“Nương cảm thấy như mình đã trẻ lại hơn mười tuổi!” Lão phu nhân không giống như trước hơi thở mong manh, lúc nói chuyện cực kỳ có tinh thần, sống lưng không còn đau đớn, cử động lưu loát hơn rất nhiều, còn có thể tự mình xuống bếp làm vài món ăn cho nhi tử nhà mình.
Tỷ tỷ Trạng Nguyên công còn nói, trước khi sinh nàng bị bệnh nặng, thì ra là do một con yêu nữ thừa lúc nàng suy yếu, muốn chiếm lấy thân thể của nàng, nếu không phải Bách Bách tới kịp thể, chỉ sợ thân thể của nàng đã bị con yêu nữ chiếm lấy.
“Bách Bách tiểu đạo trưởng, ngài thật là ân nhân của nhà chúng ta! Về sau tiểu đạo trưởng cần gì, cứ việc phân phó, bà già này nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
“Bách Bách muốn trở nên thông minh.”
“Thì ra tiểu đạo trưởng muốn đọc sách? Này thì đơn giản rồi, lão gia tử mặc dù mất sớm, nhưng để lại rất nhiều sách, tiểu đạo trưởng có thể tùy ý sử dụng. Con nhỏ ba năm trước đậu được Trạng Nguyên, so với người bình thường cũng đọc nhiều sách hơn một chút, tiểu đạo trưởng nếu không chê, cũng mời tùy ý sử dụng, tùy ý sử dụng.” Lão phu phân cười khiến khuôn mặt cong cong, tỷ tỷ Trạng Nguyên công nghe xong liền bật cười.
“Trạng Nguyên đại ca ca, Bách Bách muốn trở nên thông minh, Trạng Nguyên đại ca ca dạy ta đi, được không?” Hai mắt Bách Bách lóe sáng chân thành chờ mong.
Trạng Nguyên công có chút nghi ngờ, Bách Bách cũng không ngốc, tuy rằng có chút đơn thuần, có chút… ngẩn ngơ một chút, nhưng lại rất đáng yêu. Thế nhưng, Bách Bách gần như lại chấp nhất với ‘Trở nên thông minh’, y cảm thấy sau lưng việc này còn có câu chuyện khác, nói không chừng ở đêm nọ tại miếu đổ nát kia, Bách Bách miệng hô vị ‘Đại ca ca’ kia có chút quan hệ. Không sao, ít nhất hiện tại có đủ lý do để Bách Bách lưu lại.
Tỷ tỷ Trạng Nguyên công thấy mẫu thân cũng không còn vướng mắc gì, liền quay về nhà phu quân, Bách Bách thì ở lại phủ Trạng Nguyên. Ban ngày, Bách Bách ra ngoài đi bắt yêu, nhặt xương cốt, tới giờ Thân liền trở về phủ Trạng Nguyên ‘học tập.”
Trạng Nguyên công cảm thấy kinh, sử, hay những thứ giống thế không có tác dụng gì với Bách Bách, vì thế chọn lấy mấy cuốn sách tra cứu (Bách khoa toàn thư xưa kia), Sơn Xuyên Du Ký, Y Dược Nông Thương… Linh tinh đủ loại dạy cho Bách Bách. Bách Bách chưa bao giờ quậy phá lười biếng, so với bọn nhỏ ở học đường còn giỏi hơn, đọc sách cực nhanh, mỗi ngày đều có một đống đề tài hỏi Trạng Nguyên công, nếu không phải Trạng Nguyên công đọc nhiều sách vở, chỉ sợ cũng bị hỏi tới té ngửa.
Có đôi khi, Bách Bách không muốn đi bắt yêu, Trạng Nguyên công sẽ dẫn nó đi cưỡi ngựa, dạo chợ, hội chùa, còn không sẽ trộm mang Bách Bách vào triều, để Bách Bách tự mình chạy chơi trong hoàng cung, lúc bãi triều sẽ cùng nhau ngồi kiệu về phủ Trạng Nguyên.
Bách Bách đã lâu không được vui vẻ như thế. Rời nhà đã được một năm, có nơi tá túc thì ở lại, cũng thường xuyên ăn bờ ngủ bụi; có cơm liền ăn, không ăn nó cũng sẽ không bị đói; một mình vào Nam ra Bắc, ngoài nhặt xương cùng sẽ dựa theo cách bắt yêu mà đại tẩu ca ca dạy nó để kiếm tiền, ngoài những thứ đó nó cũng không biết mình còn có thể làm những cái gì.
Hiện tại có Trạng Nguyên đại ca ca bên cạnh, dạy nó rất nhiều thứ, giúp nó trở nên thông minh, cho nó ở lại, bồi nó ngủ, vui vẻ như ở Thanh Vân Sơn khi xưa. Trạng Nguyên đại ca ca cũng không ghét bỏ nó ngốc, biết nó là yêu tinh cũng không đòi lột da, không cản trở nó hằng ngày đi nhặt xương cốt, thậm chí nó không đi bắt yêu cũng không bảo nó lười biếng.
Trạng Nguyên đại ca ca còn dẫn nó đi ‘Hoàng cung’, nó có thể nhìn thấy nhiều ca ca tỷ tỷ xinh đẹp, có thể chạy tới chạy lui trong ‘Hoàng cung’, trong ‘Hoàng cung’ cũng có nhiều xương cốt có thể nhặt, chơi rất vui.
Nhưng thực tế, Bách Bách không biết hành vi nhặt xương cốt của mình trong hoàng cung, có thể coi là một chuyện khủng bố.
Hoàng Thượng cảm thấy kỳ quái, từ khi phủ Trạng Nguyên yên bình trở lại thì đổi thành hoàng cung bất an. Mỗi ngày, đều có vô số xương khô không biết từ nơi đâu lấy ra, sau đó khu vườn nhỏ trong hậu cung hoặc ngự hoa viên, càng ngày càng nhiều phần mộ, trên đó còn cắm bài vị, viết tên họ phong hào, ngoại trừ những thứ như mỹ nhân, tú nữ, tỳ nữ, tiểu hoạn quan, tiểu thị vệ, còn có của không ít hoàng tử cùng nhân sĩ không rõ ở đâu.
Hậu cung lòng người hoảng sợ, trong hoàng cung to như thế, tỳ nữ, thị vệ, nội thị, tần phi, hoàng tử đếm không hết, không hiểu vì sao bị chết hay mất tích ở đâu đó. Mà hiện tại, không hiểu vì lý do gì, lại bị đào ra toàn bộ, trừ chuyện oan hồn lấy mạng, còn ai làm ra chuyện ngu ngốc này?
Hoàng Thượng ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi. Bản thân gã cũng làm không ít chuyện, lúc chưa đăng cơ cũng đùa chết một ít tiểu tỳ nữ, tiểu thị vệ, tiểu nội thị, sau đó sai người trộm chôn ở nơi nào đó trong vườn hoa, hiện tại những thi thể này đều chuyển tới ngự hoa viên của gã, không ít đi một ai, tên cũng không khác một ly, chẳng lẽ bọn họ hoàn hồn muốn đòi mạng.
Trong cung bắt đầu xuất hiện không ít hiện tượng quái dị, giống như nước trà đột nhiên biến thành máu loãng, ban đêm có tiếng quỷ gào khóc khiến phi tần hồn phi phách tán, đêm không thể ngủ, ngự thiện không thể ăn, lãnh cung còn truyền tới tiếng khóc, nơi nào đó còn truyền tới tiếng cười của trẻ con.
Hoàng Thượng nghe nói trong kinh thành có vị tiểu đạo trưởng trẻ tuổi lợi hại, ngày thường tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục, lưng đeo kiếm, xách theo hồ lô, oai nghiêm hiển hách, ngay cả phủ Trạng Nguyên gặp chuyện dữ cũng nhờ vị tiểu đạo trưởng này xử lý, mà vị tiểu đạo trưởng này hiện nay vẫn tá túc lại phủ Trạng Nguyên.
Vào một ngày bãi triều, Hoàng Thượng đặc biệt lưu Trạng Nguyên công lại, hy vọng Trạng Nguyên công có dẫn thể dẫn vị cao nhân này tới gặp gã. Trạng Nguyên công không biết chuyện Bách Bách nhặt xương cốt trong hoàng cung, chỉ nghe đồn trong hoàng cung gặp ít chuyện ma quái. Y nghĩ, người nào trong hoàng cung mà không ma quái chứ?
“Ái khanh, ngày mai ngươi đem vị cao nhân này vào triều đi! Trẫm thật sự bị những việc lạ này làm cho phiền lòng.”
Trạng Nguyên công nghĩ nghĩ, gần như cũng có thể. Bách Bách lần theo y vào triều, mỗi lần sau giờ ngọ bãi triều, lúc về nhà vô cùng vui vẻ, xem ra rất thích hoàng cung. Cái này, càng có thể để Bách Bách quang minh chính đại vào cung, không cần phải tới cung viện nào đó.
“Vi thần ít ngày nữa sẽ dẫn vị tiểu đạo trưởng này tới gặp bệ hạ.” Trạng Nguyên công nói xong, khom người lui xuống.
Trạng Nguyên công lại không biết rằng, lần tiến cung này của Bách Bách, chính là quyết định sai lầm nhất của đời y.