• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 31

Vào lúc này Tề Quân Mộ biểu hiện cực kỳ tín nhiệm đối với Thẩm Niệm, y để Nguyễn Cát Khánh trình thư lên, ở trước mặt Thẩm Niệm mở thư ra.

Thư này quả thật như suy nghĩ của Thẩm Niệm, là Dương Kinh Lôi suốt đêm gửi tới từ Thanh Châu, phía trên viết rất rõ ràng chuyện Tề Quân Chước bị ám sát.

Hoàng đế nhanh chóng xem một lượt, cuối cùng ánh mắt y dừng lại chốc lát, sau đó vẻ mặt hiển nhiên đặt thư trên ngự án.

Thẩm Niệm thuận thế đứng lên nói khi Tề Quân Mộ nâng mắt nhìn qua hắn: “Hoàng thượng, mấy ngày nay vi thần không vào cung, trong cấm vệ chắc đầy nghị luận, công việc tuần phòng nói không chừng có chút sơ hở, vi thần xin cáo lui trước.”

Tề Quân Mộ căn dặn cặn kẽ hắn vài câu, để hắn rời đi.

Lúc Thẩm Niệm đi tới cửa điện không kiềm được quay đầu nhìn người trong điện, người bị hắn nhìn vừa vặn không chú ý nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hoàng đế nhíu mày, tựa như hỏi hắn còn chuyện gì không.

Thẩm Niệm cười cười, xoay người rời đi cực nhanh.

Trên đường đi đến nơi cấm vệ, Thẩm Niệm suy nghĩ, hoàng đế thật là thú vị.

Rõ ràng là rất lưu tâm với nội dung bức thư, nhưng lại cứ muốn biểu lộ dáng vẻ không đáng quan tâm. Rõ ràng tâm loạn khẩn trương lại cố nén không để hắn phát hiện, dáng vẻ thản nhiên trấn định cùng hắn nói chuyện phòng vệ của cẩm vệ, làm cho hắn nghĩ làm hoàng đế thật là rất đáng thương.

Rõ ràng là vua một nước, ngay cả cảm xúc của chính mình cũng không biểu lộ được, đóng kịch trên triều đình, đóng kịch trước mọi người, đằng sau cũng không thể để người khác phát hiện vui mừng, làm hoàng đế thật sự rất gian khổ.

Những điều này Thẩm Niệm có thể nhìn ra nhưng lại không thể nói, dường như hoàng đế biết hắn sẽ nhìn ra được, còn biểu hiện như thế, nói đến cùng Thẩm Niệm hắn không có khả năng khiến Tề Quân Mộ nới lỏng sự phòng bị trong lòng.

Lần trước hắn nói những lời quá giới hạn, may mắn hoàng đế cũng không dự định truy cứu.

Có lẽ trên đời này chỉ có Cẩn thân vương mới khiến hoàng đế buông đề phòng, có thể nhận được ánh mắt thân thiết của hoàng đế.

Nghĩ thế, không hiểu vì sao trong lòng Thẩm Niệm cảm thấy khó chịu, có lẽ mỗi thần tử đều mong muốn những việc mình đang làm được hoàng đế coi trọng vài phần.

Đây có lẽ gọi là trung quân.

Tề Quân Mộ được Thẩm Niệm nhớ thương quả thật đang chăm chú xem mật thư từ Thanh Châu gửi tới.

Trong mật thư có viết, thích khách là hai cô gái, thân thủ giỏi, một người phụ trách lừa thị vệ rời đi, một người phụ trách ám sát. Cô gái dẫn dắt thị vệ đã phóng hỏa gây nên sự hỗn loạn, kẻ còn lại lẻn vào trong phòng của Tề Quân Chước.

Lúc phát sinh sự việc, Dương Kinh Lôi nhanh chóng sai ngươi bao vây trong phạm vi xung quanh.

Cấm vệ sắp xếp kiểm tra kỹ càng, nhưng lại không phát hiện người khả nghi.

Duy nhất chỉ có nơi ở của Tề Quân Chước không có thẩm tra, sau Dương Kinh Lôi đi vào hỏi Tề Quân Chước xem có chuyện gì không.

Tề Quân Chước mở cửa nói người không có việc gì, thích khách đã rời đi.

Câu tiếp Dương Kinh Lôi đại khái phân vân, bút mực hạ xuống có hơi đậm, chẳng là hắn vẫn dứt khoát viết thẳng: “Nhưng theo thần biết, người bên trong phòng Cẩn thân vương vẫn chưa rời đi, không biết Cẩn thân vương xuất phát từ cớ gì lại im lặng không nói, có lẽ bị uy hiếp không biết chừng.”

Cuối cùng Dương Kinh Lôi hỏi, việc này nên làm thế nào.

Lời Dương Kinh Lôi nói Tề Quân Mộ rất hiểu, ngụ ý của hắn là hoài nghi thích khách vẫn còn ở trong phòng của Tề Quân Chước, Tề Quân Chước bị uy hiếp phải cứu giúp thích khách kia, hoặc là cố ý bao chê thích khách, không muốn để người khác phát hiện và bắt giữ nàng ta.

Tề Quân Mộ bình tĩnh đặt mật thư trên bàn, khẽ gõ gõ tay.

Nguyễn Cát Khánh đứng ở xa nhìn sắc mặt của hoàng đế biết hoàng đế tức giận. Tề Quân Mộ không giống với những người khác, càng tức giận sắc mặt càng bình tĩnh, ánh mắt càng sắc lạnh.

Trong lòng Nguyễn Cát Khánh khổ não, cũng biết trong thư ở Thanh Châu viết cái gì, làm vị này tức đến như vậy.

Tề Quân Mộ thu tay khỏi bức thư, y cầm bút trong tay lướt qua vài vòng, vẫn chậm chạp không viết.

Y không muốn hoài nghi Tề Quân Chước, nhưng thích khách là việc lớn như vậy, vì sao Tề Quân Chước muốn giấu y?

Do dự hồi lâu, Tề Quân Mộ rũ mắt, viết Dương Kinh Lôi lập tức bắt thích khách đưa về kinh thành, không cần báo cho Cẩn thân vương.

Mật thư từ kinh thành ra rơi thúc ngựa suốt đêm đưa tới Thanh Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK