• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, Tiểu Tứ ngủ bên cạnh Diệu Ngạn vô thanh vô tức bò dậy. Nhẹ nhàng vượt qua Diệu Ngạn đi ra mép ngoài, lén lút xuống giường mặc quần áo, đang định nhảy ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng người......

“Tiểu Tứ, khuya như vậy còn không hảo hảo nghỉ ngơi, là muốn đi đâu a?” Diệu Ngạn đưa lưng về phía y hỏi.

“!” Tiểu Tứ cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệu Ngạn chậm rãi xoay người đứng lên, “Ngạn ca ca...... Ngươi không ngủ a......”

Diệu Ngạn vuốt vuốt tay, “Đã cảm thấy ngươi có chút kỳ quái, cho nên không có ngủ sâu..... Ai ngờ thật sự......” Hắn từ trên giường đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Tứ, nâng một lọn tóc đen của y hỏi, “Là muốn một mình đi tìm Chung Ly?”

“Ân...... Hắn có lẽ có thể cứu được ba ba và phụ thân!” Tiểu Tứ không phủ nhận, “Ta nhất định phải đi!” Ngữ khí lộ ra vẻ quyết đoán.

“Ngươi biết hắn ở nơi nào?”

“Đại khái có thể đoán được...... Ngạn ca ca ta......” Tiểu Tứ lo lắng Diệu Ngạn không cho đi, cực lực giải thích.

Cũng không nghĩ đến, Diệu Ngạn cư nhiên hào phóng tỏ vẻ, “Được, ta đây đi cùng ngươi!”

“Di?” Tiểu Tứ có chút giật mình.

“Sao vậy, không muốn ta đi?”

“Không...... Không phải, chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ nói như thế.” Tiểu Tứ chà xát hai tay trả lời.

Diệu Ngạn mỉm cười nói: “Được rồi, biết ngươi lo lắng cho thúc thúc bọn họ, đi nhanh đi! Việc này vẫn là giải quyết càng nhanh càng tốt......”

Tiểu Tứ gật đầu, “Được!”

Hai người mượn bóng đêm thần không biết quỷ không hay lén lút chuồn ra ngoài, mà chỉ để ý có quấy rầy đến người nhà bọn họ hay hay không, không hề nhận thấy được một người khác bám theo như bóng với hình......

Diệu Ngạn theo Tiểu Tứ đi tới phía nam chân núi gần nhà của Du Kiềm. Du Kiềm từ khi gặp Phạm, liền vẫn ở tại nơi đó không có trở về, hiện giờ ở nhà ông cửa đóng kín, không có một ngọn đèn...... Diệu Ngạn khó hiểu, Tiểu Tứ muốn tìm Chung Ly, vì sao lại tới nơi này?

Tiểu Tứ như là nhìn thấu tâm sự của hắn, mở cửa ra rồi hướng hắn giải thích: “Mạc Ngữ trúng độc, Chung Ly cần tìm chỗ để trị liệu, nhưng bọn họ căn bản không có chỗ để đi...... Mạc Ngữ biết Du gia gia không ở nơi này, hơn nữa nơi này cách nhà mẫu thân đã chết của hắn rất gần...... Cho nên, ta phỏng đoán bọn họ ở nơi này!” Nói tới nơi này, Tiểu Tứ đưa tay không thấy năm ngón hướng trong phòng hô to, “Chung Ly, ta biết các ngươi ở trong này, không cần tránh, ta có việc cầu ngươi!”

Y dùng từ “cầu”, có thể thấy được Tiểu Tứ là cần Chung Ly giúp nhiều thế nào.

Cũng không phụ kỳ vọng của y, sau một lúc lâu, trong phòng bước ra một bóng người...... Người nọ thong thả tới gần, ánh trăng dần dần chiếu sáng khuôn mặt của hắn ta, gió thổi qua, hương thơm như trước...... Là Chung Ly!

Chung Ly đánh giá bọn họ một phen, cung kính nhún nhường cũng không thiếu lạnh lùng mà hỏi: “Tứ điện hạ có việc ‘cầu’ ta? Sẽ không là cùng ‘hắn’ có quan hệ đi?”

Tiểu Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, có chút quan tâm hỏi: “Ta vốn không có ý giết hắn, đáng tiếc khi đó các ngươi đã đến, làm rối kế hoạch của ta...... Mạc Ngữ không có việc gì đi? Độc giải rồi?”

“Hừ, còn đa tạ Tứ điện hạ quan tâm!” Chung Ly thủy chung không bỏ xuống được chuyện Tiểu Tứ hạ độc hại Mạc Ngữ, thế nhưng ngược lại lạnh lùng nói, “Nếu cùng ‘hắn’ không quan hệ, kia Tứ điện hạ xin mời quay về đi!”

“Không được, ta nhất định muốn ngươi cùng ta trở về!” Tiểu Tứ lần này quyết định, một phen giữ chặt lấy ống tay áo của Chung Ly nói, “Ta cần ngươi cứu song thân của ta, van cầu ngươi!”

