Lâm Yêu nói xong còn cố ý lại gần ngửi cổ Triều Sinh một cái, “Thiệt đó, chẳng lẽ mày cũng bắt đầu dùng nước hoa hả?”
“Làm gì có.” Cậu ta càng dựa gần hơn, Triều Sinh liền rụt lại về sau, “Mùi nước giặt quần áo thôi.”
Lâm Yêu bán tín bán nghi, dù sao Tầm Chu gần đây dùng nước hoa có mùi dễ nhận biết quá, mùi nước hoa của nữ, làm người khác ấn tượng. Mà nhìn Triều Sinh không giống như đang nói dối, Lâm Yêu cũng không tin cậu và Tầm Chu có dính líu quan hệ.
Tiết sau, Tầm Chu giao bài viết cho cả lớp, mỗi người viết xong thì có thể lên bục giảng tìm anh sửa chữa, sau đó ghi điểm. Triều Sinh không cần hoàn thành, liền giúp Lâm Yêu kiểm tra từ vựng và viết câu.
Lúc Lâm Yêu viết, Triều Sinh phát hiện cậu ta có vài câu sai ngữ pháp, cũng ngay nội dung thời cấp ba. Do dự một chút, Triều Sinh vẫn nhịn được không nhắc nhở một chút, để Lâm Yêu không còn cảm thấy cậu kỳ quái nữa.
Muốn phá bỏ ấn tượng của bạn bè về mình, Triều Sinh thấy rất áp lực, bị phát hiện trình độ tiếng Anh được nâng cao không phải chuyện lớn, nhưng nếu như bị phát hiện quan hệ giữa cậu và Tầm Chu, sợ là nhận thức của Lâm Yêu về cậu sẽ biến hóa long trời lở đất mất.
E rằng từ nay về sau, vị trí của mình trong lòng Lâm Yêu sẽ không ngừng lui về phía sau.
“Nhỏ nhắn tin cho tao, hỏi tao bây giờ có muốn ra ngoài nói chuyện không, sao giờ mày?” Lâm Yêu kiểm tra từ vựng được một nửa, sắc mặt nghiêm trọng, “Tao có nên để ý đến nhỏ không?”
Triều Sinh liếc mắt nhìn phòng học ngoài hành lang, “Giờ còn đang là giờ học mà.”
“Nhỏ nói lát nữa còn có chuyện khác, chỉ có thể nói rõ ràng vào lúc này thôi.” Lâm Yêu khổ não nắm tóc, “Đờ mờ, muốn làm lành sao?”
“Mày đi đi.” Triều Sinh biết rõ cậu ta, bề ngoài càng do dự thiếu quyết đoán, thì cái cân trong lòng đã nghiêng sang một bên rồi, “Nếu như thầy gọi mày, thì tao nói mày đi vệ sinh.”
Lâm Yêu ngẩng đầu nhìn bục giảng, vừa vặn có người che trước mặt Tầm Chu nói chuyện bài viết, vì thế cậu ta nhanh chóng nhân cơ hội chạy ra ngoài từ cửa sau. echkidieu2029
Sau khi cậu ta đi, Triều Sinh giúp viết nốt phần cuối, để khỏi ảnh hưởng thành tích. Mới vừa đặt bút xuống, Tầm Chu ở trên liền cầm danh sách đọc đến tên Lâm Yêu, Triều Sinh ngẩng đầu nhìn anh giải thích hai câu.
Tầm Chu ngồi ở bàn giáo viên, nhìn cậu từ trên cao xuống, nhàn nhạt nói: “Cậu ta không ở đây, vậy em thay cậu ta lên đây.”
Nếu không phải thị lực Triều Sinh là 10/10, cậu sẽ không dễ phát hiện khóe miệng Tầm Chu vừa nở nụ cười thoáng qua. Dù dự cảm được anh bây giờ đang có tâm tư mà không ai biết, nhưng ở trước mặt nhiều sinh viên như vậy, Triều Sinh đành phải tuân theo nề nếp cầm bài viết của Lâm Yêu lên, đưa tới tay Tầm Chu.
“Chữ viết không giống nhau nha, em cũng không mô phỏng nét bút của cậu ta sao?” Tầm Chu nhỏ giọng nói, ngước mắt nhìn Triều Sinh, “Viết lại đi.”
Làm khó dễ Lâm Yêu xong, lại bắt đầu làm khó dễ mình, Triều Sinh chậc lưỡi một cái, cầm bài về, đang chuẩn bị quay người về lại chỗ ngồi thì lại bị Tầm Chu lặng lẽ nắm cổ tay.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau: “Viết ở chỗ tôi.”
