Ở dưới tán cây bên cạnh có đốm đỏ lập lòe, cô nhận ra người đang hút thuốc đó là Tô Đông Lâm.
“Đông Lâm, anh mới đến à?”
“Ưhm. Hôm anh bị thương, cả bọn định đến Tuyết Trúc Trai, cuối cùng bị hoãn lại, bây giờ mình đến đó ăn khuya, em thấy sao?”
“Hả? Ăn khuya? Có muộn quá không?”
“Giờ này là thích hợp đó chứ.” Không đợi cô trả lời, anh nói. “Em đợi anh một lát, anh lên chào mẹ em cái đã.”
“Không cần đâu, mẹ em biết em đi với anh rồi.”
“Vẫn nên lên nhà chào một tiếng, để người nhà em khỏi lo lắng.” Anh nói xong rồi đi thẳng lên lầu, mấy phút sau đã quay lại. Bước chân anh không nhanh nhẹn như lúc trước, dù sao cũng mới bị gãy hai cái xương sườn.
“Anh khách sáo quá rồi!”, cô nói, vẻ bất lực. “Gọi một cú điện thoại không phải được rổi sao!”
Đây chính là điểm khác người của Tô Đông Lâm. Anh có thể bày trò đùa cợt, nói chuyện hung hăng... nhưng anh biết chừng mực. Nếu muốn lấy lòng ai đó, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để làm.
Chưa đến chỗ đỗ xe thì có một người vội vội vàng vàng đi ngang qua, đụng trúng Tô Đông Lâm. Anh đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó nhưng người đó làm như không thấy, nghênh ngang đi tiếp.
Thái Hồng tức giận quát: “Này! Đứng lại! Ông đụng người rồi kìa!”
Người đó là một gã đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, để ria mép, gương mặt trông rất bặm trợn. Gã quay đầu, nhìn hai người với ánh mắt coi thường, nói: “Một ông chú năm mươi tuổi như tôi, đụng một chàng trai hai mươi mấy tuổi khỏe khoắn, tráng kiện, đau gì hả?”
Thái Hồng giận quá, cười khẩy: “Hơ! Năm mươi tuổi chẳng lẽ già lắm sao? Ông nghĩ rằng mình năm mươi tuổi là có thể từ chối chín chắn sao?”
“Khôn khiếp, cô muốn gì hả?” Gã thủ sẵn tư thế.
Tô Đông Lâm sầm mặt, ánh mắt sắc lẹm, cười nhạt: “Thưa cụ già năm mươi tuổi, quân tử động khẩu không động thủ. Ông đi trên đường lớn, mặt trời không làm ông sạm đen, gió không thổi ngã ông, nhưng ông nói chuyện như thế với cô gái này, chắn chắn sẽ bị xe đâm chết.”
Có lẽ bị khí thế của anh dọa cho sợ, gã vừa chửi rủa vừa bỏ đi.
“Anh không sao chứ? Có cần em dìu không?” Thái Hồng quan tâm hỏi.
“Em nghĩ anh là ông già năm mươi tuổi sao?”
Mối quan hệ giữa Thái Hồng và Đông Lâm rất thân thiết. Lúc mới bắt đầu, hai người là người yêu của nhau, hẹn hò chưa được ba tháng, từ người yêu chuyển thành bạn bè. Sau đó cũng được nhiều người vun vào, dần dần từ bạn bình thường trở thành bạn thân, nhưng chẳng thể nào quay lại làm người yêu như lúc đầu được nữa. Không phải không thể mà vì cả hai đều không chịu cố gắng, thậm chí cảm thấy mối quan hệ như bây giờ còn tốt hơn.
Thái Hồng từng giúp Đông Lâm rất nhiều việc, viết hộ thư tình chỉ là một trong số đó. Đông Lâm học Anh văn cực tệ, cô từng giả danh anh đi thi CET-6, nếu không anh chàng này khó mà tốt nghiệp được. Có cuộc vui chơi nào Đông Lâm đều nhớ đến cô, đi bơi cũng rủ cô, ra ngoại ô chơi cũng rủ cô, đánh bài cũng rủ cô, đi hát karaoke cũng rủ cô, nếu có party càng phải rủ cô đi... Khi hợp tác rất ăn ý, chơi bời với nhau rất vui vẻ. Đông Lâm và Thái Hồng ở cạnh nhau, có thể tận hưởng tình bạn mà không cần bất kỳ sự báo đáp nào.
