Lúc trước có tuyển một số người làm nghiên cứu thị trường ở thành phố A, gần đây công việc có phát sinh một chút vấn đề, hắn phải gấp rút đi qua đó giải quyết. Vốn là có thể phái người khác đi, nhưng mà lại xảy ra cái chuyện đêm đó, thế là hắn quyết định cho bản thân và Cố Tích Triều một chút thời gian để bình tĩnh lại— nhất là Cố Tích Triều, cho nên Thích Thiếu Thương mới thân chinh ra trận.
Có điều, hắn quả thật đã đánh giá mình quá cao. Thì ra hắn đã quen với việc ngày ngày nhìn thấy Cố Tích Triều, nhìn thấy cậu cười, nhìn thấy cậu làm bộ nghiêm chỉnh, nhìn thấy cậu ngây ngô gây chuyện tùm lum, sau đó bản thân đi thu dọn hậu quả.
Mấy ngày nay, bận rộn công việc đến tối tăm mặt mũi, không có thời gian lên QQ, check mail, nhưng mà mỗi ngày khi quăng mình lên giường, trong đầu hắn cứ xoay tròn mấy ý nghĩ, Tích Triều hôm nay có ăn cơm chưa? Có phải lại thức khuya nữa không? Ông trời phù hộ cậu ta đừng có quậy tung cái nhà lên….
Ý nghĩ cuối cùng mỗi tối trước khi đi ngủ của hắn đều là, Tích Triều, tôi lập tức, sắp sửa trở về rồi đây.
Công việc vốn dự tính phải mất một tuần mới xong, hắn dồn sức cày bừa tăng ca trong năm ngày là hoàn thành, xong lập tức lái xe về nhà. Nhân viên của chi nhánh khuyên can, nói trễ rồi, để ngày mai về cũng được mà.
Thích Thiếu Thương cười cười, dù sao ở đây cũng không ngủ nổi.
Lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, khi về đến nhà đã là khuya lắc khuya lơ. Loáng thoáng có tiếng chó sủa. Hắn lê tấm thân mệt mỏi vừa định mở cửa vào nhà, điện thoại trong túi chợt reo lên.
Tên của Cố Tích Triều vui vẻ nhấp nháy trên màn hình.
Thích Thiếu Thương có hơi kinh ngạc, mấy ngày nay Cố Tích Triều không hề gọi điện thoại cho hắn.
Không ngờ hắn vừa quay lại, điện thoại liền gọi đến. Cái này không lẽ chính là tâm linh tương thông!
Hắn bắt điện thoại, “A lô?”
“Gâu gâu, gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu!!” Đầu bên kia, là tiếng sủa inh ỏi của Mary.
Nội tâm Thích Thiếu Thương tức thời giàn giụa nước mắt, Mary, tao một chút cũng không muốn tâm linh tương thông với mày đâu…..
Bất chợt tim thót lại!
Cố Tích Triều, cậu bị sao rồi?!
———————-Lược bỏ trích đoạn Anh hùng cứu mỹ nhân—————-
Khi Cố Tích Triều tỉnh lại, cậu nhìn thấy bác sĩ đang nói chuyện với một người, người đó quay lưng về cậu, dáng lưng rất quen.
“Vị tiên sinh này bị chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, với lại được đưa đến đây khá kịp thời, nằm thêm một chút thì có thể về rồi. Về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi 1, 2 tuần lễ, chú ý giảm nhẹ hoạt động trí não thì sẽ hồi phục rất nhanh.”
“Vâng, vâng, nhớ rồi nhớ rồi.” Chủ nhân của dáng lưng đó luôn miệng đáp.
Cố Tích Triều khe khẽ gọi, “Tiểu Thích….”
Thích Thiếu Thương tức khắc quay đầu, bỏ mặc bác sĩ qua một bên, lao tới bên giường bệnh của Cố Tích Triều, “Tích Triều, là tôi, cậu có nhớ tôi không?”
Bác sĩ đứng đằng sau ho lên, “Khụ, Thích tiên sinh, ngã vậy không đến nỗi mất trí nhớ đâu.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thích Thiếu Thương đưa tay vuốt trán của Cố Tích Triều, nhẹ gạt mớ tóc hơi rối của cậu qua một bên, “Cậu thật biết tự lo cho mình nha, tôi mới đi có mấy ngày, cậu đã làm cho mình thành ra thế này rồi.” Hắn bày ra bộ mặt thất vọng trách móc.
Cố Tích Triều nói, “Tiểu Thích, đầu tôi đau…”
Mặt Thích Thiếu Thương liền biến sắc, đau lòng không thôi.
Bác sĩ đứng một bên với vẻ mặt bất lực, hai người này thế này là thế nào đây, coi mình như là không khí chắc?
“Đầu đau là bình thường, đợi chút để y tá chích cho anh một mũi thuốc giảm đau thì sẽ ổn thôi.”
Bác sĩ nói xong, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn qua, đồng thanh nói, “Ý, bác sĩ còn ở đây à?”
Vị bác sĩ bị triệt để ngó lơ ngậm ngùi dán mấy lớp băng keo gắn lại trái tim thủy tinh mong manh của mình, sau đó ngậm ngùi đi ra cửa. Trước khi ra khỏi cửa, ông ta lại ló đầu vào, để lại một câu, “Phòng cấp cứu đang thiếu giường, không có gì thì cảm phiền hai người về nhanh cho.”
