Tần Dật mắc bệnh huyết áp thấp, mỗi sáng thức dậy đều phải chờ một lúc lâu đầu óc mới hoạt động bình thường được. Thế nên lúc hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bên giường có con chó Collie lông vàng to lớn thở phì phò thè lưỡi, hắn cho rằng mình còn đang nằm mơ, hình như còn mơ thấy Nhược Uyên trở về. Xoay người rồi lại ngủ tiếp. Thẳng đến lúc có cảm giác ẩm ẩm trên mặt…
“Đừng đùa…”
Tui l**m, tui l**m, không tỉnh là tui không ngừng l**m.
“NHAN.TỬ.KHÂM.”
— “Ô? Tỉnh rồi sao?”
Ai kia lẹt phẹt lẹt phẹt chạy tới.
Tần Dật bật người dậy, nhìn thấy một người một chó kẻ đứng kẻ nằm sấp trước mặt, chớp mắt một cái, vừa rồi…
“Cái thứ này từ đâu ra vậy?” Mẹ nó, tôi bảo cái lưỡi kia sao lại dài như vậy.
Nhan Tử Khâm có phần ngạc nhiên, “…… Quà sinh nhật của em đó.”
“Anh mua từ lúc nào?”
Nhan Tử Khâm càng thêm bất ngờ, nhìn hắn chằm chằm một lúc xác định hắn thực sự không biết mới nói: “Nhược Uyên tặng em đó, hai người còn nói rất nhiều chuyện mà”, đưa tay xoa xoa tóc hắn, “Bạn nhỏ biết thì khóc chết mất. Cậu ta bảo hôm sinh nhật em không tới được nên tặng quà trước.”
Tần Dật đẩy tay y ra, nhíu mày nghĩ một lúc, hình như có chuyện như vậy.
—
“A Dật, mình lại phải đi thành phố X đây. Lớp mình du lịch tốt nghiệp, hì hì.”
“Ừm…”
“Sinh nhật cậu mình không tới được, dù sao anh ta cũng về rồi, cậu rất vui đi. He he.”
“Ừm…”
“À, hôm qua mua được một con chó chăn cừu, rất đáng yêu, tặng cậu làm quà. Mình còn chưa đặt tên đâu, à, gọi là Tần La Phu có được không?”
“Được…”
Tần Dật nhìn con chó lớn bên giường, giật giật khóe môi, “Tần La Phu…”
“Gâu!”
“Mẹ, mày dám l**m tao!”
“Gâu!”
Nhan Tử Khâm cười đến té ngã. Tần Dật ném gối đầu qua, tức giận nói: “Mang nó ra ngoài, tôi ngủ tiếp một lúc.”
Nói xong thì ngáp một cái, cư nhiên thực sự nằm xuống.
Nhan Tử Khâm cúi xuống định hôn trộm, đột nhiên nhớ tới mấy chữ “mày dám l**m tao”, lập tức chuyển hướng, giả bộ muốn nhặt chiếc gối dưới đất.
Cậu chủ nhỏ hay cáu gắt mỗi khi thức dậy lúc này đã khôi phục lại trí thông minh, dùng lực lại ném cái gối qua, “Anh ghét bỏ tôi!”
Sau đó đi dép, xuống giường, vào phòng tắm, dùng sức lau mặt.
Quả nhiên sáng sớm tính tình gắt gỏng. Có điều, em ấy là mong mình hôn nhỉ.
“Ha ha.”
“Gâu.” Tui rất đói rồi.
Kết quả Tần thiếu gia sau khi rửa mặt xong lại leo lên giường.
Nhan Tử Khâm bất đắc dĩ, dắt Tần La Phu mới nhậm chức đi ăn.
Thực ra Tần Dật là một người rất lười. Hắn không muốn thay đổi, thế nhưng mỗi khi có sự thay đổi hắn lại có thể thích nghi một cái dễ dàng mà còn thích ứng lâu dài. Dù sao đã có hi vọng, vậy không cần tỏ vẻ nữa, cứ thoải mái đi.
Trước mặt y không cần giả bộ, không cần giữ hình tượng, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu Nhan Tử Khâm luôn ép hắn làm chính mình, để hắn từng chút từng chút một dỡ bỏ sự phòng bị, từ từ trở về con người thực sự. Lười biếng, kén ăn, tính trẻ con, một mặt ít người biết đến dần được bộc lộ không chút cố kỵ. Đây mới là Tần Dật có máu có thịt hàng thật giá thật.
Thế là mọi việc nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.
Ví dụ như, “Em ngủ thêm một chút nữa.”
Ví dụ như, “Lòng đỏ cho anh.”
Lại ví dụ như, “Anh cùng Tần La Phu cút đi!”
Bạn có tin có một vài người sớm nên ở bên nhau không.
Cùng đi làm, cùng về nhà, cùng xem phim
Lúc người này đọc báo, người kia vẽ tranh
Y bóp vai cho hắn, hắn bê ly cà phê cho y
Y bận rộn trong phòng bếp, hắn ở bên cạnh thoải mái ăn vụng
Rất nhiều chuyện, dường như giống như lúc trước, lại có chút không giống.
Năm tháng tĩnh lặng yên bình.