Nhiều lúc, tôi một mình ra ban công phòng ngủ lầu hai nhìn xuống dưới và bên ngoài, mặc dù đường nhìn từ góc phòng ngủ rất hạn chế, nhưng tôi cũng chỉ có thể tự do đứng đây đánh giá xem xét, ra khỏi phòng ngủ rồi sẽ có người đi dính sát phía sau, không thể nhìn xung quanh mà còn làm người ta thấy dáng vẻ suy tư của mình, để lộ hành tung.
Lúc dạo bộ ở vườn hoa, tôi cũng sẽ chú ý quan sát.
Ngoài hai lần ra nghĩa trang ở ngoại ô và đến công ty hắn ở trung tâm thành phố, thì tôi và hắn còn đi ra ngoài thêm mấy lần, mỗi lần đi, tôi đều chú ý quan sát tình hình canh gác căn nhà, địa hình bên ngoài và điều kiện xung quanh, xem con đường này có thay đổi gì so với hồi tôi còn sống ở thành phố này hay không, rồi suy xét cách thức có thể bỏ trốn.
Mỗi lần đi chơi hắn đều rất vui, vì cũng như là hắn được hít thở hóng gió.
Tuy tôi vẫn không liếc mắt đến, nhưng ra ngoài đây, khí trời trong lành, khung cảnh đa dạng, thành thử bầu không khí cũng thân thiết hơn đôi chút.
Tôi sẽ không quá đà làm hắn mất mặt ở bên ngoài, chỉ là không để ý chứ không phải vừa tránh né tiếp xúc thân thể vừa hất tay hắn ra như lúc ở riêng ─── dù làm vậy chỉ vì tôi không muốn bị người ta chú ý, nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn có thể nói tôi và hắn khá hòa hợp.
Quay về nhà hắn, tuy tôi có thể tự do hoạt động trong nhà, nhưng ngoại trừ lúc có hắn ở bên hoặc tôi nằm nghỉ một mình trong phòng, còn lại bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng luôn có người đi theo cạnh tôi, mà cho dù là khi ở cùng hắn hay ở một mình trong phòng thì chắc hẳn vẫn sẽ có người canh giữ có thể nghe thấy động tĩnh ở gần đó, đứng canh để nếu tôi trốn thoát thì phải vượt qua được lối ra.
Tất cả người làm, vệ sĩ trong nhà đều cư xử rất phép tắc và chu đáo với tôi, thường giữ gương mặt tươi cười, dù là khi công khai giám thị thì vẫn cực kỳ quan tâm đến cảm thụ của tôi, nhất cử nhất động tuyệt không làm tôi thấy họ đang canh giữ còn tôi là tội phạm, y hệt cậu chủ của bọn họ, giây khắc nào cũng nghe lời đoán ý của tôi, chỉ sợ không thể làm tôi vui lòng.
Nhưng ngoại trừ duy trì thái độ như vậy ở bề ngoài, thì bọn họ không hời hợt với công việc “canh giữ” tôi một chút nào, cho dù là lúc tôi xuống lầu chuẩn bị dùng bữa, chợt muốn lên lầu hai lại để đi vệ sinh, chỉ mấy phút ít ỏi ấy cũng sẽ có người không ngại mệt nhọc đi lên theo tôi ─── vài lần như thế, kết quả thử nghiệm cho thấy vệ sĩ quả thật không cho người ta nhân cơ hội.
Trong nhà còn tạm được, dù gì cũng là nơi người ở, nhưng chỉ cần bước ra ngoài cửa, vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt hơn, đến tối, trong vườn hoa sẽ có chó săn tuần tra trắng đêm.
Đã vậy người canh ở ngoài không tiếp xúc được đến tôi, nghĩ tôi là người bí ẩn, bọn họ không đi theo tôi cả ngày trong nhà như đám vệ sĩ, cơ bản tôi còn không biết họ có bao nhiêu người, là loại người thế nào.
