Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 11
Thẩm Niệm nhận được ý chỉ để hắn tiến vào diện kiến thánh thượng, một câu dư thừa cũng không nói trực tiếp đứng lên, yên lặng theo sau Nguyễn Cát Khánh đi đến điện Càn Hoa.
Cách võ môn điện Càn Hoa một đoạn, trong đầu hắn vẫn nghĩ về Tề Quân Mộ.
Đối với triệu kiến hôm nay, hắn cùng hoàng đế đều hiểu nhưng không nói ra. Đương nhiên loại ăn ý này cũng không phải ngay từ đầu mà có, lúc từ Bắc Cảnh khiêng quan tài hồi cung, tướng sĩ Bắc Cảnh đều lo lắng cho hắn.
Hắn ở Bắc Cảnh đã kháng chỉ hai lần, một lần không làm theo ý chỉ của hoàng đế, bế quan không ra, một lần là không theo ý chỉ một mình về kinh, cố ý muốn mang theo Thẩm Dịch cùng về.
Còn một lần hơi không rõ ràng, cố ý vì nguyên nhân gió tuyết, khiến tấu sớ đến kinh thành chậm hai ngày, cố ý túc trực bên linh cữu bảy ngày. Cuối cùng nếu lúc này dựa vào tội danh mà nói, phải so hai lần kháng chỉ bất tuân còn nghiêm trọng hơn.
Hoàng đế hoàn toàn có thể nói hắn cầm binh đề cao, không nghe sai phái. Đây là tội danh lớn, trong miệng người có tâm có thể so với mưu phản.
Tướng sĩ Bắc Cảnh lo lắng cũng chính vì vậy, nhìn mấy đạo thánh chỉ đến Bắc Cảnh, tân hoàng cũng không phải là người rộng lượng, chuyện Thẩm Niệm làm, hắn chắc chắn sẽ ghim mãi trong lòng.
Chuyến hồi kinh này, chẳng may hoàng đế cứ làm khó dễ, với Thẩm Niệm mà nói, đó là một chữ chết. Quan trọng chính là, quân Bắc Cảnh trung thành với Thẩm gia hơn so với hoàng đế, mặc cho ai ngồi trên long ỷ, cũng sẽ không yên tâm với Thẩm Niệm, sẽ nghĩ cách thu hồi binh quyền trong tay hắn.
Bởi vậy, hoàng đế nhân cơ hội trách tội Thẩm Niệm, gõ quân Bắc Cảnh, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Kết quả này Thẩm Niệm cũng đã nghĩ qua, thậm chí hắn còn đã chuẩn bị tốt. Chờ khi mang Thẩm Dịch đến kinh, hắn lập tức thượng tấu chịu đại tang, nếu hoàng đế bận tâm đến thanh danh, sẽ không động thủ với hắn lúc này, coi như chống chọi được ngày nào hay ngày đấy.
Cũng không phải không có tướng sĩ ám chỉ muốn theo hắn, Thẩm Niệm cũng không phải hạng người ngu dốt, nếu bây giờ thật sự nhảy vào phóng hỏa từ bề, thật không chừng hắn sẽ động tâm tư khác.
Tuy rằng Cảnh đế làm không ít chuyện hoang đường, nhưng đối với biên quan tương đối hào phóng, cấp bạc cấp lương thảo tiếp tế tiếp viện chưa bao giờ thiếu. Đại Tề cũng coi như bốn biển an bình, những người này quả thật không thuận mà theo hắn, đó chính là tìm đường chết, còn liên lụy người nhà.
Nếu Thẩm Niệm đã chọn về kinh thì hắn đã tính tốt tốt hết thảy, nhất là lúc hắn còn chưa về kinh, Tề Quân Mộ đã phong phụ thân Thẩm Dịch làm hầu, phong hắn là thế tử, cảm giác vô cùng không tốt này đạt đến cực điểm khi ở đình bái biệt chợt thấy hoàng đế.
Lúc đó ánh mắt của triều thần bốn phía như có như không quan sát, đáy mắt ẩn dấu kiêng kỵ, đố kị sâu đậm, hắn đều thấy trong tầm mắt.
Hắn biết không có thể tới gần hành lễ với hoàng đế, hắn cố ý rõ ràng phạm sai lầm trên lễ tiết, muốn khiến cho người khác nghĩ hắn là kẻ mãng phu không đáng có cảm giác sợ hãi.
