hết, xem ra ngươi dường như không hiểu rằng ta rất chán ghét người khác chạm vào ta bất kể chỗ nào….”

Duẫn Huyền Niệm cởi áo, lộ ra một mảng ngực trắng, hắn nắm chặt các đốt ngón tay mình, đem ngân trâm nhắm ngay vị trí trái tim mình, hy vọng nó đâm vào đi.

“Đã hiểu rõ chưa? Đã thấy rõ chưa? Trừ ngươi ra ta không cho nam nhân nào khác chạm vào ta”

Duẫn Huyền Niệm thật sự vạn phần chăm chú nhìn hắn, rốt cuộc hắn hiểu bao nhiêu?

Lãnh Thiết Sinh bất ngờ giật mình, kêu “hừ” 1 tiếng, bao nhiêu tức giận trong lòng tiêu tan, nhưng vẫn nhăn mày, trách: “Huyền Niệm, ngươi đem trâm cài tóc cài sai vị trí rồi. Ngươi rất thông minh nhưng cũng khó tránh được những lúc hồ đồ.” Liền dùng lực dỡ tay hắn ra, ôn nhu chải tóc hắn, quấn thành 1 cái kết, đem trâm trả về chỗ cũ.

Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, không biết hắn nghĩ gì?

“Đây chính là tâm ý của ta, muốn cùng ngươi kết tóc”. Đừng quăng nó lung tung. Nó giống như ta luôn ở bên cạnh ngươi vậy”. Y có tâm tư, tượng trưng cho hắn là người của hắn vĩnh viễn.

Điều đó khiến cho trái tim đập rộn ràng liên hồi trong lòng ngực….

Tỉ mĩ nhìn gương mặt tuyệt sắc, lộ ra bộ dáng ngạc nhiên. Hắn thoáng có vẻ hơi buồn?

Vẫn còn trách y dọa hắn sao?

Âm thầm phát thệ, sau này không bao giờ lập lại hành động dọa người nữa, bởi vì hắn cũng bị nương tử phản ứng nhất hách đại kiêu (hù dọa cho kinh ngạc vô cùng). Thật là có dư ngạc nhiên và cũng rất bực mình mà, hắn ngay cả mạng mình còn có hành vi muốn vứt bỏ, là giữ gìn tôn nghiêm?

Đột nhiên nhớ đến đêm động phòng hoa chúc, hắn cũng là dáng vẻ không sợ chết. Không biết tận cùng trong xương cốt nương tử đang ẩn chứa cái gì đây.

Mặc kệ là cái gì, quan trọng là hắn đã muốn trở thành người của y. Từ không bằng lòng chuyển sang cam tâm tình nguyện. Như vậy quả thật có chút tình ý tồn tại. Nghĩ vậy nên cười trộm 1 cái….

Trong lòng hội tụ lo lắng, không hài lòng nhưng cũng phải thích ứng thôi, hắn tuyệt không nói ra một âm thanh nào. Có lẽ như vậy là cuối cùng hắn đã gật đầu, đồng ý cùng sống bên y trọn đời.

Khó nén cõi lòng đầy tình ý, hắn thổ lộ: “Ta rất yêu ngươi, thật sự yêu ngươi,…”. Song chưởng đem nhân ôm vào lòng, chậm rãi cuối xuống thân mình hôn ngay trước ngực hắn. Lo lắng thỉnh cầu nhưng cũng như mệnh lệnh. “Huyền Niệm,….đừng trì hoãn nữa,…hãy….”

“…” Cả người bị ôm bất ngờ, Duẫn Huyền Niệm tim đập rất nhanh, tưởng chừng như co1 thể nhảy ra khỏi lòng ngực. Không nói 1 lời nào, cũng không thấy rõ hình dáng, chỉ thấy trong bóng đêm kia có một đôi mắt, xem xét thấy người hắn rất nóng, lý trí bay toán loạn.Từng nụ hôn, từng nụ hôn cứ nhè da thịt lõa lồ của hắn mà ấn tới, trượt một đường dài xuống. Đã đứng không vững nữa rồi, bắt đầu nắm chặt vai y, miệng mở ra không ngừng thở dốc, hô hấp cảm thấy khó khăn.

Không ngăn cản nam nhân dùng lời lẽ châm đốt người hắn. Đối với y có phản ứng, thuận theo những khát vọng vừa trỗi dậy trên cơ thể. Truy đuổi theo dòng chảy kho*i c*m đang gấp gáp, chỉ có 2 người đang hoang đường chìm nổi,….

Quyến luyến hắn vô cùng, cho dù những hiểu biết ít ỏi trong những ngày tháng qua không làm cho tình cảm trở nên sâu sắc. Hôn khắp mình hắn. Đem nhân đặt trên bàn đá, tham lam, muốn làm gì thì làm. Hắn ở trong lòng thuận theo như cùng hùa với y để làm xằng bậy. Hôn trong bóng tối, chăm chú nhìn hắn khó có thể phân biệt được cái gì làm tâm trí hắn say mê như thế….

“Huyền Niệm….Huyền Niệm….”Lãnh Thiết Sinh mơ mơ màng, kéo người vào trong lòng, không ngừng thủ thỉ bên tai hắn – Chắc ngươi hồi hộp lắm hả

___________________

Đến đây, chỉ có đôi nhân vật chính thôi. Ta tự hỏi không biết có nên viết tiếp cảnh hai người đang thân mật trong lúc đó hay không? Ta đã viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết,…Tính ta vốn bốc đồng nên thường dựa theo cảm giác cá nhân mà viết nên lúc viết các cảnh h thường không có phiến tình, nếu viết không vừa lòng mọi người, thỉnh tha thứ cho ta đi mà ^.^ Bản thân ta vẫn luôn cho rằng viết văn giống như hảo ngoạn (cuộc dạo chơi thú vị), Cám ơn quý đọc giả đã duy trì theo dõi. Cho dù đọc giả đối với chương này có cảm thấy thất vọng, ta chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi.

Mới vừa rồi, trong lòng ta đầy nghi ngờ, đọc giả muốn bên trong văn vẻ thấy cái gì đây?

Một phần là tình cảm khắc cốt minh tâm? Hay tình cảm diễn biến dào dạt trên giường? Vẫn là…

Trọng điểm là – Có thể không cần hiểu rõ những gì ta viết được không? ^.^

Hát! Ta lăn xa một chút, xin đừng đối với ta mà phát hỏa.

Thiên sứ J

[1] Tác giả  viết nhại theo câu thành ngữ: 赌场得意情场失意 (Đổ trường đắc ý, tình trường thất ý) gần giống như thành ngữ “Đỏ bạc đen tình” của VN

[2] Nguyên văn: Khí thế của gia gia như chim bằng_loại chim trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử coi là lớn nhất, chỉ khí thế vẫy vùng thiên hạ của nam nhi thời xưa. Ở đây A Thanh là đanh nói khí thế theo nghĩa xã hội đen.

[3] Có nghĩa là nhớ nhung, lo lắng, trông chờ, hồi hợp. Trong tiếng Việt khó có từ nào hàm xúc như hai từ này, nên Hữu để nguyên văn.

[4] Đây là một truyện khá nổi tiếng của Phùng Mộng Long một tác giả thời nhà Thanh. Đại khái là anh chàng bán dầu dùng 3 năm tiền để dành để gặp cô nương đẹp nhất kĩ viện, nhưng lại bị tú bà lừa gạt nên cô nương này lại tiếp anh ta lúc say rượu. Thế là anh ta cả đêm ôm bình trà giữ nóng để đợi cô nương này tỉnh rượu uống chứ ko xxx à nha ^.^ cảm động trước tình cảm đó, cô nương này theo ảnh luôn. Trải qua nhiều biến cố, sau này họ sống rất hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK