Tia nắng chiếu qua khe màn vàng nhạt, một tia này vừa vặt chiếu lên khuôn mặt cau mày của Tần Dật, hắn nhìn qua rất mệt mỏi.
Tia nắng rọi trên mặt hắn, hắn nằm trong lòng ai đó, ai đó dựa vào thành giường, ánh mắt ngọt ngào vô cùng.
Đưa tay vuốt phẳng trán hắn, sau đó kéo xuống, mắt, mũi, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mỏng trêu chọc, động tác nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn. Luôn nói môi mỏng bạc tình, đúng cũng không đúng. Coi như nắm được rồi, ai.
Cầm lấy mắt kính bên giường, khẽ nghiêng người đi xuống, chuẩn bị làm bữa sáng cho hắn, lại thấy hắn đột nhiên mở mắt, chớp chớp hai cái, bộ dạng đáng yêu hiếm thấy.
Nhan Tử Khâm cười, nửa quỳ bên giường nhìn hắn.
“Nghe nói quan hệ thân thế sẽ khiến người ta có cảm giác bịn rịn quyến luyên, có phải em càng yêu anh hơn không?”
“Ừm…”
“Em yêu anh phải không?”
“Ừm…”
“Em rất yêu anh phải không?”
“Ừm…”
“Em yêu anh nhất phải không?”
“Ừm…”
Biết hắn có đặc điểm mười phút sau khi thức giấc sẽ không được tỉnh táo, thế là y liền có ý trêu đùa. Ôi, nhìn anh kìa, lừa gạt thổ lộ là xấu nhất đó.
Quả nhiên, Tần Dật mơ mơ màng màng mở mắt một lúc, xoay người lại ngủ tiếp. Cũng may hắn có thói quen nằm sấp ngủ, chỗ kia mới đau không quá nặng.
Nhan Tử Khâm vừa mở cửa phòng, một cái bóng liền xông vào.
“Gâu gâu!” Chó đói chết rồi, chó đói chết rồi!
Nhan Tử Khâm sợ nó đánh thức Tần Dật, kéo vòng cổ dắt nó ra ngoài.
Tần La Phu cảm thấy mình họ Tần, Nhan Tử Khâm họ Nhan, là cha nuôi không phải cha ruột, liền “gâu gâu” rồi lại xong vào.
Thấy cha ruột nó còn đang chưa tỉnh, Tần La Phu rên rỉ hai tiếng, thè cái lưỡi dài ra, tỏ ý an ủi.
Nhan Tử Khâm lúc này mới đi lấy đồ ăn cho chó. Lúc quay lại đờ ra ở cửa, thiếu chút nữa bị khung cảnh lúc này làm cho cười ngất.
Chỉ thấy Tần Dật một tay đỡ eo, một tay chỉ mũi Tần La Phu.
“Mẹ, đau chết mất đau chết mất! Tên nhóc này nhất định là giống nhà anh!”
“Gâu.” Đói quá.
“Gâu cái gì mà gâu? Nhẽ nào tao bị chó thượng sao?”
“Gâu.” Đói quá.
Tần Dật lấy di động làm gương, kéo cổ áo ngủ xuống, lại vén phần áo ở bụng lên nhìn, mẹ nó, lấm ta lấm tấm, màu sắc rực rỡ.
Hành động cúi đầu kiểm tra của hắn đặc biệt đáng yêu, cộng thêm áo ngủ trắng trắng mềm mềm trên giường, trông bé đi rất nhiều.
Thực ra tâm trạng Tần Dật cũng không tệ, chỉ là không khống chế được chút không được tự nhiên trong lòng mình.
A a, thôi đi thôi đi, dù sao tối qua đã vậy, nghe nói lần đầu khá khó chịu, sau này sẽ thoải mái hơn.
“Mẹ, không cứu được nữa rồi, tao cư nhiên còn nghĩ đến chuyện sau này… Mà tên kia lại đi đâu rồi.”
Tần La Phu sau khi nhìn thấy túi thức ăn cho chó thì mặc kệ cha ruột cha nuôi, hớn hở chạy qua. Tần Dật chán nản kéo chăn qua đầu, ai ngờ hành động quá mạnh, đau đến cả người run rẩy.
Một bàn tay chạm vào thắt lưng hắn, khẽ xoa bóp, ngón tay lành lạnh. Tần Dật bắt gặp ánh mắt chăm chú của người kia, đột nhiên có cảm giác chấp nhận số phận.
“Tối qua anh hơi kích động, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Giọng Tần Dật truyền ra từ dưới lớp chăn, rầu rĩ, “Lần sau em ở trên.”
“Em biết anh nhịn lâu lắm rồi mà.”
“Lần sau em ở trên.”
“Tuy hơi đau lòng nhưng anh không chút hối hận, dù sao cũng phải đi đến bước này.”
“Lần sau tôi ở trên!”
Sau đó người nào đó đột nhiên đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay có thêm một chiếc bút ký màu đen.
“Chúng ta chơi trò chơi này đi.”
“Đi sang bên! Anh chơi với Tần La Phu ý.”
Nhan Tử Khâm kéo chăn hắn, “Đi mà, anh vừa gọi đặt đồ ăn bên ngoài rồi, trong một lát không có việc gì làm.”
“Làm gì?”
“Em vào vai fan của anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Xin anh chữ ký, fan không phải luô làm vậy sao.”
Tần Dật buồn bực nói, “Ối trời ơi, đại họa sĩ Nhan, làm phiền ký cho tôi một chữ.”
Nhan Tử Khâm cười, đưa tay tụt chiếc quần ngủ rộng thùng thình của hắn, lật người, hạ bút, lưu loát dứt khoát.
Tần Dật đau đến mức hỏi thăm thầm trong lòng cả nhà y, đột nhiên nghe thấy tiếng “tách”.
Nhan Tử Khâm đưa điện thoại cho hắn, hình chụp là … cái mông trắng mềm vểnh vểnh có chút căng của hắn, phía trên viết một chữ “Nhan” rất to. Mông trắng chữ đen, rất nổi bật.
“Tên họ Nhan kia, tôi thao cả tổ tông nhà anh!”