Cũng gián tiếp cho hoàng đế thấy, hắn kháng bất tuân cũng không có ý tứ khác.
Thành thật mà nói, phản ứng của hoàng đế lúc đó ngoài dự đoán của hắn. Đối với hắn vô cùng ôn hòa, có thể nói sủng ái có thừa. Với tình huống này, Thẩm Niệm chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, trong đầu hắn rất rõ ràng ân sủng của quân vương, vô cùng nguy hiểm.
Thủ đoạn của Tề Quân Mộ giản đơn nhưng vô cùng hữu hiệu, hắn vốn là đối tượng mọi người chú ý, bị hoàng đế dày vò trực tiếp thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Thẩm Niệm cười khổ trong tận đáy lòng, may mắn hắn còn đường lui, không đến mức đến tình trạng vắt chanh bỏ vỏ.
Thẩm Niệm suy nghĩ rất nhiều, có lẽ hắn trăm triệu không ngờ tới, lúc bản thân bị mẫu thân tận lực gây khó dễ, gặp phải Tề Quân Mộ, lời lẽ hoàn toàn bảo vệ hắn.
Thẩm Niệm biết hoàng đế muốn cái gì, hoàng đế muốn lợi dụng hắn.
Thẩm Niệm lớn lên ở biên quan, bản thân có vài phần cốt khí, sau đó hắn quyết định chọn con đường thứ nhất. Trong đầu hắn nhớ tới Bắc Cảnh, có lẽ nơi đó hoang vắng, làn da thô ráp, phong cảnh y phục cũng không như quý nhân quan to ở kinh thành, nhưng hắn lại mong muốn chưa từng tiêu thất là trở lại Bắc Cảnh.
Hoàng đế nguyện ý lợi dụng hắn, trước khi hoàng đế chán ghét hắn còn một đoạn đường phải đi, vậy hắn hoàn toàn có thể tìm được đường lui. Vì vậy ngay lúc Tề Quân Mộ hạ phong hắn là Hầu, đặc cách hắn không cần giữ đạo hiếu ba năm, tâm tư hắn khẽ động, liền có việc hôm nay thỉnh tội ở võ môn.
Hắn không sợ mất mặt, hắn sợ mất mạng.
Đối với điểm ấy Thẩm Niệm không cảm thấy đáng thẹn, hắn không chết trận ở sa trường, ngược lại chết trong sự toan tính của người khác ở kinh thành, đây mới là mất mặt. Mạng của mình đã không còn, cái gì cũng sẽ không còn. Hắn có cơ hội trở về sống tốt, tất nhiên phải nắm chặt trong tay.
Thẩm Niệm thấu đáo những suy nghĩ này, theo Nguyễn Cát Khánh tới điện Càn Hoa, hắn nói là thông suốt, hành động càng nhanh nhẹn hơn mới được.
Thấy hoàng đế, ngẩng đầu đối mặt, Thẩm Niệm bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Hắn quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi ban ân tước vị.” Hắn nói lời này ra, vẻ mặt đau khổ, giọng nghẹn ngào vừa khóc vừa kể, nghe đến xoắt xuýt cả người.
Tề Quân Mộ nhướng mày rũ mi, hai hàng lông mày của y dài hẹp, nghiêng nghiêng nhập vào tóc mai, động tác nhướng mày nho nhỏ, khiến trên mặt hiện vài phần hững hờ, dung nhan tuấn tú lại có phần lãnh đạm.
Thoáng qua tâm tình hoàng đế khá tốt, hắn nhìn Trấn Bắc hầu mới ra lò cũng không trực tiếp hỏi nguyên do, mà để Nguyễn Cát Khánh trước tiên chuyển ghế, để Thẩm Niệm ngồi xuống nói bị oan ức cái gì.
Thẩm Niệm thấy bản thân được ngồi không cần quỳ, hắn không cần tiếp tục tỉnh tội, cũng không cho hoàng đế kịp đổi ý, lập tức hành lễ tạ ơn, nhanh nhẹn đứng lên rồi ngồi xuống ghế.
Động tác như vậy, trên mặt hắn lại trưng biểu cảm thâm cừu đại hận cũng không thiếu một phân.
Lần đầu tiên Tề Quân Mộ thấy một người nhanh nhẹn dứt khoát trong phương diện lễ nghi như thế, mí mắt của y bất giác giật giật, cuối cùng ánh mắt cũng đặt trên người Thẩm Niệm, y nói: “Ái khanh vừa có ý gì?”
Thẩm Niệm vốn định mở miệng, chỉ là cổ họng ngứa đến nén không được tiếng ho khan, trời lạnh hắn cũng quỳ ở võ môn một chập, gió lạnh muốn đóng băng, giờ ở trong điện lại ấm như thế.
Nóng lạnh thay phiên, hắn ho khan hai tiếng cũng là bình thường.
Tề Quân Mộ nhìn Trấn Bắc hầu lần thứ hai mất lễ nghi trước mặt vua, vẻ mặt không hiểu.
Thẩm Niệm ho khan một trận, vẻ mặt khó chịu khẩn cầu thành khẩn nói: “Hoàng thượng, có thể cho thần chén nước nóng, cổ họng thần có chút khó chịu?”
Tề Quân Mộ nghĩ y rất có ý niệm đạp mũi lên mặt (hàm ý là đã cấp cho ngươi mặt mũi còn không biết ơn, ngược lại giở thói kiêu ngạo) ở trong đầu, chẳng qua vẫn sai bảo Nguyễn Cát Khánh.
Nguyễn Cát Khánh tự mình mang trà lên, sau khi Thẩm Niệm tiếp nhận tùy ý uống xong, hắn nhịn không được nói: “Hầu gia, trà này là hái từ Vân Sơn Phong, một năm có không bao nhiêu. Hiện tại trong cung cũng là hoàng thượng còn một ít, hầu gia hôm nay có lộc rồi.”
Thẩm Niệm nghe xong liền biến sắc, hắn nhìn ánh mắt sáng ngời của Tề Quân Mộ: “Hoàng thượng, thần luôn không phân biệt được sự khác nhau giữa lá cây cùng lá trà, hoàng thượng ở đây thì chắc chắn đây là trà ngon, hoàng thượng có thể ban ân một chút không?”
Tề Quân Mộ khẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Cát Khánh, sau đó y nói: “Ngươi đến đây là thỉnh cầu thứ tốt hay là thỉnh tội đây?”
Thẩm Niệm nghiêm mặt, đặt chén trà lên bàn gỗ nhỏ, chuẩn bị ca từ thỉnh tội.
Kỳ thực chuyện xảy ra lúc thánh chỉ của hoàng đế phong hầu tước, nhưng mẫu thân Văn thị hồ đồ, cuối cùng muốn hầu tước này hẳn là cho nhị đệ Trầm Thanh của hắn.
Văn thị bất công lại thích càn quấy, hành sự đanh đá, nàng nghĩ Thẩm Niệm bất hiếu bất kính, danh tiếng không tốt, cố tình muốn cho Thẩm Niệm nhường vị.
Thẩm Niệm cũng không phải người mặc cho người khác an bài, tất nhiên không khách khí cự tuyệt, khiến nàng không hài lòng muốn tìm hoàng thượng nói chuyện. Nhường thì không có khả năng nhường, đời này cũng không có khả năng.
Trầm Thanh không biết nghe kiến nghị của hồ bằng cẩu hữu nào đó, thầm thì với Văn thị, nghĩ tước vị này Thẩm Niệm kế thừa thì kế thừa, bọn họ cũng không nói thêm gì, hai người vậy mà bắt đầu có suy nghĩ kỳ lạ muốn Thẩm Niệm giúp Trầm Thanh một chức quan.
Vì thế Trầm Thanh còn cố ý nói mấy yêu cầu, tỷ như có thể ở lại kinh thành là tốt nhất, nếu không ở kinh thành, vậy cử tới địa phương gần kinh thành nhất, thuận tiện để Văn thị nhìn gã, nếu còn không được nữa, vậy cho hắn làm tri huyện Giang Nam giàu có…
Cuối cùng Trầm Thanh còn nói, việc này cũng không gấp, dù sao bọn họ còn phải giữ đạo hiếu, nhưng việc nên làm thì phải làm nhanh, dù sao không phải mỗi người đều phải giữ đạo hiếu ba năm.
Ngữ khí của gã đơn giản như chính Thẩm Niệm ngồi trên long ỷ.