Chung Ly cảm thấy buồn cười, “Song thân của Tứ điện hạ là người thế nào, sao còn cầu ta cứu trị, thứ ta không thể tòng mệnh!”

“Bọn họ trúng độc, không phải ngươi liền không thể cứu!” Tiểu Tứ dám ngăn cản hắn ta, “Xin ngươi cùng ta trở về một chuyến, Mạc Ngữ cũng có thể cùng đi a! Không cản trở ngươi chiếu cố hắn......”

“Chê cười, tiểu chủ tử đắc tội Thao Liễm vương, lại lừa gạt các ngươi...... Các ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?” Chung Ly nơi nơi đều bảo hộ Mạc Ngữ.

Tiểu Tứ thấy hắn kiên quyết như vậy, lại tiến tới thoái nhượng cuối cùng, “Vậy ngươi nói, phải thế nào mới có thể theo ta trở về?”

Chung Ly nhìn bộ dáng của y, lại nhìn Mạc Ngữ trong phòng một chút, một tia đâu xót lướt qua trong mắt, lấy khẩu khí nghiêm túc trả lời: “Muốn ta đi cũng có thể, chỉ cần ngươi...... Quỳ xuống!”

“Có thể!” Không do dự, Tiểu Tứ lúc này quỳ xuống.

“Tiểu Tứ?!” Diệu Ngạn hổn hển nghĩ muốn ngăn cản, lại bị Tiểu Tứ cản lại.

“Ngươi nguyện ý cùng ta trở về cứu người?” Tiểu Tứ bình tĩnh hỏi.

“Không, tiếp tục...... Còn chưa xong...... Giơ ay trái của ngươi lên, đặt rên ngực ngươi......” Hắn nói mỗi một từ mỗi một câu, Tiểu Tứ đều nhất nhất nghe theo, “Rồi nói theo ta...... ‘ ta nguyện ý gả cho Mạc Ngữ...... Làm vợ ’!”

“......!” Tiểu Tứ đem động tác làm xong, nhưng lời nói lại dừng ngay trong cổ họng!

“Vớ vẩn!” Diệu Ngạn không thể nhịn được nữa, tiến lên xốc Chung Ly lên, “Tiểu Tứ vì sao phải gả cho gia khỏa kia?”

Chung Ly tà ý cười, “Chính là y tự nguyện như thế làm, ta chỉ là nói ra hy vọng của ta mà thôi!”

“Ngươi thật sự hy vọng ta gả cho Mạc Ngữ?” Tiểu Tứ khôn khéo hỏi.

Chung Ly cả người nao nao, khả lập tức nhanh nói tiếp: “Đúng! Tiểu chủ tử thích ngươi...... Ta thân là thuộc hạ...... Nên cố gắng vì hắn thực hiện!”

Tiểu Tứ nhìn hắn, có chút tiếc hận, “Ai...... Mạc Ngữ có phúc khí thế nào, vì sao lại không biết quý trọng......”

“Bớt nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc có nói hay không?” Chung Ly dao động.

“Không được, ta thích Ngạn ca ca, không phải Mạc Ngữ! Gả cho hắn...... Tất cả mọi người sẽ không hạnh phúc!” Tiểu Tứ thẳng thắn tỏ vẻ, “Tuy rằng không thể đáp ứng điều kiện này, nhưng ta nguyện ý hướng ngươi dập đầu! Xin ngươi cứu song thân của ta...... Van cầu ngươi!” Nói rồi liền dập đầu một cái thật mạnh, ngay cả thanh âm đều có thể nghe rõ.

“......” Chung Ly cắn môi, đối mặt Tiểu Tứ không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Van cầu ngươi a!” Thấy Chung Ly không có phản ứng, Tiểu Tứ lại dập đầu một cái!

“Tiểu Tứ, không cần cầu hắn!” Diệu Ngạn muốn kéo y, nhưng vô dụng, Tiểu Tứ vẫn khư khư cố chấp.

Lặp lại như thế, trán của Tiểu Tứ đã bị tảng đá đập ra máu tươi, giọt máu chảy từ trán xẹt qua hai mắt, rơi trên quần áo của y chướng mắt như vậy......

“Đủ rồi!” Diệu Ngạn quỳ tới phía trước Tiểu Tứ, mạnh mẽ ngăn cản, “Ngươi không phát hiện hắn căn bản là đang đùa giỡn ngươi sao, cầu hắn có tác dụng gì, chúng ta trở về, thử biện pháp khác được không?”

Tiểu Tứ đã chật vật không chịu nổi, quần áo cùng tóc bởi vì dập đầu mà hỗn loạn, miệng vết thương trên trán không được cầm máu, nhưng ánh mắt sáng ngời trong veo kia vẫn như cũ khiến người ta không thể mở mắt, “Nhưng ta......”

“Đúng, hắn nói rất đúng! Chúng ta đùa giỡn ngươi a...... Ngươi vẫn là trở về đi!” Lúc này, từ trong phòng tối lại đi ra một người, không phải Mạc Ngữ thì là ai? Hắn ta thần sắc lẫm liệt, khóe miệng còn mang ý cười trêu tức, “Tiểu Tứ a, mệt ngươi thông minh như vậy, sao lại đối mặt với chuyện của người quan trọng liền trở nên ngu như vậy chứ?”

Tiểu Tứ không cho là đúng, trực tiếp đáp lại, “Ta vốn không quá thông minh, ta cũng không biết được ngươi vì sao lại thích ta, so với ta, Chung Ly không phải tốt hơn sao?”

“Hắn?” Mạc Ngữ buồn cười liếc Chung Ly một cái, “Hắn có thể mang cho ta cái gì? Ta vì sao phải thích hắn? Ta cần chính là một người có thể giúp ta đi lên Thao Liễm vương vị!”

Ánh mắt Chung Ly ảm đạm thất sắc, đúng vậy...... Hắn ngay từ đầu đã không có tư cách, hắn đã sớm biết......

“Kia nếu đem Thao Liễm vương vị cho ngươi, ngươi có bằng lòng để Chung Ly cứu bọn họ không?” Giọng nam trầm ổn bỗng nhiên vang lên, thật khiến cho bốn người hoảng sợ!

“Thao Liễm vương?!” Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn cùng kêu lên.

Kì Viêm từ một bên đi ra, hắn không có mang bất luận người nào, chỉ là cái loại uy nghi của vương giả này vẫn ép người không thở nổi. Hắn đi đến trước mặt Mạc Ngữ, còn không dừng cước bộ, Chung Ly trước hắn từng bước đem Mạc Ngữ kéo đến phía sau, trên tay rút ra một thanh chủy thủ hình dạng quái dị, từ vẻ bề ngoài, trên nó đều được thoa kịch độc!

“Thao Liễm vương Kì Viêm...... Thỉnh ngươi lui về!” Chung Ly xé rách vẻ mặt quát.

Kì Viêm không lui bước, ngược lại càng tiến thêm một bước nói: “Các ngươi quả nhiên thông đồng với nhau...... Chung Ly a, ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi sẽ phản bội! Ngươi gặp Diệc Ưu chưa?”

“...... Rồi, nói vậy Thao Liễm vương đã đoán được đại khái, mới có thể làm ra những việc này, chỉ là......” Cánh tay Chung Ly vừa nhấc, chủy thủ nhắm ngay tử huyệt của Kì Viêm, “Chung Ly không hối hận lựa chọn của mình!”

“Ngươi thích Mạc Ngữ!” Kì Viêm dám khẳng định, “Nhưng ngươi cũng có thể biết, thân phận của hắn và ngươi kém xa nhau vạn dặm, các ngươi không có khả năng cùng một chỗ.”

Môi dưới của Chung Ly bị tự mình cắn chảy máu, “...... Kia cũng không cần người quan tâm!”

Kì Viêm nhìn Mạc Ngữ vẻ mặt tính kế phía sau hắn ta, hướng bên cạnh kéo Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn hỏi: “Các ngươi không có việc gì đi?”

“Không có việc gì! Nhưng......” Diệu Ngạn nhìn Mạc Ngữ bọn họ, “Sau đó làm thế nào?”

“Sau đó là chuyện riêng của người Thao Liễm chúng ta, hy vọng hai vị không cần nhúng tay can thiệp!” Ngụ ý chính là nói bọn hắn khoanh tay đứng nhìn.

Sau đó liền đối hai người bọn họ như không thấy, một mình đối mặt bọn Mạc Ngữ, “Mạc Ngữ, ngươi đã lên kế hoạch như thế, vậy ngươi hẳn là đã biết tất cả về thân thế của ngươi...... Nói cho ta biết, ngươi vì sao lại muốn Thao Liễm vương vị như thế?”

Mạc Ngữ vẻ mặt không cam lòng trừng Kì Viêm: “Bởi vì ta hận cuộc sống vô danh lặng lẽ, không người hỏi thăm! Cái loại bị người xem nhẹ sự tồn tại là vũ nhục lớn nhất của ta! Ta tự nhận mình có lý tưởng có trí tuệ có thủ đoạn, ta làm sao có thể kém hơn ngươi? Ngươi có thể giết huynh soán vị, vì sao ta không thể?!”

Kì Viêm yên lặng nhắm mắt lại, “Nguyên lai ngươi là nghĩ như thế...... Này xem như là báo ứng ta giết huynh sao......”

“Sao, không phản đối?” Mạc Ngữ châm chọc nói, “Hiện tại ngươi có biết  tất cả, ngươi muốn làm gì đây? Giết ta sao?”

Lại mở to mắt, Kì Viêm tựa hồ đã có quyết định, “Trước khi xử trí ngươi, ngươi trước trả lời ta câu hỏi vừa rồi...... Kia nếu đem Thao Liễm vương vị cho ngươi, ngươi có bằng lòng để Chung Ly đi cứu bọn họ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK