Ngay từ đầu, khi Bách Bách đến bãi tha ma kiếm xương cốt, năm mươi tỷ tỷ cùng bốn mưới chín ca ca của nó, sẽ thay phiên nhau cùng nó xuống Thanh Vân sơn, trốn ở bên cạnh giúp đỡ, bảo vệ nó. Cứ thế Bách Bách ngày càng trưởng thành, linh lực càng mạnh mẽ, du hồn không thể gây ra sát thương gì cho nó nữa, các huynh tỷ liền từ từ an lòng, yên tâm cho nó xuống núi chơi một mình.
Bách Bách có một đám ‘Đoàn hộ vệ’ không nhỏ, là Bách Bách ở các bãi tha ma quen biết, cầm đầu chính là quỷ treo cổ ‘Trử nương’ kia. Du hồn đó đối với Bách Bách quyết một lòng — theo cách nói của nhị thập tỷ Bách Bách nói là có đánh cũng không buông — ngoại trừ không thể đi lên Thanh Vân sơn, có thể nói là lúc nào cũng đi theo Bách Bách, đề phòng những đứa không biết tốt xấu muốn mạo phạm Bách Bách, chúng nó sẽ vây lên, có thể cho con quỷ không biết điều kia chết thêm vài trăm lần. Tuy nhiên, Bách Bách cũng chỉ nghĩ tới các ca ca tỷ tỷ là muốn giúp nó mà thôi.
Bách Bách đối với vài tộc đã gây ra mạo phạm rất lớn, giống như chuyên môn mua chuộc lệ quỷ mẹ góa con côi, triệt đi oán niệm của lệ quỷ nắm quyền một phương quỷ giới, quỷ tướng quỷ binh cũng vì thế mà chợt giảm, rốt cuộc kinh động Quỷ vương lệ khí đầy trời.
Ngày hôm đó, Quỷ vương mang theo một hàng người đầy khí thế mà đến, muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám ngăn cản quỷ giới của hắn hấp thu khí âm của nhân giới, gây trở ngại việc trăm quỷ gia nhập dưới trướng để hắn sử dụng. Lại không nghĩ tới, nhìn tới nơi đó của bãi tha ma, không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải thiên binh thần tướng, cũng không phải đạo sĩ tu vi cao, mà chỉ là con tiểu hồ ly có lẽ còn chưa tới ba trăm tuổi.
Trử Nương lúc Quỷ vương tới gần liền quan sát kỹ, cố gắng thúc giục Bách Bách về nhà, nhưng Bách Bách đang cao hứng lại không thể dễ dàng dứt ra. Này có thể nói những hộ vệ khinh thiện sợ ác sớm đã biến mất không còn quỷ ảnh, ai cũng không dám chống chọi trước mặt Quỷ vương, Trử Nương cũng cảm nhận được loại áp lực này, nàng cố gắng dùng hết khí lực, mới buộc mình giữ yên tại chỗ, không như những quỷ khác nhát gan né ra.
“Bách Bách… Bách Bách… Cẩn thận một chút.” Trử Nương nhỏ giọng nói.
Bách Bách cầm một cái xương khô bỏ vào trong hũ lớn, thở ra một hơi, lúc này mới chú ý tới chung quanh hơi khác, vô cùng yên tĩnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quỷ vương.
“Thế nào, tiểu hồ ly bị dọa choáng?”
Quỷ vương hai mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Bách Bách, phát hiện nữ quỷ kia sớm đã nhũn cả người, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, tiểu yêu hồ hình dáng thiếu niên kia lại chỉ chớp chớp mắt, không trốn cũng không quay đi.
“Đại ca ca khỏe, ta là Bách Bách.”
Tiếp đón xong, Bách Bách liền tiếp tục công việc trên tay, đem hủ lớn bỏ vào hố đã đào sẵn, lấp đất lại, sau đó lấy trên cây một nhành cây khô làm bài vị.
“Ca ca, ca ca, ngươi còn chưa nói tên cho Bách Bách biết đâu!”
Bách Bách đối với cái mồ gào thét, nhưng quỷ hồn chui trong hũ kia nào dám chui ra? Cũng không dám lên tiếng, mặc kệ Bách Bách kêu to thế nào cũng vô dụng.
“Hắn gọi Vương Nhị.”
Quỷ vương ngắm cái mồ nói, bàn tay Bách Bách liền hướng lên bài vị gỗ vẽ vẽ, nhanh chóng khắc tên lên, sau đó quay đầu qua… Vẻ mặt sùng bái nhìn Quỷ vương nói.
“Đại ca ca thật lợi hại, sao biết ca ấy tên Vương Nhị?”
Trử Nương tránh ở phía sau Bách Bách nghĩ, hắn là Quỷ vương, sao có thể không biết? Bao nhiêu quỷ lớn nhỏ tới địa phủ báo danh, đều do Quỷ vương quản lý đó!
“Ta là Quỷ vương, bọn họ đều do ta quản.”
Bách Bách nở nụ cười, nháy mắt khiến cho Quỷ vương cảm thấy mình có chút hoa mắt, rất nhanh định thần lại, nhìn thấy tiểu yêu hồ ở trước mặt hắn tiếp tục bình tĩnh nhặt xương, đột nhiên tâm sinh kế.
“Tiểu hồ ly, ngươi thích nhặt xương sao? Có muốn tới quỷ giới xem thử không?”
“Quỷ giới có rất nhiều xương để nhặt sao?”
“Phải, có biết bao nhiêu.”
“Ta muốn đi xem.”
“Bách Bách không thể đáp ứng… A!” Trử Nương còn chưa kịp cản lại, Quỷ vương đã muốn vươn tay bắt lấy Bách Bách, bàn tay to nắm chặt Bách Bách, một trận tinh phong nổi lên, Bách Bách liền biến mất không thấy đâu.
Trử Nương thật muốn khóc, nếu như ca ca tỷ tỷ của Bách Bách biết nàng, chiếu cố Bách Bách đến nỗi bị Quỷ vương bắt đi, liệu có còn quỷ mệnh để đi đầu thai sao?
Quả nhiên, vừa đến buổi tối, nhóm huynh tỷ phát hiện Bách Bách chậm chạp chưa trở về nhà, liền phái mấy người xuống Thanh Vân sơn kiếm Bách Bách… Đợi đến khi Trử Nương nơm nớp lo sợ giải thích xong, sắc mặt các huynh tỷ đã có bao nhiêu khó coi, chỉ sợ lấy mặt quỷ của Trử Nương cũng không đáng sợ bằng.
Mặc kệ Trử Nương, các huynh tỉ về nhà thương lượng đối sách.
“Đánh tới, cùng thối Quỷ vương liều mạng!” Thập lục ca vỗ mạnh bàn, gác chân lên ghế, vô cùng dũng cảm nói, mấy huynh đệ tỷ muội khác lập tức phụ họa.
“Lão bát thập lục nha! Ngươi không phải gần đây mới quen biết thần tướng sao? Có thể đem đi đánh nhau không?” Lục thập thất tỉ hỏi.
“Chậm đã, để tính một quẻ.”
Nhị tỷ cầm ống trúc dùng để tính của nàng, vẫy ra vài que trúc, gảy vài cái, lại bấm ngón tay thì thào tự nói một hồi. Ngay lúc các huynh đệ tỷ muội nín thở ngưng thần, không chịu nổi muốn tiến lên xem quẻ của Nhị tỷ, Nhị tỷ đột nhiên tươi cười.
“Tơ hồng của yêu nhi động đậy.”
“Cái gì? Là cái tên Quỷ vương lớn lên giống thây khô có chút huyết nhục mơ hồ kia sao? Sao thế được!” Thất thập ngũ tỉ kêu to.
“Tứ thập muội, ngươi dẫn Tam thập ca đi chém nguyệt lão trước!”
“Ha ha, có khi nào đang cùng yêu nhi thân thiết nửa chừng, chỗ đó liền bị đứt hoặc tròng mắt bị rớt ra? Quỷ vương không phải vốn là thi thể hư thối triệt để sao?” Tam ca âm trầm cười.
“… Hừm, không biết Quỷ vương tài lực có hùng hậu không, sính lễ phải long trọng chút mới được.” Tam thập tam ca đem bàn tính ra gõ cách cách.
“Tam thập tam, ngươi muốn thu giấy tiền vàng mã, tỷ tỷ liền đốt cho ngươi là được, còn chờ sính kim tới sao? Nhị thập ngũ tỉ bắt chéo chân cong mắt khiêu khích nói.
Kết quả, ở lúc thương lượng, tranh cãi ầm ĩ, tiếng gõ… Qua một hồi sau, chín mươi chín huynh tỷ quyết định tạm thời án binh bất động, để Bách Bách đi quỷ giới dạo chơi quỷ giới. Nếu có chuyện, cho dù chín mươi chín huynh đệ tỷ muội bọn hắn cùng nhau, hay là lão phụ thân âm trầm công vô cùng khủng bố, cũng không sợ không thể đem Bách Bách bình yên vô sự trở về.