Triều Sinh không dám phát tác, nhìn quanh bốn phía, sợ bị có ai chú ý hai người bọn đang cầm tay. Sau đó cậu nhanh chóng nhận lấy cây bút Tầm Chu đưa, thuận tiện đẩy tay đối phương ra.
Cái ghế duy nhất trên bục giảng bị Tầm Chu ngồi rồi, Triều Sinh đành phải cúi người xuống sửa bài, lúc cúi đầu xuống phát hiện cổ áo mình có hơi rộng, da thịt bên trong nhanh chóng tiếp xúc với không khí, vì thế cậu không chút nghĩ ngợi bưng kín cổ áo.
Tầm Chu chán nản dựa lên bào giáo viên, tay nâng gò má, liếc mắt nhìn Triều Sinh, “Sao thế, còn sợ anh nhìn lén em à?”
“Im đê.”
“Học được cách hung dữ với anh rồi sao?”
Triều Sinh mím chặt môi, không so đo với anh, nhanh chóng sửa bài chép lại những câu có vấn đề, đứng thẳng eo đưa anh chấm điểm.
Tầm Chu nhìn thẳng vào Triều Sinh, sau khi nhận bài viết cũng không thèm nhìn liền ném lên mặt bàn, cười nói: “Điểm tối đa.”
Dưới lớp không ai phát hiện trong ánh mắt Tầm Chu ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, hoàn toàn không giữ lại chút nào phóng hết lên người thiếu niên vốn không thuộc về phòng học này. Mọi người chỉ cảm thấy tâm trạng thầy Tầm hôm nay khó giải thích được vui vẻ hơn so với lúc thường, điểm bài viết của tất cả mọi người đều ít nhất là 85 trở lên.
Sau khi tan lớp, Triều Sinh thấy Lâm Yêu còn chưa trở lại, đoán chừng là cùng bạn gái làm lành rồi, liền giúp cậu ta dọn đồ, động tác Triều Sinh không nhanh không chậm, chờ sinh viên trong phòng học đều đi hết, cậu mới nhẹ nhàng nói chuyện với Tầm Chu: “Anh đổi nước hoa khác đi.”
“Hửm?” Tầm Chu giơ cổ tay lên để sát vào mũi, “Em không thích sao?”
“Rõ ràng quá, bị Lâm Yêu đoán được là từ trên người anh rồi.”
“Cậu ta nói vậy hả?”
“Không, nó chỉ nói đại khái, thực tế không nghĩ nhiều.” Triều Sinh nói, “Em nói là mùi nước giặt, cậu ta cũng tin rồi.”
Tầm Chu cầm sách lên đi xuống bục giảng, ôm cổ Triều Sinh, cười cười rồi dí vào cọ cọ, xác nhận có như Lâm Yêu nói hay không.
“Đổi nước hoa cũng vô dụng, mỗi ngày em đều ở cùng anh, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.” Nói xong, Tầm Chu đặt sách trong tay lên bàn, một cái tay khác cũng khoác lên vao Triều Sinh, cúi đầu nhìn cậu, “Lúc đó bọn họ sẽ không gọi em là Đoạn Đoạn gì đó nữa, chắc sẽ gọi em là vợ thầy Tầm.”
Triều Sinh vừa bị trêu đùa liền không tự chủ trợn mắt lên, “Biến.”
“Tính khí xấu quá nha.” Tầm Chu giả bộ hờn giận, nhưng trên mặt đầy ý cười, “Trước khi ăn tết còn thẹn thùng đỏ mặt nghe lời anh răm rắp, bây giờ đã chiếm được anh thì không biết quý trọng nữa rồi.”
Triều Sinh vừa nhìn thấy ánh mắt đầy tình ý của Tầm Chu thì trí óc liền nóng lên, trọng lượng thân thể dường như cũng nhẹ hơn, bồng bềnh trên không trung nửa ngày cậu mới nhớ bây giờ còn đang trong phòng học, khôi phục bình tĩnh, đẩy cánh tay Tầm Chu ra, nhắc nhở anh: “Có camera đó.”
“Quay được thì có làm sao, em là nhân viên thư viện, anh là giảng viên, trường học còn có thể không cho chúng ta hẹn hò à?” Tầm Chu đánh giá mặt mày tràn ngập lo lắng của Triều Sinh, ngón tay mơn trớn gò má cậu. Đang chuẩn bị đến gần hôn cậu, Triều Sinh giơ bàn tay lên chắn giữa mặt hai người.
“Hẹn hò trong lớp học không ra thể thống gì.” Triều Sinh nhíu mày lại, “Ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều người đến học đấy.”
Tầm Chu bật cười: “Anh cũng có làm chuyện gì kì cục đâu, em xem quần áo anh rất chỉnh tề này.”
Triều Sinh bỏ tay xuống, nhỏ giọng nhượng bộ, “Mười giây, không, năm giây thôi.”
Tầm Chu ôm lấy cái gáy ấm áp của Triều Sinh, không nói lời gì kề sát lên môi cậu. Cửa sổ trong giảng đường không có đóng, gió lạnh dọc theo bệ cửa thổi vào, nhấc rèm cửa sổ màu xanh đậm bay bay, vù vù vang vọng.
Thân thể Triều Sinh khô nóng, nụ hôn mềm mại triền miên đã sớm vượt quá năm giây quy định, nhưng khát vọng của cậu với Tầm Chu đã tăng vọt, cánh tay kìm lòng không đặng ôm thật chặt bờ vai rắn chắc của đối phương.
Sau khi hai đôi môi tách ra, Tầm Chu còn lưu luyến không rời cọ cọ mấy cái, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta như vậy có tính là phá phong tục không?”
“Không tính!” Dù sao thì cũng đã phá phong tục xong rồi, Triều Sinh tha thứ cho mình. Cậu hít sâu, giảm bớt độ nóng đang không ngừng tăng cao ở bụng dưới, giục Tầm Chu: “Nhanh ra ngoài đi không lát nữa có người tới.”
“Không chừng vừa nãy đã có người đi ngang qua đây rồi.” Tầm Chu hời hợt nói, khiến Triều Sinh liền không nhịn được trách anh nói hưu nói vượn.
“Em đến thư viện, tối về anh nhớ mua thức ăn.” Triều Sinh cầm lấy tập vở trên bàn, quay người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng học liền vào phòng vệ sinh hất nước lạnh lên mặt hạ nhiệt độ, để tránh lát nữa đồng nghiệp nhìn thấy gương mặt đỏ lừ của mình.
Lúc này mới mới vừa khai giảng không lâu, nhưng gần đây thư viện lại đông như kiến, Triều Sinh lên mạng tra thử mới biết các sinh viên đang chuẩn bị hơn nửa năm cho cuộc thi lấy giấy chứng nhận tư cách. Cậu vốn không có hứng thú, mãi đến khi cậu chú ý tới nghề nghiệp “Bác sĩ dinh dưỡng”, mới dấy lên tinh thần.
Bởi gần đây cậu bỏ công sức trên phương diện ẩm thực khá nhiều, phương diện cân bằng dinh dưỡng cũng bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu, cho nên nhìn thấy còn có cuộc thi này lập tức liền mở ra phần yêu cầu.
Điều kiện báo danh đối với cậu có hơi khó, nhưng nếu như đã ham muốn đi học thì đây cũng là một phương pháp giết thời gian rất bổ ích. Triều Sinh xem nửa ngày, nhớ kỹ thời gian thi, liền đóng trang web lại, lên lầu tìm sách liên quan.
Triều Sinh biết Tầm Chu là kiểu người sẽ biến mục đích lớn thành từng mục tiêu nhỏ, cũng có nghĩa mỗi một phân đoạn đều phải toàn lực ứng phó để hoàn thành tốt nhất. Nhưng Triều Sinh lại là kiểu người nói trước bước không qua, nếu như khi bắt đầu lại có mong đợi quá cao với bản thân, đến lúc thất bại sẽ rơi vào cảm giác ủ rũ không có cách nào tự kiềm chế.
Vì không muốn phủ định năng lực của mình, Triều Sinh quyết định xem sách về lĩnh vực này thật hứng thú, còn cuộc thi, cũng nghiêm túc tham dự.
Lúc xuống lầu, Triều Sinh nhìn thấy đám sinh viên đang vùi đầu đọc sách, cũng bị bầu không khí cảm hoá, trở lại trước bàn dùng vài tờ giấy nhỏ viết “Cố lên!”, chuẩn bị khi tan làm sẽ đi dán ở góc bàn khu tự học, như vậy ngày mai có người nhìn thấy, có lẽ ít nhiều cũng được cổ vũ một chút.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày mình cũng có thể làm ra chuyện như vậy, Triều Sinh tạm cất những tờ giấy nhỏ kia vào ngăn kéo, rất ngại để đồng nghiệp phát hiện.
Một người đã từng ngăn cách tất cả mọi người ngoài vòng bốn như cậu, đường nét tấm bia ngắm trong lòng bây giờ lại từ từ mơ hồ, chỉ còn lại một hồng tâm rõ ràng nhất. Ở giữa vẫn là mình, nhưng tên Tầm Chu ở rất gần, bạn bè và người nhà cũng rải rác ở cách đó không xa.
