Bất ngờ này luôn có thể làm tinh thần cậu phấn chấn.
Trận tuyết đầu mùa đến sớm, lất phất từng bông tuyết nho nhỏ như ngọc, rơi vào trong mắt cậu hòa tan thành một hồ nước dịu dàng.
Hơi thở Triều Sinh ngập tràn vui mừng chẳng thể kìm nén, lòng bàn tay cầm điện thoại bị không ngừng đổ mồ hôi, toàn bộ tâm tình trong lồng ngực chỉ có thể bao hàm thông qua một tiếng bất ngờ “Hả?”
Giọng vừa cất lên vừa vặn bị ba cậu đang chuẩn bị mang hoa quả vào, cửa phòng ngủ chỉ hở một cái khe, giọng nói trầm thấp khàn khàn của ông hơi nghi vấn: “Con đang gọi cho bạn à?”
Triều Sinh hoảng loạn đặt điện thoại lên giường, câu chữ chưa thể thoát khỏi niềm vui: “Không có, con đang chơi game. Vừa rút được một tấm thẻ rất lợi hại.”
“Ăn quýt đi.” Ông đi tới, đặt túi quýt ở trên bàn, “Tiền có đủ tiêu không?
“Đủ ạ.”
Dường như ông còn muốn nói với cậu gì đó, mà nhất thời không tìm được đề tài có thể khơi dậy hứng thú cho con trai, không thể làm gì khác nên cứ đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng chậc lưỡi để giảm bớt lúng túng rồi chậm rãi ra cửa.
Chờ ba đi rồi, Triều Sinh xuống giường đóng kỹ cửa, rồi quay lại trên giường suy nghĩ nên trả lời y như thế nào.
Mặc dù lời mời của đối phương rất có sức hấp dẫn, nhưng Triều Sinh tỉnh táo lại rồi vẫn không thể không nói một câu nói thật: “Tôi không biết nói mấy thứ kia đâu?”
Trục toạ độ y: Thứ gì?
“Là mấy cái đối thoại giống như tiểu thuyết 18+ í.”
Trục toạ độ y: Em không thích thì chúng ta sẽ không nói mấy cái đó.
Trục toạ độ y: Chỉ coi như là làm người yêu không thấy mặt thôi, có được không?
Có lẽ là ba chữ “không thấy mặt” tạo một chút cảm giác an toàn cho Triều Sinh, cậu dường như đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Sau đó, Triều Sinh lại lâm vào nghi hoặc “biết rõ y ngoài đời là đàn ông, vậy mà mình còn có cảm giác chẳng muốn xa rời người ta”. Nhưng may là lúc này cảm giác thỏa mãn đè ép tất cả hoài nghi, nên chút dao động này cũng có vẻ không quan trọng mấy.
Dù sao cũng không có ai biết.
Chỉ cần ở ngoài đời không ai biết bí mật khó có thể mở miệng này, vậy thì còn có cái gì đáng phải để ý đối phương là nam hay nữ đâu, chỉ cần hai bên len lén vui vẻ không phải tốt à, “Ở trong Mê Lam anh có bao nhiêu bạn vậy?”, sau khi trở thành cái gọi là “người yêu” Triều Sinh cuối cùng cũng có thể lấy dũng khí hỏi câu hỏi cậu đã hiếu kỳ từ lâu.
Trục toạ độ y: Mới vừa yêu đương với anh xong đã không thể chờ đợi được nữa muốn quản lý anh rồi à?
“Không phải em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trục toạ độ y: Chỉ có một mình em.
Trục toạ độ y: Thật đó.
Khóe miệng Triều Sinh mới vừa cong lên, lại bỗng nhiên ép xuống: “Anh rõ ràng đã dùng Mê Lam từ rất lâu rồi.”
Trục toạ độ y: Nhưng chủ động yêu qua mạng như vậy lại là lần đầu tiên.
“Vậy tại sao lại tìm em?”
Tầm Chu vùi mình trên ghế sôpha, nhìn thấy thiếu niên này rõ ràng là đang chờ được nịnh mấy câu, anh phì cười.
Còn có thể tại sao nữa, nếu như không phải cảm thấy hứng thú với em anh mà thèm tải cái ứng dụng xàm xí này à.
Trục toạ độ y: Cảm thấy em đáng yêu chứ sao.
Triều Sinh lần đầu tiên trong đời được người ta dùng từ “đáng yêu” để hình dung, làm con trai thì thật ra cậu muốn nghe từ khác hơn. Nhưng mà y và cậu chưa từng gặp gỡ, phần lớn ấn tượng về đối phương đều dựa vào trí tưởng tượng, Triều Sinh cũng không để ý đối phương hiểu lầm mình như vậy.
Tầm Chu liếc nhìn thời gian, hỏi cậu: “Em ăn tối chưa?”
“Sắp ăn.”
“Nhớ phải ước điều ước sinh nhật.”
“Đương nhiên rồi, năm nào em cũng ước tận ba điều.”
“Ba điều lận à, tham thế.”
“Vậy năm nay ước một điều thôi.”
“Dễ thỏa hiệp vậy sao.”
Tầm Chu cảm thấy Đoạn Triều Sinh đối xử với bản thân mình thật đúng là không công bằng, thà là ngoan ngoãn nghe lời một người bạn trên mạng, cũng không muốn nói chuyện điện thoại thêm vài câu với anh, đã mười chín tuổi rồi mà chút ý thức phòng bị cũng không có, dám đồng ý chuyện yêu qua mạng cũng không sợ bị người ta lừa tình lừa tiền sao? Vì để cho Đoạn Triều Sinh có thêm thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cho cậu một cơ hội hối hận, Tầm Chu lựa chọn nói dối “Mấy bữa nữa anh phải đi công tác, bên kia tín hiệu không tốt, có thể không online được.”
Trục toạ độ xz: Ừm, em chờ anh về.
Quào, lại còn có cách nói chuyện của người yêu, nickname còn có tên viết tắt của anh.
Khi dùng thân phận Trục toạ độ y đối mặt với Đoạn Triều Sinh, Tầm Chu lại không thể biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào, anh gửi đi một cái khuôn mặt tươi cười phù hiệu, nói “Anh sẽ cố hết sức tìm cơ hội lên mạng.”
Trục toạ độ xz: Không sao đâu, công việc quan trọng hơn.
Ngoan ngoãn như vậy, so với bộ dạng thờ ơ thường ngày như hai người khác nhau.
“Ừm, anh ngủ trước đây, ngày mai có chuyến bay sớm, phải dậy sớm.”
Tầm Chu đánh một hàng chữ cuối cùng, không tới hai giây Đoạn Triều Sinh đã trả lời “Ngủ ngon”, đằng sau còn có một đống dấu chấm than, cực kỳ nhiệt tình.
“Sao lại ngốc như vậy chứ?” Tầm Chu tự mình lẩm bẩm, trong giọng nói chan chứa trìu mến.
Rốt cuộc là không thích cuộc sống của mình cỡ nào, mới có thể giao phó tình cho một người chưa từng gặp mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, Tầm Chu nhìn cậu ra vẻ ngoan ngoãn với mình, không đành lòng chút nào, giả bộ thoát mạng.
Không sao, đợi thêm chút nữa thôi.
Tầm Chu nhìn hàng chữ Đoạn Triều Sinh gửi tới.
Chờ anh bước vào cuộc sống của em.
Giờ cơm tối, mẹ cậu cắt ra một miếng bánh kem lớn đặt vào đĩa giấy, lúc đưa cho Triều Sinh thì có một miếng kem rớt xuống, dính vào đầu ngón tay hai người.
Triều Sinh rất ghét đồ ngọt, lập tức rút miếng khăn giấy lau tay.
Mẹ cậu ngồi xuống nói rất nghiêm túc: “Mười chín tuổi rồi, sau này sẽ là người lớn, cũng không thể tùy hứng muốn cái gì thì làm cái đó được nữa.”
Triều Sinh vo giấy ăn thành một cục tròn, ném lên bàn, “Con có tùy hứng đâu, bây giờ không phải con đang đi làm đàng hoàng à?”
“Không phải mẹ đang nhắc nhở con sao.” Mẹ nói, không ngừng gắp thịt vào bát Triều Sinh, “Mẹ là người từng trải, hiểu được suy nghĩ ở tuổi này của con. Con không an phận, mẹ biết, con cũng có suy nghĩ muốn bỏ công việc bây giờ, đúng không?”
“Mẹ đừng có đoán suy nghĩ của con nữa có được hay không?”
“Mẹ có đoán đâu, con như thế nào mẹ còn không biết à, con cho rằng con trẻ tuổi con ngon rồi.” Mẹ cười, “Người trẻ tuổi ấy mà, đều cảm thấy mình như chim bay bướm lượn, cho nên mới cứ thích làm những chuyện thiêu thân. Con nên nhanh trưởng thành đi, đừng tiếp tục giống như chúng nó.”
“Chúng nó là ai?”
“Chẳng phải ai, mẹ nói vu vơ ấy mà.” Bà rót cho cậu một ly nước mơ, “Bây giờ không phải con làm ở thư viện sao, ráng đọc nhiều sách, dù gì cũng miễn phí. Cái bắn cung gì đó của con cũng nên bỏ đi, đừng cứ mãi lãng phí thời gian vào mấy thứ vô ích nữa, cũng không ai trả tiền cho con.”
Triều Sinh muốn phản bác, muốn lý luận, nhưng nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của mẹ thì đành phải cúi đầu trả lời một câu: “Ò.”
Mỗi bữa cơm ở nhà cơm đều kèm theo tiếng lải nhải của mẹ, Triều Sinh đã quen từ lâu, cũng lười cãi lại, để bà khỏi phải phát hỏa với mình. echkidieu2029.wordpress.com
“Lát nữa cơm nước xong thì đi ngủ sớm một chút, không được lén lút chơi điện thoại.”
“Dạ vâng.”
Cho dù cậu đã mười chín tuổi, mẹ vẫn cứ xem cậu như con nít yêu cầu cậu phải “nhanh trưởng thành lên”, không ngừng thúc giục không ngừng quản giáo, từng chút từng chút tiêu hao hết kiên trì của Triều Sinh.
Bởi vì ảnh hưởng của mẹ, nên mỗi lần đối mặt với trưởng bối, cái cậu đem theo không phải là tôn kính, mà là nhân nhượng.
Sau hai ngày như vậy ở nhà, Triều Sinh cuối cùng cũng có thể được giải thoát, ngồi trên xe buýt về lại trường.
Buổi tối, xe dừng sát ở cổng sau trường. Trước khi về nhà trọ Triều Sinh có thể đi ngang qua thư viện, cậu nhớ Tầm Chu bỏ quà của mình trong tủ giữ đồ nên bây giờ đi lấy. Tủ giữ đồ phải dùng mã vạch, nhưng mà Triều Sinh có chìa khóa của tất cả các tủ, lấy hàng vô cùng đơn giản.
Số 19C vừa đúng là số tuổi của cậu, không biết là trùng hợp hay là Tầm Chu cố ý.
Trong tủ có một hộp chữ nhật màu xanh dương, Triều Sinh thấy phía trước có thùng rác, liền tiện tay xé giấy bọc quà.
Mở ra một chút thì thấy là một hộp nhựa cứng, Triều Sinh gỡ hết giấy ra, là một đĩa phim.
“It’s a wonderful life”
Với trình độ tiếng Anh của cậu thì vẫn có thể hiểu được tên phim.
Đã là thời đại nào rồi mà còn có người tặng thứ này. Đầu đĩa ở nhà cậu đã sớm đi tong, máy tính ở trường học cũng không thể đọc đĩa CD được.
Nhưng mà tốt xấu gì thì đây cũng là tâm ý của người ta, Triều Sinh dù không có cảm giác quá vui mừng, cũng ít nhiều có một chút thỏa mãn.
Sau khi về nhà trọ, Triều Sinh đặt hộp đĩa lên bàn rồi cởi đống áo dày nặng ra vào phòng tắm.
Lúc này nước ấm rất vừa vặn, trong không gian nhỏ hẹp bao trùm bởi một lớp sương mỏng.
Công tắc vòi hoa sen cách cậu một khoảng, phải duỗi cánh tay mới có thể chạm tới. Cho nên khi Triều Sinh ngước cổ hưởng thụ nước ấm, đột nhiên dòng nước nhỏ giọt làm cậu biết đã bị cúp điện. reup là chó
“Mịa nó.” Mở mắt ra quả nhiên cả phòng đen thùi, Triều Sinh không kìm lòng được chửi bậy.
Đã là cuối tháng rồi, hôm đó trước khi về nhà cậu quên đóng tiền điện, còn tưởng rằng có thể kiên trì đến hết tháng.
Trong lòng Triều Sinh hết sức buồn bực, trên cổ cậu còn bọt chưa xối, bây giờ chỉ có thể vặn nước ở bồn rửa tay, lạnh đến mức ngón tay cậu run rẩy.
Cậu bọc khăn mặt đi ra, mà trong phòng ngủ cũng chẳng ấm áp gì.
Triều Sinh muốn ra ngoài đóng tiền điện ngay, nhưng tóc tai đã sớm ướt đẫm, đi ra ngoài hong gió chắc chắn sẽ đau đầu, cậu cũng không muốn chịu đựng dằn vặt đó.
Sớm biết vậy đã tải ứng dụng đóng tiền điện qua điện thoại, mà cái đó phải đến chỗ đóng tiền quét mã tải, trên trang web không có. Triều Sinh thở dài, lấy hai cái khăn mặt mới trong tủ ra lau hết nước trên người
Cậu gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở thư viện, đối phương hình như tắt chuông, mãi không thấy trả lời. Mà Lâm Yêu cuối tuần chẳng bao giờ ở trường học, không giúp được gì.
Triều Sinh nắm chặt hai tay, dựa vào một chút nhiệt độ của bản thân để sưởi ấm.
Chỉ có thể gọi điện thoại cho người ở đối diện.
Triều Sinh mở ra ghi chép cuộc gọi, tìm tới dãy số xa lạ còn chưa lưu, sau khi lòng tự trọng bị cái lạnh đánh bại, quyết định gọi đến dãy số này.
“Alo?”
Không nghĩ tới Tầm Chu bắt máy nhanh như vậy.
“Chuyện là, th…” Triều Sinh cắn môi, khó khăn nói ra danh xưng kia, “Thầy Tầm.”
“Ừm, tôi đây.” Giọng Tầm Chu bên kia rất thoải mái.
“Anh có đang ở nhà trọ không?”
“Tôi đang ở bên ngoài uống rượu.” Tầm Chu nói, “Chuyện gì vậy?”
“Trong điện thoại anh có cái ứng dụng đóng tiền điện của trường không?”
“Chưa từng nghe nói tới.”
Triều Sinh có chút thất vọng “Ồ, thế à…”
“Bị cúp điện sao?” Tầm Chu đoán được lý do cậu gọi điện thoại cho mình
“Ừm.” Triều Sinh chuẩn bị cúp điện thoại, “Tôi đi hỏi người khác vậy, bye bye.”
“Cậu chờ một lát, tôi về ngay.”
“Hả?” Khăn mặt trên vai Triều Sinh trượt xuống, cậu gấp rút cầm lấy, “Đúng lúc anh phải về sao?”
Bên kia Tầm Chu không có trả lời ngay, Triều Sinh nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, rồi một câu hờ hững: “Không phải.”
Khi Tầm Chu mở miệng trở lại, trong giọng nói ngập tràn ý cười: “Tôi về để giúp cậu.”