So sánh bên ngoài với bên trong, thật ra là trong lỏng ngoài siết.
Tôi điều tra một thời gian dài, ấy vậy mà tìm không ra phương án nào có thể thuận lợi chạy trốn, buổi tối thì lại quá mạo hiểm, tôi chỉ là con người bình thường, đừng nói đến những chuyện khó khăn bay từ trên đây xuống hay là đào con đường đất, mà các “kỹ năng” đơn giản như nối ga trải giường trèo xuống cửa sổ, nhảy qua vách tường cao, cũng không chắc tôi có thể thực hiện trót lọt.
Cho dù có thể thuận lợi rời khỏi nhà, sau đấy trốn chạy thế nào trên đường cái, tìm chỗ ẩn náu ở đâu cũng phải xem xét tường tận tỉ mỉ hơn.
Tạm thời tiền bạc không phải là vấn đề, lúc tôi bị hắn dẫn về thì có cầm theo vài món đồ tùy thân, xếp vào vali da, thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm và tiền mặt đều nằm trong đó, hắn thật sự không hề giấu đồ của tôi, chiếc vali nhỏ được đặt trong tủ của phòng ngủ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy ra được.
Nhưng trước mắt chạy khỏi đây thế nào mới là vấn đề lớn nhất, điểm mấu chốt là đây.
Không thể làm gì khác ngoài án binh bất động, tiếp tục thám thính tình huống của địch, tìm kiếm cơ hội.
Nhưng mà gần đây hắn ngày càng quá đáng.
Trước hắn còn biết thu liễm, nhưng giờ thường hay bước đến gần lôi kéo ôm ấp, hoàn toàn không màng đến việc tôi sẽ phản kháng làm hắn mất mặt.
Tất nhiên, mỗi lần hắn dùng tay và thân thể ra vẻ thân mật thật ra là đang hạn chế kìm hãm động tác phản kháng của tôi.
Hắn mạnh hơn tôi, trước mặt mọi người, tôi thật sự không muốn né tới né lui để mình cũng rơi vào cảnh xấu hổ ─── đồng thời cũng phải giữ chút thể diện cho hắn trước mặt cấp dưới, bằng không hắn thẹn quá hóa giận, người xui xẻo sẽ là tôi.
Đám cấp dưới ngày nào cũng phải nhìn hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp, thỉnh thoảng còn hôn hai ba lần, làm ra vài động tác thân mật, thế mà người nào người nấy đều là vẻ điềm tĩnh bình thản, không đổi nét mặt, nên mỉm cười thì mỉm cười, nên nghiêm túc thì nghiêm túc, không biết đã lấy của hắn bao nhiêu tiền ─── nếu tôi là bọn họ, dù lương có cao thế nào mà bảo tôi xem tiết mục như thế mỗi ngày thì tôi không chịu nổi.
Dù ông chủ có là một nam một nữ cũng không nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tuy hắn xử sự dịu dàng và dáng vẻ vô hại, nhưng năng lực tiến hành uy hiếp với tôi vẫn còn đó, chưa từng biến mất, mà hắn cũng chưa bao giờ keo kiệt biểu lộ với tôi một điều: Vào lúc có người thứ ba, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ trở nên nghiêm nghị hơn, tuyên bố rõ tôi không thể phản kháng quá đà.
Hiện giờ mặc dù hắn không có con tin khác, nhưng chính tôi đã là con tin của hắn rồi.
Một số chuyện vặt vãnh này vẫn còn trong giới hạn nhẫn nhịn của tôi.
Sau lưng người khác, hắn càng không kiêng dè, trong phòng ngủ, bất cứ lúc nào muốn nắm tay tôi, ôm tôi đều ngồi hoặc đứng rất lâu.