Lúc đó Thẩm Niệm bị bọn họ làm tức đến muốn cười, nếu không phải thánh chỉ đến, hắn đang chuẩn bị động thủ.
Đương nhiên những chuyện quanh co trong đầu không nhất thiết nhiều lời trước mặt hoàng đế.
Tề Quân Mộ nghe xong mĩm cười, y nói: “Đệ đệ ngươi có chí vươn lên, đây là chuyện tốt. Dựa vào mặt mũi (ở đây chỉ thể diện) của ngươi, cho hắn một chức quan nhỏ cũng có thể.”
Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn y, mặt không biểu cảm, nhưng đáy mặt chứa vào phần kinh ngạc, không ngờ hoàng đế sẽ nói như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng Tề Quân Mộ càng sâu, y lo lắng nói: “Đương nhiên, chức vị cũng phải có vài phần học sĩ, đệ đệ ngươi hiện tại là tiến sĩ năm nào? Đồng tiến sĩ cũng được đi.”
Thẩm Niệm hiểu rõ ý tứ của hoàng đế, lập tức thay đổi biểu cảm, vẻ mặt xoắn xuýt do dự lúng tung: “Này… Đệ đệ của thần còn nhỏ tuổi, ở phương diện đọc sách hơi yếu kém, đến nay còn chưa đỗ tú tài.”
Nói Trầm Thanh đọc sách yếu kém, quả thật là làm nhục sách thư, gã bị Văn thị cưng chiều đến văn chương còn đọc không hết, càng đừng nói muốn đỗ tú tài.
Tề Quân Mộ trầm mặc ám chỉ nói: “Nếu như vậy, Thẩm khanh trở về đốc thúc đệ đệ đọc sách mới phải. Chung quy phải vào thi đình, sau này con đường làm quan mới được kiên định.”
Có lời này của hoàng đế, trong đầu Thẩm Niệm đã nghĩ đến việc thỉnh phu tử nghiêm khắc cho đệ đệ, đồng thời sách vở cần cho khoa khảo đều là hắn mua về, đem toàn bộ sách khảo đề mấy năm nay ôm về cho Trầm Thanh đọc nghiên cứu, không đọc có tên tuổi, hắn sẽ không thả người.
Hắn không tin Trầm Thanh còn có thời gian gặp đỡ đám hồ bằng cẩu hữu, còn có sức kiếm việc cho hắn.
Thẩm Niệm càng nghĩ càng thấy cách này rất hay, hoàng đế không hổ là hoàng đế, chiêu tổn hại này cũng có thể nghĩ ra, quả là giết người không thấy máu. Nếu hắn dùng thủ đoạn hay động thủ bình thường nhất, tuy rằng cũng chỉ nói anh trai dạy dỗ em trai mà thôi, còn kém xa một chiêu này.
“Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm.” Thẩm Niệm đứng lên thành tâm nói.
Tề Quân Mộ đè đè tay để hắn ngồi xuống, “Việc nhỉ này không cần nói, Thẩm khanh bao giờ vào triều?”
Thẩm Niệm nói: “Thần nghe theo phân phó của hoàng thượng.”
“Vậy năm sau đi.” Tề Quân Mộ nói: “Thế nhân đều biết Thẩm khanh hiếu thảo, vì cha túc trực bảy ngày bên linh cữu mới khởi hành hồi linh. Lên cũng không lên triều, không phải chứng minh Thẩm khanh hiếu thảo hay sao.”
Thẩm Niệm không không nói thêm, cúi đầu đáp ứng.
Tề Quân Mộ lại cùng hắn nói vài chuyện khác, sau đó phái người đưa hắn xuất cung.
Chân trước Thẩm Niệm xuất cung, chân sau trong cung truyền ra tin đồn, nói hoàng đế vạn phần coi trọng Trấn Bắc hầu, Trấn Bắc hầu muốn cầu hoàng đế cho đệ đệ chức quan, hoàng đế không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Chỉ là đệ đệ của Trấn Bắc hầu còn chưa đỗ tú tài, lúc này hoàng đế mới đè việc này xuống, nhưng cho thấy chỉ cần đệ đệ của Trấn Bắc hầu có thể vào thi đình, đảm bảo có thể làm quan.
Lời đồn đại này vừa xuất hiện, đồng thời có người ước ao nhận làm huynh đệ Thẩn gia, thầm nghĩ Thẩm Niệm quả thực là dẫm được vận cứt chó cực lớn, mới được hoàng đế coi trọng như vậy.
Về phía khác cũng có người tức giận mắng Thẩm Niệm ỷ vào công trạng mà ngang ngược, dám bức bách hoàng đế làm chuyện như vậy.
Lời đồn đãi càng truyền càng lợi hại, khi truyền đến tai Thẩm Niệm vừa dùng lá cờ của hoàng đế đã tìm được phu tử nghiêm khắc nhất cho Trầm Thanh, sự việc đã biến thành Tề Quân Mộ với hắn tranh cãi với nhau vì chuyện Trầm Thanh muốn làm quan, hoàng đế muốn lấy thượng phương bảo kiếm chém đầu hắn, Thẩm Niệm không chút động tĩnh, cầm lấy bảo đao tùy thân chống đối, hai người đại chiến ba trăm hiệp ở điện Càn Hoa, cuối cùng Thẩm Niệm chiến bại, trở về Trấn Bắc hầu đóng cửa không ra.
Thẩm Niệm nghe xong: “…”
Hắn cạn lời với sức tưởng tượng phong phú này, điều mà hắn sa mạc lời nhất, chính là đám người mà bản thân hắn mang về còn chạy tới hỏi hắn thật sự có chuyện như thế không.
Lúc đó Thẩm Niệm thật muốn đá người ra khỏi phủ, rõ ràng là thòng lọng của hoàng đế, người khác nhìn không ra còn không tính, thủ hạ còn làm hắn uất ức, quan trọng nhất là chính hắn còn phải nghẹn.
@@@
Lời đồn này, Tề Quân Mộ cũng không mấy quan tâm, mấy chuyện như thế sau này còn rất nhiều. Tới gần cuối năm, mọi người ai ai cũng chuẩn bị đầy đủ lo liệu cho năm sau tốt lành, trên triều đình cũng không có nhiều việc phiền lòng.
Khâm thiêm giám dưới ý bảo của hoàng đế, chọn hai ngày lành, một ngày phong ấn, một ngày khai ấn.
Vì vậy hoàng đế tuyên đó hai mươi hai tháng chạp là ngày phong ấn, hai mươi tháng giêng sang năm khai ấn.
Lúc phong ấn, cũng không còn nhiều việc lắm. Tề Quân Mộ đã sớm hạ lệnh, vì chuyện của Cảnh đế, hủy bỏ thịnh yến giao thừa trong cung.
Hoàng đế làm như vậy, những người khác cũng không dám mở yến tiệc lớn.
Năm nay trong ngoài cung đều không tư không vị.
Tới ngày giao thừa, Tề Quân Mộ tự mình ở Kim Long Văn Quyên viết chữ Phúc, dùng thư pháp khác biệt. Treo trên điện Kỳ Lân trên triều một bộ viết chữ thảo, ban cho những thần tử có ngôn hành cử chỉ hợp lễ tiết.
Hồ Trạch cùng Vương Tuấn trong ngự tiền thị vệ được một bộ chữ, khiến những người khác hâm mộ không ngớt.
Cho dù thế nào, đây là năm đầu tiên sau khi Tề Quân Mộ đăng cơ, cứ vô thanh vô tức trôi qua.
16 tháng giêng năm thứ 2, thiên tử khai ấn, các quan trên triều trở về vị trí cũ.
Kinh triệu doãn (*giải thích ở chương 7) Tô Nhân thượng tấu, vào đêm giao thừa, ngự sử Quan Hàn tự sát trong nhà, trước khi chết để lại huyết thư. Nói Cảnh đế tàn bạo, Tề Quân Mộ tính tình giống cha, không nghe triều thần khuyên nhủ, là hạng người ngu ngốc, hắn nguyện ý lấy cái chết sáng tỏ ý nguyện, trông mong triều đình thanh minh.
Tô Nhân nói xong, trên triều đình nhao nhao nghị luận.
Đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt lạnh băng. Tề Quân Mộ hiểu rõ, đây là cái bẫy, có người cố ý giết Quan hàn, muốn tuyên bố cho thiên hạ, hoàng đế ngồi trên long ỷ không phải người nhân từ, kế tiếp lung lay địa vị cùng căn cơ của y.