Không dằn lòng được giương mắt nhìn anh.
Anh ngồi rất ngay ngắn, điềm tĩnh nhìn tôi, mới đầu là ánh mắt mềm mỏng động viên, nhưng sau đấy lại bộc lộ vẻ bắt buộc phải có được, sống động ám chỉ đêm nóng bỏng tối nay.
Duy chỉ không có lấy nửa điểm “căng thẳng” mà anh ấy nói lúc nãy.
Tôi thấy anh nhìn mình không rời mắt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thì lại căng thẳng đến lòng dạ cứ phát run.
Nhưng lần này là tôi chủ động đến, không thể vừa lâm trận đã bỏ chạy được.
Anh ấy nhích người từ đối diện sang, khí thế bức bách làm tôi không tự chủ được muốn lùi về sau.
Cuối cùng vẫn ngồi yên, bình tĩnh đón nhận ánh mắt từ đối phương.
Anh cười, tựa như không hài lòng với phản ứng bình tĩnh của tôi, nên cực kỳ ám muội rút tờ khăn giấy ở bên cạnh, lướt tay qua mặt bàn, thân mật lau khóe miệng cho tôi, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì? Quên lau miệng luôn rồi?”
Tôi nhìn anh, muốn nói mấy câu để mình không bị yếu thế, tốt nhất là có thể đả kích sự kiêu ngạo của anh, nhưng bị anh nhìn trong khoảng cách gần, tay cầm khăn giấy chạm vào môi, hơi nóng phả vào mặt, trong phút chốc tôi không còn nhớ từ ngữ nào cả.
Mà thật ra tôi không muốn dập tắt kiêu ngạo của anh ấy cho lắm, làm nhiệt độ đang bừng bừng cháy bỏng phải hạ xuống.
Vì cơ thể đang ngồi trên ghế cũng đã bắt đầu nóng lên rồi.
Rất muốn đứng dậy giãn người ra.
“Lên lầu?” Anh ấy nhẹ giọng mê hoặc hỏi tôi.
Tôi không tài nào nói không.
Vào cửa, còn chưa mở đèn đã bị anh dồn ép đến góc giường, tôi giơ tay yếu ớt chặn lại: “Ngày mai còn phải họp.”
Ngoài cửa sổ không đến mức tối mịt, vẫn nhìn thấy được anh hơi nheo mắt như ngà say nhìn tôi, khóe miệng ngậm ý cười: “Chính vì thế chúng ta nên bắt đầu sớm để còn kết thúc sớm, em còn có thời gian nghỉ ngơi, hửm?” Ngữ điệu như người lớn dỗ trẻ con, song vẫn mang theo bầu không khí nguy hiểm giữa tình nhân, tôi nghe mà lưng thoáng nổi cơn run rẩy.
Bị anh ép sát như thế này, hơi thở ám muội phả bên tai khi nói chuyện, thân thể đã có phản ứng từ lâu, nhưng chính tôi cũng không biết vì sao mình vẫn không chịu gật đầu với anh.
Tôi không gật đầu, anh không động tay, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng tôi qua lớp quần áo, hôn lên tai tôi.
Xung quanh chỉ toàn là hơi thở của anh vương vấn, nhiệt độ liên tục tăng lên, có lẽ tôi không chống chịu nổi thế tiến công của đối phương.
Nhưng vẫn không muốn bằng lòng với anh, cũng không muốn ngầm thừa nhận mặc anh làm.
Tôi không hiểu lý do nữa.
Tóm lại là vẫn không muốn.
Tôi cảm thấy bầu không khí không được phù hợp, không làm tôi chấp nhận ôm ấp của anh mà không bị trở ngại nào.
Hôm nay anh khá khác lạ, không bình thản như mọi lần, từ khi nhìn thấy tôi, bầu không khí anh mang đến ngập tràn trong mông lung, như đồ vật được bén lửa, có ngòi nổ dài đang vang lên lách tách, chạm vào sẽ bùng nổ ngay.
Điểm khác với mọi lần đó làm tôi do dự.
“Chỉ ăn một tí thôi ấy mà, anh sẽ nhẹ nhàng…” Anh thầm thì dụ dỗ bên tai tôi, cố tình kéo dài âm điệu, tạo ra hiệu quả tiếng ngân vấn vít.