Không biết vì sao, lúc trong phòng, hắn nắm tay hay ôm tôi thì chưa bao giờ hôn môi, hành động hôn bị chuyển xuống lúc làm tình, trước khi làm tình đều sẽ hôn, trong lúc làm tình cũng hôn, làm tình xong còn phải hôn mãnh liệt hơn, tới tấp nóng bỏng.
Vào mỗi buổi tối khi tôi nằm quay lưng lại, trước khi ngủ hắn luôn nói “Anh yêu em”. Dụi cằm vuốt ve đầu và vai tôi thật lâu, chờ tôi đáp lại.
Tôi chưa từng vì những chuyện ấy mà dao động mềm lòng, vẫn như mọi lần không thèm nhìn, không nói chuyện, không đáp lại bất kỳ hành động nào của đối phương.
Làm tình xong thì trở mình ngủ, mặc hắn ở sau trầm giọng dỗ dành hoặc cố gắng lật người tôi lại, duy chỉ chuyện này là tôi tuyệt đối không thỏa hiệp.
Nếu như ngồi dậy đi làm gì đó, ví dụ như đi vệ sinh, uống nước, tắm rửa, đến khi quay lại nhất quyết phải lựa chỗ cách hắn xa nhất.
Những lần sau đấy, tôi uống nước xong quay lại, hoặc bước ra từ nhà vệ sinh, hắn đều mỉm cười đón tôi từ chỗ mới vừa nằm, hoặc ôm hoặc nắm tay tôi kéo quay về, lần nào cũng dùng lực ôm mạnh mẽ như gấu ôm lấy tôi.
Thời điểm ấy hắn sẽ nói bằng giọng điệu vừa lòng thỏa ý “Cứ thế này tốt quá”, hoặc là “Ôm em như vậy làm anh nghĩ đến từ ‘thiên trường địa cửu’”.
Hắn nói lời âu yếm rất giỏi, chỉ một câu nói bình thường nhưng luôn biết nắm bắt bầu không khí và ngữ điệu một cách thỏa đáng, khiến người ta nghe xong không cầm được mà xiêu lòng.
Nhưng đối với tôi, xiêu lòng, hòa hoãn nét mặt chỉ là nhất thời, sau đấy, trên mặt và trong lòng lại quay về với sự hững hờ.
Không để ý hắn. [kuroneko3026]
Nhưng hắn chẳng hề chán, luôn tốt bụng cười, đón nhận tôi, không có gì để nói cũng phải tìm chuyện nói.
Gần đây, hắn càng ngày càng hiểu cách đối phó với tôi.
Ban đầu về lại chốn này, tôi không quan tâm đến hắn, hắn sẽ biểu hiện rằng mình không vui, không cam lòng, thậm chí phẫn nộ ─── sắc mặt không che giấu nổi bị tôi nhìn thấy, hoặc vốn dĩ hắn không hề muốn che giấu; qua vài ngày, hắn tận lực làm tôi nhận ra hắn rất khó chịu, còn có thể dùng khổ nhục kế; một thời gian nữa, bất kể là trước mặt hay lén lút, đầu tiên hắn sử dụng năng lực của mình, hữu hiệu giảm thiểu số lần tôi từ chối hắn, kế tiếp, dù gặp phải từ chối thế nào, trên mặt vẫn là vẻ mặt mỉm cười bao dung.
Không khác gì con lật đật, bị đẩy ngã thì lập tức đứng dậy, trên mặt vẫn cười tươi, ngoài cười ra thì không mảy may biểu lộ ý nghĩ của bản thân ─── dù là tức giận hay đau khổ, hoặc cái gì đó khác.
Cú đấm tôi đã đánh ra như va vào bọt biển, không nhìn thấy được sự không vui hay nổi giận trong mắt hắn, cho dù là cố gắng ngụy trang đau lòng và buồn bã để tôi thấy cũng không có.
Tuy rằng tôi chẳng đếm xỉa vẻ mặt hắn ra sao, nhưng vô vị hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa điều này cũng nói rõ, thủ đoạn hắn đối phó tôi đã “tiến hóa”, kẻ địch ngày càng cao siêu, chuyện này với tôi nói sao cũng không phải chuyện tốt.
Hắn luôn mỉm cười, ngoại trừ vẻ dịu dàng và không thể hiện tâm tình của bản thân, mặt khác, hắn cũng dùng ánh mắt, động tác, thái độ biểu thị rõ ràng với tôi rằng sự nhẫn nại của bản thân có hạn, tôi không thể đẩy hắn ra, gạt tay hắn không biết giới hạn.
Bây giờ hắn dịu dàng và tình cảm hơn bất kỳ thời điểm nào, nhưng không hề chịu yếu thế, dù nói “Anh yêu em” cũng vẫn bá đạo mạnh mẽ, thậm chí không tỏ vẻ đáng thương.
Hắn luôn đúng lúc biểu thị sự cương quyết của mình với tôi, đồng thời bắt đầu ra sức tiến hành kìm hãm tôi, lấy ánh mắt, lấy sức lực, lấy thế lực hùng mạnh hắn có ra để mơ hồ uy hiếp.
Tôi không muốn phải đọ sức với hắn mỗi giây mỗi phút, vả lại tôi có nỗi sợ thâm căn cố đế với con người và năng lực nằm trong tay hắn.
Bây giờ hắn thay đổi chiến thuật, thuận buồm xuôi gió.
Gần đây, tôi không biết từ lúc nào hắn bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt mãnh thú nhìn con mồi không chút e dè, nét mặt nghiêm túc, trong mắt là ánh sáng bắt buộc phải có được.
Hắn có thể không di chuyển, nhìn chằm chằm tôi rất lâu, bá đạo và cố chấp.
Sau khi bị tôi phát hiện, hắn còn tiếp tục nhìn thêm một lúc nữa mới khôi phục gương mặt tươi cười như con lật đật của mình, mềm mỏng nói chuyện, chọc tôi vui vẻ.
Mấy ngày nay, tần suất và thời gian hắn nhìn tôi như thế tăng vọt, mỗi lần chừng như đều kéo dài thời gian, cố ý để tôi phát hiện ra hắn đang nhìn rồi mới dừng lại.
Những thời gian khác, hắn còn dịu dàng hơn trước đây, cư xử hay nói chuyện với tôi đều tạo cảm giác khá cẩn thận lưu tâm, lúc ân ái gần như là thiên về chăm sóc cho cảm thụ của tôi.
Làm tình xong, hắn sẽ không ngại phiền mà vuốt ve thân thể tôi như đang cố kéo dài dư vị cao trào.
Tôi quay lưng lại với hắn, cố nhớ đến phương án chạy trốn của mình, nhưng luôn bị hắn làm phân tâm.
Nếu thành công khơi dậy cảm xúc của tôi, hắn tuyệt đối sẽ áp người xuống làm thêm lần nữa, tình huống như vậy rất ít, mỗi lần vậy hắn làm mãnh liệt hơn vừa rồi, trong mắt đong đầy sự dịu dàng.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt của hắn, tôi đều lạnh mặt quay đầu đi, không biết vì sao hắn còn tiếp tục làm được.
Nhưng một giây sau đó hắn sẽ dùng mánh khóe để tôi thở dốc thành tiếng, để thân thể nổi lên phản ứng, bấu víu vào hắn.
Mỗi lần giành thắng lợi, hắn không vui vẻ hay đắc ý như thời gian trước, cũng không thừa thắng xông lên, ra sức va chạm vào thân thể tôi như quá khứ, mà chỉ cúi người xuống, mỉm cười thả nụ hôn xuống thân thể, xuống mặt tôi.
Tựa như hắn đã chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài, muốn dây dưa tốn công sức với tôi từ bây giờ, còn tôi chỉ càng muốn chạy khỏi nơi này hơn, sốt ruột không kìm nén nổi.