“Này là bác sĩ kiểu gì vậy, lại đi đuổi bệnh nhân…” Thích Thiếu Thương oán trách nói, “Tích Triều, đi chích thuốc rồi chúng ta về nhà.”
“Ưm. Tiểu Thích, sao mà mũi anh nhét khăn giấy vậy?”
“À! Đâu có gì…”
Chích thuốc xong, tình hình Cố Tích Triều có đỡ hơn. Nhưng thân thể cứ nhũn ra, có hơi ngại di chuyển. Thích Thiếu Thương ngồi khom xuống, quay đầu lại nói, “Tích Triều, lên đi. Tôi cõng cậu ra bãi xe.”
Cố Tích Triều không nhẹ, thân người cao một mét tám mấy, đè lên người không phải nhẹ nhàng gì. Thích Thiếu Thương cứ vậy mà cõng cậu, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Đường ra bãi xe của bệnh viện có hơi xa, có hơi buồn chán. Cố Tích Triều nằm bẹp trên lưng Thích Thiếu Thương, hỏi, “Tiểu Thích, quần áo trên người tôi, là ai thay vậy?”
“Mary…”
“Tiểu Thích, tai của anh đỏ lên kìa.”
“Vậy, vậy hả? Tối nay trời nóng quá.”
“Tiểu Thích…”
“Ưm?”
“Anh thích tôi hả?”
Thích Thiếu Thương suýt chút nữa là quăng Cố Tích Triều xuống đất.
Cố Tích Triều tất nhiên không muốn lại bị té đến chấn thương não lần nữa, hai tay ôm cứng cổ Thích Thiếu Thương mới không bị té xuống, Thích Thiếu Thương thì bị cậu siết đến ho khù khụ.
“Khụ khụ, khụ khụ!”
“Tiểu Thích, tôi cảm thấy mình có hơi kỳ lạ. Hôm đó, tại sao anh lại hôn tôi? Tôi nghĩ hết năm ngày, cũng nghĩ không ra nguyên do?”
“Cậu có ghét tôi hôn cậu không?”
“… Không, không ghét. Cho nên tôi mới thấy là mình kỳ lạ đó.”
Thích Thiếu Thương suýt chút lại liệng Cố Tích Triều xuống đất.
“Tôi nghĩ, chắc là anh thích tôi. Nhưng mà, tôi lại nghĩ, nếu mà anh thích tôi thì tại sao lâu vậy lại không liên lạc với tôi? Tôi gọi điện cho anh thì anh tắt máy… Thế là, tôi lại thấy khó hiểu…”
“Cậu gọi điện cho tôi hồi nào? Điện thoại của tôi mở liên tục mà.” Thích Thiếu Thương bối rối.
“Thì là…” Cố Tích Triều giơ ngón tay ra đếm, “Ngày thứ hai sau khi anh đi công tác.”
Thích Thiếu Thương rủa thầm, “Mạng di động chết tiệt!!” Hôm đó, điện thoại của hắn không nhận được một chút tín hiệu nào hết, sau vụ đó có rất nhiều người nói gọi điện cho hắn nếu không bị “tắt máy” hay “đang bận” thì cũng là “ngoài vùng phủ sóng”.
Nhưng mà hắn lại phải cảm ơn, mạng di động tối nay đúng là rất nể mặt.
“Đúng rồi, Tích Triều, tại sao Mary ấn đại mấy nút thì có thể gọi tới điện thoại của tôi vậy?”
“À… Tôi thiết lập số điện thoại của anh thành nhấn một phím tắt là gọi được…. Ngày đầu tiên mua điện thoại về đã thiết lập như vậy đó.” Cố Tích Triều lấy làm đắc ý, “Tiểu Thích, tôi có thông minh không?”
“… Tích Triều, cậu có phải là thích tôi không?”
“A!? Thế này là thích sao?” Cố Tích Triều kinh ngạc.
——||||||| Thích Thiếu Thương nghĩ, chúng ta đúng là một đôi thần kinh thô chính hiệu a.
“Tích Triều, đi về tôi làm món ngon cho cậu với Mary ăn.”
“Được á! Tôi đói mấy ngày nay rồi… Không đúng! Tiểu Thích, anh rốt cuộc là có thích tôi hay không?”
“Đợi về nhà, cậu từ từ giải thích cho tôi vụ cái phòng ngủ của cậu là như thế nào.”
“A, cái đó… anh nhìn thấy rồi a… Không đúng! Anh rốt cuộc là có thích tôi không? Nếu mà tôi thích anh, anh lại không thích tôi thì không phải là tôi bị thiệt thòi rồi sao? Ai da, tiểu Thích à, đầu tôi đau quá, bác sĩ nói tôi phải giảm thiểu hoạt động trí não a…”
“Được rồi được rồi, đừng có nghĩ nữa, tôi thích cậu, thích cậu có được chưa?”
“Ưm ^^ đầu hết đau rồi. Tiểu Thích.”
“Ưm?”
“Tôi cũng thích anh.”
“Tôi biết.”
Ra khỏi bệnh viện, chân trời đang ló ra một tia sáng ban mai.
Một ngày mới tốt đẹp, đã bắt đầu rồi.
^^ Hoàn ^^