Đương nhiên, còn có cái tên cũng vẫn luôn đứng bên cạnh mình, Trục toạ độ y.
Triều Sinh muốn nói chuyện dự thi lấy giấy chứng nhận bác sĩ dinh dưỡng cho Trục toạ độ y, đối phương đang online, rất nhanh liền đáp lại.
Trục toạ độ 丫(*): Lợi hại ghê ta, vậy sau này em nấu ăn chẳng phải sẽ rất chuyên nghiệp sao?
(*) sẽ giải thích ở đoạn dưới
“Chỉ là muốn thi một chút thôi…” Triều Sinh nói, “Dù phải thi, nhưng em chưa từng học chuyên ngành này, cũng chưa từng làm công việc tương tự.”
Trục toạ độ 丫: Không sao hết, có khi ở phương diện này em rất có thiên phú thì sao, đừng tạo áp lực cho bản thân, sẽ có kết quả tốt thôi.
Trục toạ độ 丫: Là vàng thì sớm muộn cũng sẽ phát sáng.
“Vàng đương nhiên sẽ phát sáng.” Triều Sinh nhanh chóng đánh chữ, “Nhưng em chỉ là một miếng sắt vụn tầm thường.”
Trục toạ độ 丫: Sắt vụn nếu được đánh bóng hẳn hoi, cũng có thể lóe sáng
Vẫn là giọng điệu tích cực cổ vũ cho mình, điểm này hoàn toàn không thay đổi.
Triều Sinh nhìn điện thoại cười rộ lên, nhưng cười xong, lại cảm giác có gì đó không đúng.
Trục toạ độ xz: Sao anh sửa tên rồi?
Tầm Chu đang nằm trong phòng ngủ lười biếng, tiện tay trả lời: “Thì đổi thử xem em có phát hiện hay không, không nghĩ tới em vẫn còn để ý đến anh.”
Sau đó, anh liền bổ sung: “Em quan tâm anh như vậy bạn trai em biết không, anh ta không ghen chứ?”
Hai người vẫn luôn dùng Mê Lam để nói chuyện, đồng thời cũng ngầm hiểu ý tiếp tục đóng vai bạn trên mạng. Triều Sinh nếu có chuyện gì ngại trực tiếp mở miệng với Tầm Chu, liền đi nói cho y; mà Tầm Chu lại có thiết lập tính cách kiên trì đi chọc ghẹo quan hệ nhà người ta, bầu không khí nói chuyện mới vừa mờ ám lên một xíu, anh nhất định phải phá phong cảnh đề cập đến bạn trai của Triều Sinh.
Khiến Triều Sinh có ảo giác như đi ăn vụng.
“Anh mau đổi tên lại đi.” Triều Sinh tức giận gửi tin nhắn cho Tầm Chu, lần này là trực tiếp dùng wechat của mình.
Ai biết Tầm Chu cấp tốc trả lời một câu, giọng điệu nghiêm túc bất mãn: “Em cứ muốn để tên tình nhân với anh ta vậy hả, vậy em dứt khoát đổi tên thành Trục tọa độ Thằng (*) luôn đi.”
(*) Ở trên Tầm Chu đổi tên thành “Trục tọa độ 丫” (nha trong “nha đầu”, phát âm là /ya/, hồi xưa người ta dùng từ này để chỉ đầy tớ nữ) bởi vì cách viết giống như chữ Y hoa nên Tầm Chu mới đổi thành như vậy, còn ở dưới ý Tầm Chu là “Trục tọa độ 厮” (tư, phát âm là /si/, có nghĩa là đầy tớ nam) hai từ này có thể coi là trái nghĩa với nhau. Tức là, sau khi việt hoá thì mình dịch là Trục toạ độ Con và Trục toạ độ Thằng, ở trên mình không muốn đổi 丫 thành “Con” vì nó mất đi ý nghĩa trong ý định của Tầm Chu,
Triều Sinh nghĩ một hồi mới hiểu được, trái nghĩa với “Con” là “Thằng”, mở rộng một chút rõ ràng chính là “Cái con này” và “Thằng nhãi này” (*).
(*) “你丫” (cái con này) và “这厮” (thằng nhãi này) là hai câu nói tục bên TQ, nghĩa của nó cũng tương tự như cách dịch của mình vậy á, nói chung là thầy Tầm mean vl
Cũng ác ý quá đấy.
Tầm Chu luôn là như vậy, đang yên đang lành cũng phải tìm trăm phương ngàn kế giận dỗi để người khác dỗ, Triều Sinh bất đắc dĩ hé miệng cười, thuận theo ý anh đánh chữ trả lời một câu.
“Vậy đâu được, trong tên của em nhất định phải có anh.”