• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật sự là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*”! Diệu Ngạn âm thầm vui sướng, gần đây mọi thứ đều dễ dàng...... Mà Tiểu Tứ sau khi nghe được tin này nhưng lại không có chút vui thích gì đáng nói, chính là hơi hơi trầm mặt, cũng không biết đang trầm tư cái gì......

(*câu này có thể hiểu là người đi mòn gót giầy không tìm được thứ mình muốn tìm còn kẻ không mất chút công sức nào lại tìm được)

“Kia thật đúng là khó làm a......” Chỉ có Khải còn đang hãm trong mê võng, không rõ chân tướng chính hắn ta vì việc này phiền lòng không thôi, “Nếu thật sự đi hỏi tiên hoàng hậu nương nương, thái thượng hoàng sẽ làm thịt chúng ta cũng không nhất định......”

“Tóm lại, chỉ cần tiến vào chỗ sâu trong núi, dù là người hay động vật đều chưa từng sống trở về, tựa như hai ngày trước mấy binh lính Thao Liễm đi vào...... Điều ta muốn nói chỉ như thế, các ngươi tự mình tự giải quyết cho tốt!” Du Kiềm dùng tẩu thuốc gõ gõ cạnh bàn, rồi mới cầm lên tiếp tục hút.

Diệu Ngạn nhìn ông có vẻ không sao cả, đột nhiên nghĩ tới cái gì! “Cụ ông, chẳng lẽ...... Ông cho tới nay đều trơ mắt mà nhìn những người lỡ xông vào......” Nhìn bọn họ đi chịu chết sao?

“Tê hô......” Du Kiềm phun ra một luồng khói xanh, khinh thường mà liếc Diệu Ngạn một cái, “Ta trước đó không phải đã nói sao, là xem trọng tiểu tử kia...... Bằng không ta mới mặc kệ sống chết của các ngươi!” Cái tẩu của ông chỉ hướng Tiểu Tứ.

“Ông sao có thể như vậy!” Khải ngay thẳng phẫn nộ đến cực điểm, tức khắc vỗ bàn đứng lên.

“Vì cái gì không thể?” Ông bình tĩnh phản bác, “Những người đó vừa nhìn thấy ta tựa như thấy quỷ, ta bảo bọn họ đừng đi vào trong, bọn họ lại bởi vì sợ hãi tướng mạo của ta mà không quan tâm lời ta nói, còn liều mạng chạy vào trong...... A, thật sự đáng đời!” Biểu tình của ông khi nói chuyện mang ý trào phúng.

“Liền vì Tiểu Tứ không sợ hãi ông, còn coi ông như thường nhân, lễ phép với ông, cho nên ông mới cứu chúng ta, phải không?” Diệu Ngạn phỏng đoán.

“Một nửa đi......” Lão nhân trả lời.

Lúc này Tiểu Tứ vẫn chưa lên tiếng mở miệng, chính là vấn đề của y giống như lệch sang chủ đề khác: “Du gia gia, ông ở tại nam sơn, vậy ông có biết Mạc đại nương ở phía nam chân núi không?”

“Ngươi nói chính là Mạc Hân?” Du Kiềm kinh ngạc y lại hỏi như thế.

“Ân, chính là bà ấy!” Tiểu Tứ kéo ghế, tới gần Du Kiềm, hai tay chống trên bàn tỉ mỉ hỏi, “Vậy ông có biết thân sinh phụ thân của con trai của Mạc đại nương là ai không?”

“Mạc Ngữ sao không......” Du Kiềm bỏ vào trong tẩu chút thuốc lá, bắt đầu nhớ lại chuyện quá khứ......”Ta dọn đến nơi này đã lâu, có thể nói là nhìn Mạc Hân lớn lên, nàng là tiểu cô nương khiến người ta yêu thích. Mười sáu năm trước, nàng cứu một thợ săn vô danh trở về, hai người lâu ngày sinh tình, rất nhanh nàng liền hoài đứa nhỏ của người kia! Chính là không biết nguyên nhân gì, có một ngày Mạc Hân lại đuổi thợ săn kia đi, sau đó hai người bọn họ cũng không qua lại với nhau...... Rồi Mạc Ngữ mới sinh ra, Mạc Hân vẫn giấu diếm thân thế của hắn, đến nay ai cũng không biết gã thợ săn kia là ai, mà Mạc Hân tại sao lại phải đuổi hắn đi......”