Bạn gái của Tô nhị thiếu gia nhiều vô kể, một khi muốn chia tay, Thái Hồng sẽ trở thành đối tượng khiến anh thay lòng đổi dạ. Sau khi chia tay người ta, không lâu sau anh sẽ cặp kè sóng đôi với Thái Hồng, để cô người yêu cũ kia ngỡ rằng cô là tình địch. Chuyện này không phải không ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm của Thái Hồng. Từ hồi năm nhất đến tốt nghiệp thạc sĩ, Thái Hồng không có một mảnh tình vắt vai. Những anh chàng lấy hết dũng khí theo đuổi cô sau khi làm một bảng so sánh giữa mình với Tô Đông Lâm đều dập tắt ý định ấy. Vì vậy Thái Hồng khẳng định một cách chắc chắn rằng, mình trở thành gái “cao số”, nguyên nhân lớn nhất là tại Tô Đông Lâm. Đến nỗi ngay cả Hàn Thanh cũng thấy phiền, nói với Đông Lâm rằng nếu anh là bạn thân của Thái Hồng thì xem xung quanh có bạn bè nào điều kiện tốt, nhân phẩm tốt thì giới thiệu cho Thái Hồng vài người. Tô Đông Lâm lắc đầu nguầy nguậy, nói mình quen toàn những công tử bột chơi bời trác táng, nát rượu, gái gú... không ai xứng với Thái Hồng cả.
Thực ra Thái Hồng cũng không quan tâm lắm những chuyện đó. Tình yêu vẫn chưa đến thì việc gì phải cưỡng ép? Dù cả đời không gặp được tình yêu đích thực, làm người phụ nữ độc thân như Quan Diệp cũng đâu đến nỗi. Đối với cô, tình yêu không phải chuyện to tát, mà việc học và sự nghiệp mới là quan trọng.
Ngồi trong phòng riêng ấm áp của Tuyết Trúc Trai, Thái Hồng ngạc nhiên: “Sao? Chỉ mời có mỗi em thôi à?”
“Không được sao?”
“Làm vậy giống hẹn hò quá đấy!” Thái Hồng buông một câu trêu đùa, tiện tay với lấy thực đơn, gọi vài món điểm tâm và trái cây, nói với nhân viên phục vụ: “Thêm hai ly whisky, thêm sprite và đá.”
Im lặng một lúc, đột nhiên Tô Đông Lâm hỏi: “Thái Hồng, sáng nay em giận à?”
“Giận? Đâu có.”
“Nhưng điệu bộ của em hung dữ lắm.”
“Em trước giờ không phải luôn thế sao? Đâu phải anh chưa thấy bao giờ.”
“Anh cảm thấy, dường như em bị tổn thương”, anh cau mày nhìn cô. “Thực ra em luôn có ý với anh, phải không?”
“Có ý với anh? Ha ha…”
Giọng Tô Đông Lâm hôm nay dịu dàng đến lạ, anh nhìn cô với ánh mắt nồng nàn: “Hôm nay là ngày đặc biệt mà anh lại chọc giận em, thực sự xin lỗi!”
Thái Hồng vội đưa tay che miệng: “Trời ơi, hôm nay là sinh nhật của em sao? Không phải chứ, sinh nhật em qua lâu rồi mà”, cô bối rối nhìn anh. “Vậy là sinh nhật anh à? Không đúng, sinh nhật anh không phải tháng Giêng sao?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Ơ...” Thái Hồng đảo mắt, lắc lắc đầu, vẻ kiên định: “Không đúng, hôm nay là ngày đầu tiên anh và Lợi Lợi gặp nhau.”
“Hôm đó hai người đều có mặt.”
“Được rồi, bọn em đều có mặt, nhưng nhiệm vụ của em là làm kỳ đà, thế thì sao nào?”
“Anh cảm thấy em xinh đẹp hơn cả Lợi Lợi.”
“Cảm ơn!”
“Sau đó em nói em không thích Lợi Lợi, nên anh đẩy cô ấy cho anh trai mình.”
Thái Hồng nghẹn cứng họng: “Trời đất chứng giám! Em nói mình không thích Lợi Lợi lúc nào hả?”
“Anh từng lén hỏi em, Quách Lợi Lợi có phải bạn thân của em không, em nói không phải.”
“Cô ấy đúng là không phải, lời em nói là thật lòng.”
“Lợi Lợi lại nói rằng em là bạn thân nhất của cô ấy.”
“Đã từng.”
“Em còn nói rất nhiều chuyện khác nữa”, anh dụi tắt điếu thuốc, nhấp một ngụm rượu. “Em nói mắt của Phan Tiểu Tuệ nhỏ quá, Lâm San San lại quá nhõng nhẽo, Hà Ti Ti thì quá lười...”
“Stop!” Thái Hồng nhảy dựng lên. “Em tưởng anh đang hỏi ý kiến em nên mới thành thật khai báo, không ngờ đến bây giờ anh quật ngược lại em! Nếu anh thực sự muốn tính sổ em thì những lời này cứ coi như em chưa từng nói.”
“Anh hỏi ý kiến em vì anh không có ý kiến. Ý kiến của em chính là ý kiến của anh.”
“Come on! Cậu hai, cảm ơn đã coi trọng em, nhưng ý kiến của em không quan trọng đến thế đâu.”
“Thế em hãy nói anh biết...”, Tô Đông Lâm khẽ hỏi: “Rốt cuộc anh có điểm gì không tốt? Trẻ tuổi giàu có, sự nghiệp thành đạt, quan tâm, chăm sóc, yêu thương em hết mực. Vì sao anh chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của em hả?”