Tôi nghe mà tê dại cả da đầu, co rụt người lại, trong đầu chợt lóe lên, biết khác lạ ở đâu rồi: Biểu hiện của anh hôm nay rõ rệt hơn với bất kỳ khi nào ở bên anh trong thời gian gần đây.
Có lẽ bắt đầu từ khi ngồi ở nhà ăn dưới lầu, anh hay nhìn tôi bằng kiểu ánh mắt lộ liễu, vì vậy mới làm tôi luống cuống tay chân, gắp thức ăn cũng gắp không được.
Mới rồi anh còn nói kiểu “ăn một tí” khủng bố ấy nữa.
Hôm nay anh nhiệt tình đến thái quá, tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào làm tôi hơi chùn bước, vậy nên mới do dự chần chờ.
Còn đang suy nghĩ thì anh đã ép người lại gần, cởi áo của tôi.
Tôi khá phân tâm, không có ý định từ chối, dưới cái nhìn của anh xem như là ngầm chấp nhận.
Cởi áo tôi ra rồi, anh dừng động tác.
“Cởi áo cho anh nhé?” Anh ấy hỏi, hơi nóng thổi bên tai.
Tôi co rúm lại một lúc, nhìn vào đôi mắt với tròng đen sâu thăm thẳm ở đối diện, sau cùng vươn tay ra chạm vào cổ áo anh.
Ngón tay anh lần mò, khẽ vuốt ve ngực tôi như đang giục giã mà cũng như đang dụ dỗ.
Tay tôi run run, không kéo xuống được, không phải vì anh xoa nắn làm tay tôi nhũn ra, mà vì cảm thấy cởi được cúc áo đầu tiên cho anh là chuyện hết sức khó khăn.
Anh cũng không ép buộc, nhìn tay tôi dừng lại ở cổ áo mình, môi nở nụ cười, ghé xuống hôn lên trán tôi, vươn tay chạm vào thắt lưng của tôi, tiếp tục động tác cởi quần tạm ngừng vừa nãy.
Nhưng quần áo của anh thì lại chẳng hề chạm vào.
Nhìn bộ dạng của anh, cứ như là cởi hết đồ của tôi ra rồi thì anh vẫn sẽ giữ nguyên quần áo hoàn chỉnh trên người vậy.
Tôi không muốn cản tay anh khiến bầu không khí đã nóng bỏng tột độ ngưng trệ lạnh lẽo, nhưng không vui khi thấy anh vẫn quần áo chỉnh tề trong khi mình lõa lồ, nên đành phải làm theo ý anh, cởi đồ cho đối phương.
Tôi có phần không cam lòng, cục súc kéo kéo lôi lôi trên người anh, mặc dù chỉ có ít sự trút giận thôi.
Nhưng xem ra anh không quá chú tâm đến động tác thô bạo của tôi, nụ cười bên môi càng sâu đậm theo động tác của tôi, lộ ra vẻ hào hứng vui vẻ.
Cảm tưởng như dáng vẻ của anh ẩn chứa sự chê cười đã tính sẵn trong lòng: Thể nào thì tôi cũng sẽ cởi quần áo ra cho anh.
Tôi bực bội, càng mạnh tay lôi kéo.
Rốt cục anh đau nhăn mày, nhưng vẫn cười dung túng, còn cúi hôn tôi đang tạm ngừng tay vì thấy anh bị đau, như thể cổ vũ tôi làm tiếp đi.
Song khi cởi sạch quần áo, anh ấy ép người lại gần với khí thế mang tính áp đảo, chấm dứt tất thảy những động tác mờ ám của tôi.
Tôi tựa lưng ra đầu giường, nhìn anh chăm chú, thật ra là tôi bị anh áp sát đến cứng người.
Có vẻ như anh ấy rất hài lòng nét mặt tôi dõi nhìn anh, lại mỉm cười.
Nụ cười đấy làm tôi có cảm giác mình là con mồi bị động vật hung mãnh khổng lồ nhìn chằm chặp.
Anh lại gần, mãnh liệt đè xuống, khiến tôi không chỗ ẩn thân.
Rồi tiếp cận đến nơi thân mật nhất của tôi, da thịt ở chân của chúng tôi chạm vào nhau, anh cúi đầu hôn lưỡi với tôi, ngón tay thì khiêu khích, thành thạo thuần thục mà điên cuồng nhiệt tình.
Tôi vẫn còn kẽ hở để suy nghĩ, hôm nay anh ấy thật sự quá khác với bình thường.
Là bởi hai tuần qua cả hai không gần gũi? Hay vì tôi chạm vào người khác, nên anh muốn trừng phạt, tuyên bố quyền chiếm hữu?
Qua thời gian lâu như vậy mới bùng nổ, nhưng dù bùng nổ thì vẫn trong sự dịu dàng chấp nhận được.
Anh ấy đúng là kiểu nhân tài muộn tao.
(*) Muộn tao: Chỉ người nhìn bên ngoài thì lạnh lùng nhưng thực chất bên trong mãnh liệt như lửa, đôi khi không biết bày tỏ cảm xúc, nhạy cảm,…
Nghĩ vậy, tôi suýt nữa bật cười. Tay anh bỗng mạnh mẽ chuyển động trong cơ thể tôi.
Tôi giật mình, bừng tỉnh, tiếp tục nhìn anh trong ánh mắt như uy hiếp như không của đối phương, đặt hết tâm trí vào động tác của anh ấy.
Anh cười, cúi đầu hôn tôi, khàn giọng ra lệnh: “Ôm anh.”
Trong chớp mắt, tôi bị kích thích ướt át mắt bởi giọng nói như thuốc kích dục của anh, gần như theo bản năng giơ tay lên chạm vào bắp thịt đẹp đẽ trên lưng anh ấy.
Anh ngay lập tức động người đi vào trong tôi, động tác không còn bình thản dịu dàng nữa.
Cơ thể bị anh tiến vào có hơi đau thốn, nhưng cảm giác rất tốt nên tôi không trách móc gì anh.
Ngay tức khắc, từ nơi kết hợp truyền đến từng luồng nhiệt như hòa tan, làm tay chân tôi như mềm nhũn, không rảnh đoái hoài vấn đề khác.
Anh ấy cúi người, hai tay chống hai bên người tôi, càng áp sát tôi, trong mắt ẩn chứa ý cười sâu đậm, tựa như muốn để niềm vui ấy tiến thẳng vào đáy mắt tôi, “Ôm chặt anh.”
Tôi thở hổn hển, bị nhiệt độ của hai cơ thể lẫn không khí xung quanh hun đến thất thần, tay chân cũng mất đi sức lực, nghe anh nói thì vội vàng làm theo, siết lại cánh tay đang ôm vòng trên lưng anh như nắm siết lấy cọng cỏ cứu mạng.
“Ngoan.” Giọng nói nhẹ nhàng khích lệ của anh như truyền đến từ sương mù, đánh thẳng vào trái tim tôi.
Tôi lơ đễnh trong chốc lát. [kuroneko3026]
Sau đấy nghe thấy giọng nói cám dỗ của ai đó: “Chân đâu? Cũng móc lên đi.”
Tôi mịt mờ làm theo lời anh.
Vừa móc chân lên eo đối phương, thì cảm nhận được vật thể cứng rắn đang ở trong người mình bỗng nở lớn ra thêm mấy phần.
Nơi nhạy cảm cũng bị ảnh hưởng, tôi nức nở hai tiếng, nước mắt chảy xuống từ hai bên khóe mắt.
Dường như anh ấy lại cười, vươn bàn tay nóng hầm hập xoa chúng.
Tiếp đó anh tăng cường độ va chạm dưới thân không một chút chậm trễ.
Tôi phải khó khăn lắm mới bắt kịp được tiết tấu ấy.
Từ thấp thoáng những tiếng rên khẽ cho đến liên tục gọi tên anh, ngay cả tôi còn thấy những âm thanh ấy như vang vọng từ phương xa.
Mà giọng anh đáp lại thì gần kề hơn rất nhiều.
Tôi quấn riết thân thể anh, giống như đang trôi giạt ở ngọn sóng nhiệt đới thì bắt được tấm gỗ nổi vững chắc, đung đưa theo tiết tấu của nó trên mặt nước.
Xung quanh mờ tỏ khó phân, mặt anh nhấp nhoáng lúc xa lúc gần trước tầm mắt, tôi nhìn mà mê muội, không biết anh đang làm gì.
Mãi đến khi luồng nhiệt độ nóng cháy như dung nham vọt vào nơi sâu xa nhất trong cơ thể mình, anh thả những ngón tay kiềm chế tôi mở miệng ra, tôi mới phản ứng lại được.