Người nghe ở đây nghe xong chuyện xưa đều có phản ứng khác nhau! Diệu Ngạn có chút không kiên nhẫn mà đào đào lỗ tai, hơi ghen tuông liếc Tiểu Tứ; Khải ngây ngốc, vừa thấy cũng biết không thật sự đang nghe; chỉ có Tiểu Tứ từ đầu tới đuôi đều nghe thật cẩn thận, sợ nghe sót chi tiết gì.

“Nguyên lai đại khái là như thế này a......” Tiểu Tứ nâng cằm tự hỏi, “Như vậy Mạc Ngữ nó......”

“Ba!” Diệu Ngạn nặng nề mà đem chén trà đập vào trên bàn.

Tiểu Tứ lúc này mới nhìn hắn, khuyên nhủ: “Ngạn ca ca, bàn ở đây không chắc chắn, ngươi không cần đập hư! Bằng không Du gia gia sống thế nào đây?!”

“!!” Khải từ ghế lộn người ra sau, cả người không có chút hình tượng ngã hướng mặt lên trời!

Hai vai của Diệu Ngạn nhất thời cũng vô lực mà sụp xuống, ảo não nhu nhu huyệt Thái Dương, “Tiểu Tứ, trọng điểm! Xin ngươi ngẫm lại trọng điểm!”

“Trọng điểm gì?” Tiểu Tứ vẻ mặt vô tội lại mờ mịt, “Chẳng lẽ mục đích của ngươi chính là muốn đập hư cái bàn, trả thù Du gia gia không cứu bằng hữu của ngươi sao?”

“......” Lý luận gì đây a? Diệu Ngạn có đôi khi thật sự rất muốn tìm cây cột đâm chết để quên đi!

“Aha ha ha ha......” Mà Du Kiềm cũng rất không nể tình mà cười ha hả, cười đến mức ngay cả nước mắt nơi khóe mắt đều chảy ra......”Thật là thú vị, tiểu quỷ thật thú vị, ta sống hơn phân nửa đời người đều không có gặp qua người thú vị như thế a! Ha ha......”

“...... Chẳng lẽ...... Điều ta nói rất vớ vẩn sao?” Tiểu Tứ tự mình hiểu rõ, liền bắt đầu tự mình tỉnh lại.

“Ha hả......” Hơi hơi thu liễm ý cười, Du Kiềm sờ sờ đầu Tiểu Tứ tán dương, “Không có, ta chỉ là đang khen ngợi ngươi!” Sau đó ông bắt đầu lướt qua đường cong duyên dáng trên mặt Tiểu Tứ còn có ngũ quan xinh xắn, từng chút một, từng li một vuốt ve, “Chậc chậc...... Tiểu tử, nghe nói ngươi cùng hắn có hôn ước?”

“Hắn” chính là chỉ Diệu Ngạn, Tiểu Tứ nhìn ông chỉ, rồi mới thành thật đáp lại, “Đúng vậy, chúng ta đính hôn đã mười năm!” Trong giọng nói mơ hồ chất chứa niềm kiêu ngạo cùng tự hào.

“Nga? Đã mười năm a, thật sự không dễ dàng a......” Hắn nhìn Diệu Ngạn, hai mắt híp thành đường cong, “Chính là......”

“Chính là cái gì?” Diệu Ngạn vừa thấy bộ dạng kia của ông liền rất khó chịu, giọng điệu tự nhiên cũng tốt hơn chút nào.

Du Kiềm lắc đầu, sau đó nhìn Tiểu Tứ nói: “Tiểu tử, nghe ta khuyên một câu, hắn không thích hợp với ngươi...... Các ngươi nhanh chóng tan đi!”

“!!” Tiểu Tứ nghe vậy mặt lộ vẻ kinh hãi, chén trà trong tay thình lình rơi trên mặt đất.

“Tử lão nhân, ông nói cái gì!” Diệu Ngạn không thể nhịn được nữa, một phen kéo cổ áo của Du Kiềm uy hiếp, “Đem lời ông mới nói thu lại đi!”

“Hừ!” Lão nhân cười nhạt, vẫn là nhìn về phía Tiểu Tứ, hoàn toàn không thèm để ý chính mình bị tóm lấy, “Ta nói chính là sự thật! Ngươi căn bản không xứng với y, một ngày nào đó các ngươi sẽ......”

“Câm miệng!” Diệu Ngạn cắn chặt răng, cũng không dám thương tổn ông. Chỉ đẩy Du Kiềm ra, rồi mới kéo Tiểu Tứ đi ra ngoài, “Chúng ta đi, đừng nghe ông ta nói bậy bạ!”

Tiểu Tứ vốn muốn đỡ Du Kiềm lên, nhưng bất đắc dĩ bị Diệu Ngạn kéo đi, Khải thấy Diệu Ngạn tức giận như vậy, cũng thực thức thời theo sát bọn họ ly khai căn nhà này.

Khi rời đi, chỉ thấy Du Kiềm từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, đối Tiểu Tứ rời đi la lớn: “Tiểu tử, suy nghĩ của ngươi hắn không thể lý giải, tội gì phải ép chính mình, cứ như vậy bồi bên người hắn sao?”

“Rầm!” Diệu Ngạn hung hăng lắc lắc cái cửa, lấy cái này đáp lại khuyên nhủ của Du Kiềm......

..............................

“Đáng giận, tử lão nhân kia!” Khải rời đi, Diệu Ngạn cùng Tiểu Tứ trên đường về nhà, dọc đường Diệu Ngạn càng không ngừng lặp lại những lời này.

Tiểu Tứ bảo trì yên lặng, chính là vẻ mặt rầu rĩ không vui lộ ra tâm sự của y!

Đi đến cửa Căng Uyên lâu, Diệu Ngạn đang muốn mở cửa ra, chính là Tiểu Tứ lại dừng bước......

“Tiểu Tứ, xảy ra chuyện gì?” Diệu Ngạn lo lắng hỏi.

Tiểu Tứ ngẩng đầu, có chút mê mang nhìn hắn: “Ngạn ca ca, ở trong mắt ngươi ta có phải rất phiền toái? Rất khó chiều theo?”

“Đứa ngốc, đừng nghĩ đến lời của tử lão nhân kia!” Diệu Ngạn vỗ vỗ bờ vai của y, “Đầu óc ông ta bị nước vào, ngươi sao có thể là gánh nặng của ta? Không nên suy nghĩ bậy bạ......”

“Chính là......” Tiểu Tứ thực để ý lời của Du Kiềm, bởi vì cho tới nay, mọi người đều là......

Dung nhan xinh đẹp vào lúc này hiện ra ưu dung làm cho Diệu Ngạn đau lòng không thôi, hắn cầm lấy tay của Tiểu Tứ, thâm tình nói: “Tiểu Tứ...... Muốn hay không...... Gả cho ta?”

“A?” Cầu hôn thình lình xảy ra dọa Tiểu Tứ nhảy dựng.

“Ta là nói......” Diệu Ngạn dùng trán mình dán lên trán Tiểu Tứ, “Năm nay ngươi mười lăm tuổi, cũng tới tuổi nên kết hôn rồi, cho nên có muốn gả cho ta không?”

“...... Muốn a!” Tiểu Tứ tương phản với khuôn mặt u sầu vừa rồi, vẻ mặt như xuân mà nở nụ cười, tinh thuần như vậy trong suốt như vậy.

“Quá tuyệt vời!” Diệu Ngạn hưng phấn mà dắt y đi vào trong lâu, “Chúng ta gửi thư thông báo mọi người đi!”

“Ân!”

“Cửa” bị mở ra......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK