Nó nổi không phải vì cocktail pha rất đẹp, cũng không phải vì DJ chỉnh nhạc rất bốc, lại càng không phải vì giá cả bình dân phù hợp với đông đảo quần chúng. Mà chính là vì…
“Mày nói xem, hôm nay ai có thể được uống rượu do chính tay Lý Sư Sư pha chế?”
“Hôm nay tao đi mua vé số, trúng được 300 đồng! Hên nha! Hôm nay nhất định là tao!”
“Phì! Thứ đầu heo như mày, ai thèm uống rượu với mày? Mày nói mày trúng số, thằng cha hàng xóm nhà tao hôm nay bị cái bồn hoa rớt trúng chân đó! Còn hên hơn! Tao thấy hôm nay Sư Sư nhất định sẽ uống với tao, mày xem số của tao nè, 44 Chính là Sư Sư đó!”
(số 4 trong tiếng Trung Quốc gần âm với chữ Sư trong tên Lý Sư Sư)
Đúng vậy, điểm hút khách của Kỳ Đình Tửu Quán, chính là bà chủ Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư, tuổi vừa đôi tám— đúng, là hai mươi tám, không phải mười tám—- chiều cao 1m68, cân nặng 48 kg, phong tình vạn chủng như hoa như ngọc trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, cầm kỳ thi họa hết thảy đều tinh thông, thư từ ca phú phun châu nhả ngọc xuất khẩu thành thơ, từ nhà trẻ đã là hoa khôi vườn trẻ, một đường tiến công thẳng lên đại học. Kết quả vừa tốt nghiệp đại học, trong khi bạn học chạy đôn chạy đáo sứt đầu mẻ trán tranh giành một chỗ trong các ngày hội việc làm, cô nàng vẩy tay áo một cái, đã khai trương Kỳ Đình Tửu Quán.
Mỗi tối một lần, Lý Sư Sư đích thân quay số, người may mắn trúng thưởng không chỉ được miễn phí toàn bộ chi phí trong ngày hôm đó, mà còn được uống rượu ngon do chính tay Lý Sư Sư pha chế.
Thích Thiếu Thương quen được Lý Sư Sư, cũng là bắt nguồn từ một ly rượu may mắn như vậy.
Từ đó trở thành tâm giao, nhưng chỉ như vậy chứ không có gì khác.
Hôm nay Lý Sư Sư quay số xong, cùng người may mắn trúng thưởng uống rượu xong, Thích Thiếu Thương đã ngồi ở chỗ quầy bar uống hết ba lượt rượu. Bartender thấy hắn không có tinh thần lắm, cũng chỉ đưa rượu ra, không nói năng gì.
“Sao hả, ông chủ Thích lâu rồi không uống rượu sầu, hôm nay bị làm sao?”
Lý Sư Sư đi qua ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, mở miệng trêu ghẹo, “Có phải là vì hôm nay em uống rượu với anh đẹp trai kia nên có người ăn giấm rồi phải không?”
Thích Thiếu Thương quay qua nhìn nàng, cười khẩy một tiếng, “Bao nhiêu năm nay, em có gặp qua ai đẹp trai hơn anh chưa?”
Ngoắc tay kêu bartender lấy một ly Coke, Lý Sư Sư nhẹ than, “Ô, còn có tâm tình nói giỡn nữa, xem ra anh cũng không phải đang uống rượu sầu. Còn đang phiền não chuyện tình yêu của vị đại tác gia nhà anh sao?”
Không trả lời, cầm ly rượu lên lắc nhẹ, Thích Thiếu Thương nhìn đóa giải ngữ hoa trước mặt, chợt nói, “Sư Sư, anh hỏi em một chuyện nha.”
(đóa hoa biết nói chuyện, chỉ các cô gái tinh tế, thấu hiểu tâm lý người khác)
“Nói đi.”
“Nếu mà, anh nói là nếu mà, khi nhìn thấy một người, em liền cảm thấy rất vui vẻ khi người đó cần giúp đỡ, em liền bất chấp tất cả mà dốc hết tâm trí nghĩ cách cho người đó chuyện mà người khác làm sẽ rất quái, người đó làm lại khiến em thấy hoàn toàn bình thường nhìn thấy người đó hẹn hò với người khác, trong lòng liền có chút bực bội mơ hồ dù cho người đó có phạm phải sai lầm gì, em lúc nào cũng có thể bao dung cho người đó, tha thứ cho người đó…” Thích Thiếu Thương nói chầm chậm từng chữ, giống như đang cố hết sức để tìm ra từ ngữ có thể diễn đạt được ý nghĩ của mình.
Lý Sư Sư mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn, nói, “Cái gì mà em em em chứ, không phải muốn hỏi như vậy nghĩa là gì sao? Anh hai à, làm gì mà như đàn bà vậy. Tôi nói anh biết, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến tình trường bao nhiêu năm của tôi, anh chính là đã thích người ta rồi á. Mà tôi còn biết bây giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì nữa.”
Còn chưa nói hết, đã bị người ta quăng ra cái kết luận “thích rồi”, Thích Thiếu Thương thấy như bị sét đánh. “Em biết, bây giờ anh đang nghĩ cái gì?”
Bĩu môi, Lý Sư Sư nhúng ngón tay vào ly Coke, vạch từng nét lên mặt quầy bar.
Chấm, sổ, chấm, ngang, sổ, sổ, ngang, sổ, ngang gập, ngang, ngang.
Ngang, sổ, sổ, ngang gập, ngang, ngang, ngang, sổ, hất, ngang sổ móc, ngang, ngang.
(tên các nét chữ)
Ầm!!!!!
Một tia sét xẹt qua, rọi sáng bừng chút tâm tư bé nhỏ nằm sâu dưới đáy lòng của hắn.
Sấm sét, mưa rào, mọi người mau mau gom quần áo vào nhà!