Thất thần thêm một lúc, tôi dần tỉnh táo lại, nhận ra mình vẫn ôm chặt anh không buông, còn anh thì nhìn mình, đôi mắt dạt dào nét cười, sờ lên tóc mái bết mồ hôi trên trán tôi.
“Sao rồi?” Đối diện với ánh nhìn của tôi, anh hỏi.
Anh rất trọng chữ tín, đã nói một lần là một lần, sẽ không có lần hai lần ba, vì vậy tôi không thấy khó chịu gì cả.
Tôi thành thật lắc đầu, mỉm cười vẻ “không có gì” với anh.
Anh vẫn mò mẫm vỗ về mặt tôi.
Buồn ngủ quá, người anh rất ấm, tôi nhắm mắt lại, càng ôm quấn anh không buông.
Tay anh chầm chậm vuốt ve lưng tôi, dễ chịu cực kỳ.
Tôi không muốn mở mắt, loay hoay trong ngực anh tìm vị trí thoải mái, vô thức lầm bầm: “Hôm nay anh lạ lắm.”
Anh ấy thân mật siết chặt vòng tay, ghé vào vị trí tôi mới tìm được: “Em làm ra chuyện đáng yêu như vậy, anh khó mà kiềm chế nổi…”
Khí nóng quanh quẩn bên tai, lắng nghe anh nói.
Anh ấy trưng ra điệu bộ vừa lòng thỏa ý tựa như có được thứ gì đó, hôn tôi, trầm giọng thủ thỉ bên tai khiến người không kháng cự được: “Em bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh, anh bất ngờ và vui mừng xiết bao… Đã vậy còn uy hiếp thú vị nữa, lúc em giơ tay ngăn anh lại, mắt em lóe sáng, em hay làm như thế… Ăn xong còn hỏi ‘Mỗi tháng đến đây một lần với anh nhé’, có biết lúc nghe thấy anh chỉ muốn kéo em lên lầu không? Vừa nãy, em không biết mình hấp dẫn thế nào đâu, anh phải kiềm chế lắm mới không nuốt lời…”
Tôi kề sát mặt vào ngực anh, im lặng lắng nghe, nghe được một nửa, chuẩn bị quay đầu đi.
Thì bị anh ấn chặt gáy lại, để nhiệt độ từ mặt tôi truyền đến lồng ngực anh.
Dù sao người ta cũng phát hiện rồi, tôi không cựa quậy nữa.
Chỉ là đợi đến khi anh ấy nói xong, mặt tôi càng lúc càng nóng.
Anh thò tay sờ soạng, tôi né đi.
Anh hài hước hỏi: “Có khi nào lát nữa phải dùng cục đá để hạ nhiệt độ không?”
Tôi hiếm khi không phản kháng, nấp trong ngực anh.
Xấu hổ chết đi được.
Trước khi đến đây, không phải là tôi không biết mình sẽ làm những chuyện gì với anh ấy sau khi đến, nhưng cho đến vừa rồi, nghe anh nói như vậy, tôi mới nhận ra mình chủ động đến tìm thì sẽ kích thích anh nhiệt tình đến thế.
Hồi trước tôi chưa từng nhìn thẳng vào điều này.
Không thể làm gì khác ngoài nín thinh.
Nhưng nhiệt độ trên mặt không phải là thứ tôi có thể kiểm soát.
Việc tôi làm, qua miệng anh, dường như thay đổi theo một cái nhìn khác.
Anh ấy nghịch ngợm lẫn vui vẻ mà cười to, cười đủ rồi thì vỗ lưng tôi an ủi: “Thôi thôi.”
Tôi mặc kệ anh, một mình sầu não.
Anh cúi xuống nhìn mặt tôi, lại bật cười, đến lúc sau nụ cười có ẩn chứa chút lấy lòng.
Hiếm khi anh ấy chiếm thế thượng phong một lần, tôi không so bì với anh, giơ tay ôm anh, áp mặt đến, biểu thị là tôi không giận, chấp nhận giảng hòa với anh, về sau cùng anh chen chúc trên chiếc giường chật hẹp hơn so với bình thường, đầu sát bên đầu ngủ.
Đôi chút băn khoăn bất an cuối cùng khi chủ động đến gặp anh đã bay biến sạch.