“Trẻ tuổi giàu có?” Thái Hồng phì cười. “Bạn Tô Đông Lâm của tôi ơi, anh đã từng nghe qua lý luận về tháp nhu cầu của Maslow chưa? Trong đời người có năm loại nhu cầu là nhu cầu về “thể lý” như ăn uống, ngủ nghỉ... nhu cầu về an toàn, nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc, nhu cầu được tôn trọng, nhu cầu được thể hiện mình. Nhu cầu về an toàn quan trọng thứ hai chỉ sau nhu cầu về “thể lý”. Ha ha! Nhu cầu của em thấp đến thế sao? Anh đang sỉ nhục em đó hả?”
“Đây không phải là thấp, rất nhiều người vẫn còn đang vật lộn để giành được nó đấy. Mà em vẫn chưa trả lời anh, rốt cuộc anh có điểm gì không tốt hả?”
Thái Hồng ngẫm nghĩ, lấy hết dũng khí nói: “Anh muốn em nói thật sao?”
“Xin mời, có lỗi sẽ sửa, không thì cố gắng hơn”
“Bởi vì anh là gay.”
Tô Đông Lâm giật bắn người, không dám tin vào tai mình: “Cái gì? Em nói cái gì?”
“Bởi vì anh là gay.” Thái Hồng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, nắm tay anh, nói. “Anh hãy nghe em nói, Đông Lâm, bí mật của anh sẽ được cất giữ an toàn ở chỗ em. Em tôn trọng quyền lợi của người đồng tính, ủng hộ hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Anh đang bị giày vò bởi điều gì đều có thể tâm sự với em.”
Tô Đông Lâm nhất thời cứng lưỡi, tròn mắt, trầm mặc nửa ngày trời mới đáp: “Chuyện lần trước, em hiểu lầm rồi.”
“Không sao đâu, không cần giấu giếm. Em hoàn toàn hiểu mà.”
Có một lần gặp mặt bạn bè, mọi người rủ nhau ra ngoại ô. Thái Hồng vô tình bắt gặp Tô Đông Lâm và một anh chàng khác cùng nằm trên một chiếc giường trong khách sạn.
“Đó là em họ anh.”
“Uh... uh.”
“Bọn anh từ nhỏ đã rất thân thiết.”
“Uh... uh.”
“Hôm đó nó thất tình.”
“Uh... uh.”
“Nó uống rất nhiều rượu, muốn đi nghỉ sớm, trong phòng đó lại không có chiếc giường nào khác.”
“Uh... uh.”
“Thế nên bọn anh tạm ngủ chung giường. Chỉ vậy thôi”
“Ưh... uh.”
Anh sôi máu: “Em cứ uh uh mãi là làm sao?”
“Uh...uh.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt trước ngực mình: “Anh cũng ủng hộ quyền lợi của người đồng tính, chỉ là anh không phải gay.”
“Được rồi, anh không phải.”
“Anh chứng minh cho em xem.”
“Chứng minh?” Thái Hồng ngẩn ra nhìn anh. “Chứng minh như thế nào?”
“Em đưa tay xuống dưới đi.”
Bàn tay cô từ lồng ngực anh di chuyển xuống phần bụng dưới...
“Xuống thêm nữa.”
“…”
“Xuống thêm nữa.”
“Báo cáo, đã đến khu cấm địa rồi.” Cô rụt tay về.
“Nếu anh là gay, “nó” có thể như thế này ư?”
Thái Hồng ngượng chín người, mặt mày đỏ ửng, mặt khác lại cảm thấy mình không cần phải ngượng ngùng đến thế.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc anh có điểm nào không vừa ý em?”
Thái Hồng cắn môi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Đông Lâm, anh rất tốt. Em rất thích anh, ý em là, anh là người bạn tốt nhất của em. Nhưng em có bản kế hoạch cuộc đời của riêng em. Em cũng luôn tưởng tượng viễn cảnh cùng một người khác kết hôn, sinh con, cãi cọ, ngọt ngào, chung sống với nhau yên ổn, bình an nắm tay nhau đến già. Nhưng mà Đông Lâm...” Cô uống cạn ly rượu. “Rất tiếc, anh không có mặt trong bản kế hoạch đó…”
“Tại sao?”, anh hỏi. “Tại sao anh không thể có mặt trong bản kế hoạch đó?”
“Em cần một soul-mate. Anh rất đáng yêu, rất hào hiệp chúng ta ở cạnh nhau rất vui vẻ, nhưng anh không phải soul- mate của em.”
“Cái này dễ thôi mà, nói đi, làm sao để có thể trở thành soul-mate của em? Anh có thể học mà! Anh cũng đâu có ngốc!”
“Vậy em hỏi anh một câu, xem anh có nền tảng để bồi dưỡng không nhé!”
“Hỏi đi, hỏi đi!”
“Bác sĩ Watson thích hút thuốc lá hiệu gì nhất?”
“…” Anh chết đứng, tròn mắt: “Không công bằng! Ít ra em phải nói cho anh biết Watson là ai chứ!”